Vì ba người Quý Ưu Trạch, Khang Tịch và Tôn Phỉ đều đồng ý quyết định trang điểm hóa trang, thay đổi hình tượng cho Hồ Thanh Thanh, do đó quyết định tính điều này vào trong kế hoạch.

Nhưng mà, dù sao cũng là sinh nhật, chỉ làm một việc này thôi, chắc chắn là không đủ.

Quý Ưu Trạch suy nghĩ một lát, quay đầu hỏi Dương Tố Hoan: “Em nghĩ mấy sinh nhật này, nên chuẩn bị gì thì được?”

Dương Tố Hoan nghe vậy, suy nghĩ một lúc lâu, trả lời: “Em không muốn giúp người ta làm sinh nhật như vậy.”

“Hả?” Quý Ưu Trạch choáng váng, đứa nhỏ này thiếu thông minh à?! Cứ nói như thế trước mặt đầy camera mà tổ chương trình sắp xếp, sau này nếu như truyền ra ngoài, không phải đâm đầu vào chỗ chết sao?

“Ha ha, tôi hiểu rồi. Ý của Dương tiểu thư nói là, em muốn bí mật giúp em ấy hả?” Quý Ưu Trạch vừa nói, vừa chớp mắt, hy vọng Dương Tố Hoan có thể nhanh chóng hiểu được, nói êm tai một chút, để người ta không tìm được vết nhơ.

Nhưng mà, Dương Tố Hoan lại tiếp tục mở miệng nói: “Em và em ấy chỉ mới vừa quen, quan hệ không xấu, nhưng cũng không tính là tốt. Nếu như em muốn tạo quan hệ tốt với em ấy, không cần ai nói, tất nhiên cũng sẽ vắt hết óc giúp em ấy tổ chức sinh nhật. Nhưng mà tổ chương trình sắp xếp máy móc như vậy, em…”

“Hạt cát bay vào mắt chị à?” Dương Tố Hoan vốn còn đang quên mình nói ra lý do của bản thân, kết quả nhìn thấy Quý Ưu Trạch cứ chớp mắt rồi chớp mắt, vậy nên tự ngắt lời mình, tiến lên quan tâm nhìn Quý Ưu Trạch.

“Không, tôi không có…” Giọng nói của Quý Ưu Trạch đã yếu đi rất nhiều.

“Ha ha ha, Tiền Gia thì sao? Cô có chuẩn bị gì không?” Quý Ưu Trạch quyết định, không trò chuyện vấn đề này với Dương Tố Hoan nữa. Vậy nên cô lập tức ném đề tài cho Tiền Gia.

Tiền Gia nghe Quý Ưu Trạch hỏi, cũng không ngẩng đầu lên trả lời: “Đậu xanh rau má! Cái này mà còn phải suy nghĩ? Thứ này tất nhiên là cần đoạt hồn bạo kϊƈɦ và liên hoàn chưởng lấy mạng để đối phó rồi!”

Mọi người đang ngồi sửng sốt vài giây.

Qua một lúc lâu, Tiền Gia cảm thấy bầu không khí hiện trường có gì đó không đúng, vậy nên ngẩng đầu lên. Nhìn thấy sắc mặt mọi người đều u ám. Vậy nên cô chậm rãi giơ điện thoại trong tay lên, nói: “Hiểu lầm, tôi chỉ đang chơi game. ừ, mọi người đang nói chuyện tổ chức sinh nhật à?”

“Đúng vậy.” Tôn Phỉ đáp một câu.

Tiền Gia nhìn cô, quay đầu lại, giơ tay sờ cằm, nói: “Thật ra, nói đến đây, tôi còn có một ý hay.”

“Ý gì?” Khang Tịch đã bắt đầu gọi điện nói chuyện với một thợ trang điểm, nghe Tiền Gia nói, thuận miệng hỏi một câu.

Nhưng mấy giây sau, nàng có chút hối hận sao mình lại hỏi.

Vì Tiền Gia nói: “Không phải em ấy thích ăn bánh mì sao? Vậy sao chúng ta không nhận thầu một nhà bánh mì, để cho em ấy vào đó ăn đủ…”

“Khang Tịch, tìm không thấy bấm móng tay, cậu đưa mình cái cắt móng tay đi!”

“Được rồi. Đúng rồi, mọi người có ai muốn ăn gà rán không? Tôi có hơi muốn ăn, mọi người có muốn đi không? Gà rán bên Giang Lâm không tệ, đi không?”

“Được! Tôi đi thay quần áo khác, mọi người nhớ phải chờ tôi!”

Tiền Gia còn chưa nói xong, cứ vậy mà bị mọi người buộc phải cắt ngang.

Hơn mười phút sau, cả nhóm người, vội vàng chạy như bay ra ngoài.

Cửa bị đẩy ra lại tự động đóng lại, có làn gió nhẹ thổi vào. Bây giờ, trong khắp phòng khách, cũng chỉ còn lại Dương Tố Hoan và Tiền Gia.

Hai hôm nay, cả ngày Tiền Gia đều bận rộn công việc của công ty mình. Vì lúc đi học, tác phong có chút rất táo bạo ngang ngạnh, nên trong mắt người khác, cô chỉ là một phú nhị đại tiêu tiền như nước. Nhưng mà, dù sao thời gian cũng có thể thay đổi hoàn toàn một người.

Tự mình, cô đã bắt đầu phấn đấu cố gắng vươn lên. Không còn cùng người khác ăn uống vui chơi vô công rồi nghề như trước. Bây giờ, cô còn kinh doanh hai công ty. Mặc dù trong cuộc sống, thoạt nhìn bề ngoài vẫn có vẻ cẩu thả, nhưng thật ra đang hoạch định chiến lược kinh doanh, lên như diều gặp gió.

Thậm chí, lần này cô đến tham gia chương trình này, có một phần nguyên nhân cũng là vì giúp nhãn hiệu của công ty nổi tiếng.

Hơn nữa, game vừa rồi cô chơi, cũng là của công ty cô nghiên cứu ra. Đồ của công ty mình, sao cô có thể không tiếp xúc? Dùng tư duy như người tiêu dùng để tiếp xúc hiểu rõ, đối với cô mà nói, dù sao cũng là trăm lợi mà không hại.

Cũng chính vì bận rộn công việc, nên cho dù trước đây cô có để ý tại sao Dương Tố Hoan không chỉ không giống con gái bình thường khác dễ dàng bị mình mê đắm, nhưng lại xem mình như không khí. Nhưng mà bởi vì khá bận rộn, nên những chuyện này tự nhiên cũng không suy nghĩ nhiều nữa.

Dù sao, Tiền Gia cũng được xem như là một người khá lý trí.

Suy cho cùng cũng đã gặp qua không ít thất bại, cô bây giờ, sẽ không ngây thơ như năm đó. Bây giờ mọi thứ cô làm, về cơ bản nếu không nắm chắc, sẽ không làm. Bao gồm cả tình yêu, nếu theo quan điểm của cô, hai bên không thể đi cùng nhau bạc đầu đến già, cô thà rằng không chạm vào.

Thà rằng sống độc thân cả đời, thà rằng chết già một mình.

“Cậu không ăn cơm chung với họ sao?” Tiền Gia để điện thoại xuống, duỗi cái lưng mỏi, hỏi Dương Tố Hoan.

Dương Tố Hoan nghe vậy, chậm rãi quay đầu, nhìn Tiền Gia. Qua một lúc lâu, cô mới nhẹ nhàng rũ mắt, nói: “Không.”

Sau khi Tiền Gia nghe thấy, gật đầu.

Vẫn luôn cảm thấy dáng vẻ Dương Tố Hoan hình như không vui lắm. Tiền Gia vốn định lên lầu về phòng ngủ lại xoay người, nhìn Dương Tố Hoan, nói: “Cậu có tâm sự?”

Có lẽ là vì quá lâu không có ai hỏi mình như vậy, Dương Tố Hoan có hơi kinh ngạc khi nghe câu hỏi của Tiền Gia.

Cho đến nay, cô giống như một người luôn đi một mình. Có bạn bè, nhưng qua lại cũng không nhiều. Dù sao, những cô gái chơi tốt với cô, đa phần đều đã kết hôn.

Cùng người đã kết hôn ra ngoài chơi, cho dù tình cảm tốt tới đâu, vẫn luôn có vài điều đang yên lặng thay đổi.

Bạn từng cùng nhau ngâm thơ vẽ tranh, gặp lại nhau, ra ngoài dạo phố tán gẫu, nội dung nói chuyện lại vô tình biến thành: “Vậy nên, làm phụ nữ, muốn nắm giữ trái tim của người đàn ông, vẫn phải biết nấu ăn!” và “Nhãn hiệu XX lừa đảo, bảo bối nhà mình mặc vào bị dị ứng!”.

Cho nên, mấy năm qua, Dương Tố Hoan càng ngày càng hưởng thụ cuộc chơi của riêng mình. Nhà hàng nào có món ăn ngon, thì tự mình đi ăn. Phim gì đang nổi, thì một người xem.

Ngược lại càng vui vẻ tự do.

Chỉ là, dần dần, dường như bên cạnh không còn ai quan tâm mình. Có lẽ là vì quá tự bế chăng, cô cũng không biết.

Cho nên, lúc Tiền Gia hỏi một câu như vậy, cô cảm thấy rung động sâu trong nội tâm.

Đúng vậy, cô có tâm sự. Lúc trước cô nhắn tin cho Quý Ưu Trạch, nhưng mà Quý Ưu Trạch vẫn luôn chưa trả lời. Cũng không biết đến cùng là cô ấy có ý gì. Theo cô thấy hình như vốn không để tin nhắn đó trong lòng, giống như bình thường cười vô cùng xán lạn.

Dương Tố Hoan cảm thấy, mình thật sự không hiểu.

“Có tâm sự thì nói ra đi~, dù sao bây giờ tôi cũng không có chuyện gì, vẫn có thời gian nghe cậu tố khổ.” Tiền Gia nói, còn cố ý chỉ chỉ đồng hồ của mình.

Lúc này, cô đi đến bên cạnh Dương Tố Hoan, thoải mái ngồi xuống.

“Cậu từng thích ai chưa?” Đột nhiên Dương Tố Hoan mở miệng hỏi.

Vừa hỏi câu này, đã làm Tiền Gia nghẹn lời.

Vẻ mặt cô hơi căng, đột nhiên không không cười nói: “Từng thích chứ. Sống đến tuổi này, thời kỳ thanh xuân ngây thơ qua lâu rồi, từng thích người là chuyện bình thường.”

Dương Tố Hoan nghe vậy, như có điều suy nghĩ gật đầu, sau đó lại tiếp tục hỏi: “Lúc cậu thích người ta, là loại cảm giác gì? Nếu như đối phương không thích cậu, cậu có chủ động theo đuổi không? Nếu như chủ động theo đuổi, nhưng đối phương vẫn không cảm nhận được gì, nên làm thế nào cho phải?”

Câu nói sau cùng, không giống như đang hỏi Tiền Gia, ngược lại giống như đang độc thoại.

Sau khi Tiền Gia nghe xong, im lặng suy nghĩ một lát, đột nhiên nói: “Lựa chọn của mỗi người đều không giống nhau. Tôi bây giờ, nếu như người tôi yêu không thích tôi, tôi sẽ từ bỏ. Thật sự. Một lòng trả giá không giữ lại chút nào… thật sự rất mệt mỏi.”

Dương Tố Hoan nghe vậy, lẳng lặng suy nghĩ một lúc lâu.

Lúc sau, đột nhiên cô mở mắt ra, nói: “Cẩu Đản Nhi, cậu thật đáng thương.”

“Tôi? Đáng thương?” Chủ đề thảo luận của Dương Tố Hoan này cũng thay đổi quá nhanh, Tiền Gia cảm thấy mình có chút không thể thích ứng được.

Không phải chính Dương Tố Hoan khơi dậy đề tài này, đồng thời còn mặt mày ủ dột với đề tài này sao? Không phải Tiền Gia cô trò chuyện vài câu, đáp vài câu thôi sao? Sao lại biến thành cô đáng thương?

“Tôi cũng đáng thương.” Lúc này, Dương Tố Hoan gật đầu một cái, lại gỡ sợi tóc trêи thái dương của mình, từ tốn nói một câu.

Tiền Gia nghe vậy, có chút không biết phải nói tiếp thế nào.

Nhưng mà, đến cùng là tại sao Dương Tố Hoan lại tham gia chương trình này? Tiền Gia tìm kiếm tài khoản mạng xã hội của Dương Tố Hoan, thấy ngoại trừ hoa cỏ, hơn nữa còn cài đặt từ chối thêm bạn, vốn không có thứ gì khác.

Không có tài khoản mạng xã hội, xưa nay không tương tác với fan, sao lại tới tham gia chương trình này? Để tiếp tục làm quảng cáo cho quán? Trong quán cô khách tới thăm đã nhiều hơn rất nhiều rồi, thật sự muốn kinh doanh buôn bán, vậy cô nên mở rộng xây thêm chi nhánh, vậy mới kiếm được nhiều, nếu không phải thì lên ti vi quảng cáo thì có thể có lợi ích gì?

Chẳng lẽ là…

Chờ đã!

Tiền Gia cũng không muốn, nhưng mà đầu óc xoay tròn nhanh như gió đã thoát khỏi khống chế của bản thân cô, trong lúc vô tình, bộ não trinh thám của cô bắt đầu tỉ mỉ tự hỏi.

Dương Tố Hoan, một không muốn nổi tiếng, hai cũng không muốn quảng cáo cho quán của mình, vậy thì, đến đây tham gia chương trình, chứng minh rất có thể là cô đến vì ai đó!

Nhưng mà vừa rồi tất cả mọi người đi ăn gà rán, Dương Tố Hoan lại không đi, vậy không phải đã nói rõ Dương Tố Hoan không có hứng thú với đám người kia! Cẩn thận suy nghĩ lại, vừa rồi lúc mọi người nói đi ăn gà rán, Tiền Gia cô cũng không đi, nên… lẽ nào Dương Tố Hoan ở lại, là vì thấy mình cũng ở lại?

Hơn nữa, vừa rồi Dương Tố Hoan còn đột nhiên hỏi mình vấn đề đó, với lại hỏi xong còn làm gương mặt đau thương, trời!

Kết hợp với việc Dương Tố Hoan viết thư tình năm đó…

Tiền Gia nghĩ, đoán chừng là Dương Tố Hoan thật sự thích mình! Chạy đằng trời!

Lúc trước Dương Tố Hoan làm bộ tỏ vẻ lạnh nhạt với mình, quả nhiên là giả vờ cho mình thấy!

Nghĩ như vậy, Tiền Gia không khỏi lắc đầu một cái.

Quả nhiên, vẫn nên trách mình quá hấp dẫn. Mặc dù không muốn yêu đương, nhưng luôn có đào hoa đến tới tấp mà!