Khi Quý Ưu Trạch đến phi trường đón Khang Tịch, Thái Vân kéo một chiếc vali trong tay đi ra, phát hiện Quý Ưu Trạch đầu tiên, vậy nên vươn tay vỗ bả vai Khang Tịch, nói: “Bạn nhỏ của em tới kìa, đằng kia.”

Khang Tịch quay đầu sang, quả nhiên thấy Quý Ưu Trạch kéo kính râm xuống, đang nhìn về phía nàng.

Đây là lịch trình cá nhân, nên không có truyền thông và fan tìm ra đến nơi này. Nhưng bây giờ Khang Tịch đang ở đầu ngọn sóng, hơn nữa vóc dáng Quý Ưu Trạch lại cao, cũng rất dễ thấy. Là loại người đi trêи đường, cho dù bạn không biết cô ấy, cũng không biết cô ấy là ngôi sao, nhưng vẫn sẽ không ngừng liếc nhìn vài lần.

Nên ngay sau đó, có người nhận ra các cô.

“Đi thôi, xe mình ở bên kia.” Quý Ưu Trạch thấy có người đang đánh giá các cô, nhưng vẫn chưa đi qua, nắm lấy cổ tay Khang Tịch, nhanh chóng chạy đến xe.

“Xin hãy chăm sóc bà lão nhà tôi…”

Nhưng mà Thái Vân chưa nói hết lời, Quý Ưu Trạch đã quay lại đoạt lấy cái vali trong tay Thái Vân, lại kéo Khang Tịch tiếp tục chạy đi.

“Làm như bỏ trốn ấy.” Thái Vân bất đắc dĩ lắc đầu, cười.

Ngồi trêи xe, kéo cửa lên, chú tài xế đạp chân ga chở ba người rời khỏi tầm nhìn.

“Radio của em chị nghe rồi. Không nhìn ra, em thật sự coi Khang Tịch nhà bọn chị như chị em. Cô bé cũng không tệ lắm.” Thái Vân ngồi trêи ghế lái phụ nói với Quý Ưu Trạch.

“Chị muốn trực tiếp về nhà à?” Khang Tịch ngẩng đầu nhìn Thái Vân, chen vào một câu.

“Ôi, đây là giai điệu đang đuổi chị đấy à?” Hai tay Thái Vân ôm bả vai, nhìn bên ngoài cửa sổ, không vui nói.

“Làm gì có? Trước đó không phải chị vẫn luôn nói muốn trở về nhanh tắm ngâm nước nóng sao?” Khang Tịch nhận bánh gạo nếp (糯米糍) Quý Ưu Trạch đưa cho, mất một cái, lại tự mở ra ăn hết một cái.

“Vậy làm sao được? Chuyện của em còn chưa giải quyết sạch sẽ, chị có thể bình tĩnh ngâm nước nóng à? Trực tiếp đưa chị đến công ty là được rồi.” Đối với Khang Tịch, Thái Vân thật sự vừa tức vừa sốt ruột.

Nhưng mà, Khang Tịch lại ăn bánh gạo nếp mím môi nở nụ cười, nói: “Được rồi. Không sao đâu mà. Làm ngôi sao, có mấy ai thuận buồm xuôi gió? Chuyện em gặp phải so với nhiều người, vẫn tốt hơn nhiều. Lời bình luận trêи mạng, không cần phải quản nhiều. Theo thời gian, mọi người sẽ mệt mỏi chán, tự nhiên sẽ không chú ý như bây giờ. Hơn nữa, diễn xuất của em ở đó, lo lắng gì nữa.”

Quý Ưu Trạch nghe Khang Tịch nói một phen, cảm thấy cô gái này bây giờ quả thật là mạnh mẽ đến bất ngờ.

Sao cậu ấy có thể làm được việc không để ý tới lời đồn? Nói thật, cho dù là ai, đều giống nhau. Lời khen, nghe trăm lần cũng không ngán, nhưng là lời công kϊƈɦ, cho dù là một câu, cũng sẽ khiến trái tim cực kỳ khó chịu.

Sau khi Thái Vân đi rồi, Quý Ưu Trạch quay đầu lại nhìn Khang Tịch, hỏi: “Cậu vẫn tốt chứ?”

Khang Tịch nghe rồi duỗi người, nói: “Có tốt hay không đều đã qua rồi. Mình chọn nghĩ thoáng. Huống chi, lúc trước đây chuyện này là mình làm không tốt. Cho nên với chỉ trích của công chúng, mình chấp nhận. Sau đó cố hết sức không phạm phải sai lầm thấp kém như vậy nữa là được.”

Nhưng mà, mặc dù nói ra lời như vậy, nhưng Quý Ưu Trạch vẫn phát hiện được, hai tay Khang Tịch, vẫn luôn vô ý chuyển động đủ hướng. Một hồi gạt bên đây, một hồi sờ sờ vành tai, một hồi chỉnh áo, một hồi lại chơi đùa với khóa kéo trêи vai túi.

Quý Ưu Trạch gỡ túi xách từ trêи vai Khang Tịch xuống, để qua một bên, sau đó cầm tay Khang Tịch.

Đầu ngón tay nàng lạnh lẽo, nắm trong lòng bàn tay, có thể cảm nhận được có hơi cứng ngắc. Quý Ưu Trạch kéo đến trước miệng, hà hơi nhẹ nhàng.

Lúc quay về nhà, Khang Tịch và Quý Ưu Trạch mới phát hiện mình quên mất một vấn đề. Đó là tuy rằng địa chỉ nhà hai người bọn họ thật sự bí mật với bên ngoài, nhưng luôn có những người có vài chiêu lấy được địa chỉ. Tuy rằng khu chung cư này phóng viên không có cách vào, nhưng bọn họ có thể chờ bên ngoài chung cư.

Hơn nữa, số lượng cực kỳ nhiều. Giống như là một đại đội nào đó vậy.

Xe kịp thời dừng lại ở khúc cua, còn hơi lùi lại phía sau. Ngay lúc Quý Ưu Trạch và Khang Tịch đang lo lắng không biết đêm nay không biết có thể đi vào được hay không, thì cửa xe đột nhiên bị người gõ một cái.

Quý Ưu Trạch quay đầu nhìn, phát hiện là cô bé ở cửa hàng tiện lợi kia.

“Đống người kia chờ ở đó lâu rồi, em có một cách, các chị ra ngoài trước, vào cửa hàng đi!” Mắt em gái sáng lấp lánh, trông rất nhiệt tình.

Khang Tịch nghe, hiểu ngay.

“Đi thôi.” Khang Tịch mở cửa xe ra, cùng Quý Ưu Trạch xuống xe, vào cửa hàng tiện lợi.

“Chú tài xế, nhờ chú, đợi lát nữa đóng cửa xe lại, lái xe qua đó, hấp dẫn mấy tay săn ảnh đó đi đến một hướng ngược lại. Đám săn ảnh này chắc chắn sẽ đuổi theo ngay lập tức. Chú cứ chạy thẳng đến khách sạn Ngọc Sơn, xuất trình thẻ này, đi cửa VIP, đám săn ảnh sẽ bị chặn bên ngoài. Chiếc xe này đã bị mấy tay săn ảnh chụp lại lưu trong hồ sơ của họ rồi, bọn họ chắc chắn sẽ nhận ra ngay lập tức. Chưa kể đến công chúng cũng biết bây giờ A Trạch thân thiết với cháu, nên thấy xe của A Trạch, chắc chắn sẽ đuổi theo.” Sau khi dặn dò xong, Khang Tịch nói với Quý Ưu Trạch: “Đợi tất cả bọn săn ảnh này dẫn chạy đi rồi, chúng ta lại vào trong.”

Cổng khu chung cư tuy rằng có bảo an bảo vệ cửa, nhưng dù sao số lượng người cũng không nhiều, không chắc sẽ ngăn được đám săn ảnh này. Với lại số lượng đám săn ảnh này rất nhiều, thoạt nhìn ít nhất cũng hơn hai ba chục người. Tuy Khang Tịch và Quý Ưu Trạch ngồi trong xe, nhưng nếu như bọn họ tới bao quanh, xe cũng không dễ chạy, lỡ như xuất hiện va chạm xung đột này nọ, không biết sẽ bị viết kinh khủng cỡ nào.

Hơn nữa, ngay cả khi may mắn chạy vào được, đám săn ảnh này cũng sẽ luôn chờ ở đó, tiếp đó nếu ra ngoài sẽ rất bất tiện, còn không bằng để bọn họ nghĩ lầm hai người chạy tới khách sạn Ngọc Sơn. Để bọn họ đi canh giữ vô ích được rồi.

Bác tài nghe xong, gật đầu nói: “Yên tâm đi, chú sẽ xử lý tốt!”, sau đó lái xe chạy ra ngoài.

Lúc này, Khang Tịch nhận được điện thoại của Thái Vân, Thái Vân nói: “Đầu óc chị bị choáng quá rồi, quên nói, trước tiên các em đừng quay về! Lỡ như đám chó săn…”

“Yên tâm đi chị Vân, em sẽ xử lý tốt.” Khang Tịch nói xong, cúp điện thoại. Thật rõ là cảm giác gặp nguy không loạn.

Quý Ưu Trạch nhìn chiếc xe kia, cắn móng tay nói thầm một câu: “Xem ra mình lại phải đổi xe rồi, xe này đã quen thuộc với truyền thông. Tuy nói đóng cửa xe lại người bên ngoài không nhìn vào được, nhưng vẫn phiền phức mà.”

“Các chị vào trước đi!” Cô bé cửa hàng tiện lợi nói, vươn tay lôi kéo Khang Tịch và Quý Ưu Trạch đi vào trong cửa hàng tiện lợi, để cho hai cô ngồi xổm gần trong quầy, cô bé thì đứng ở đó làm bộ đọc sách.

Đúng là chốc lát sau, chợt nghe thấy bên ngoài ồn ào ầm ĩ. Ngay sau khi, xe Quý Ưu Trạch đi ra. Không lâu sau đó, một đống xe ôtô điện tất cả đều xông ra, còn có người lộ người ra khỏi cửa sổ, vác máy ảnh chụp đủ loại. Chiến trận ấy, quả thật khủng khϊế͙p͙.

“Được rồi, đều đi hết rồi.” Cô bé cửa hàng tiện lợi khép sách lại, xoay người nói.

“Quá tốt…”Quý Ưu Trạch nghe thấy, đang chuẩn bị đứng dậy.

Nhưng mà em gái kia lại quay đầu ra ngoài nhìn, sắc mặt lập tức thay đổi, ném cái chăn bình thường đi làm dùng để đắp chân, đắp lên Quý Ưu Trạch đang đứng lên được một nửa và Khang Tịch đang ngồi xổm.

Một giây tiếp theo, Quý Ưu Trạch và Khang Tịch bị đắp cái chăn lên đầu nghe thấy tiếng bước chân tới gần của hai người kèm theo tiếng 'Chào mừng quý khách' của cửa tự động. Một luồng gió lạnh lùa vào từ cánh cửa bị đẩy ra.

“Đậu xanh rau má, mẹ kiếp, sao bánh xe của bố lại nổ lốp chứ?! Cũng may là có cửa hàng tiện lợi hai tư giờ, bố sắp bị chết mẹ nó rét rồi!” Một ông chú đầu trọc đứng đối diện cô bé cửa hàng tiện lợi, tức tối nói, còn quay đầu phun mấy bãi nước miếng.

Cô bé cửa hàng tiện lợi dòm nước bọt trêи sàn nhà, trong bụng đầy buồn nôn kinh tởm. Nhưng nghĩ đến chuyện không thể để bọn họ thấy Quý Ưu Trạch và Khang Tịch ở đây, chỉ đành nhịn xuống, muốn nhanh chóng đuổi bọn họ đi.

“Chào quý khách, xin hỏi ngài cần gì?” Cô bé cửa hàng tiện lợi có hơi căng thẳng mỉm cười hỏi.

“Lấy một gói Ligun (thuốc lá).”' Đầu trọc nói xong, tạm thời thả máy ảnh xuống đất, sau đó lấy ví tiền ra, hỏi đồng bọn mặt vuông bên cạnh: “Còn ông?”

“Lấy phần Oden đi. Hai miếng rong biển, một miếng đậu hũ hun khói, một xiên xúc xích. Còn ông?” Mặt vuông hỏi lại đầu trọc.

“Ba phần Oden ngọt không cay!” Đầu trọc nói xong lại hỏi: “Bao nhiêu tiền?”

“Tổng cộng bốn mươi hai tệ.” Cô bé cửa hàng tiện lợi xuất hóa đơn, sau đó lấy ra hai cái chén, nhanh chóng bỏ Oden vào nấu.

“Căng, tiền lương không kiếm được bao nhiêu, vật giá thì tăng nhanh… Này, cô lấy nước soup đều lạnh rồi, cứ vậy mà đưa cho bọn tôi à? Hâm nóng hâm nóng!” Gã đầu trọc đập tiền lên quầy, xé bao thuốc lá, ở một bên sốt ruột nói.

Cô bé cửa hàng tiện lợi rất muốn trở mặt khinh bỉ, nhưng vẫn nhịn xuống. Lạnh chỗ nào? Chẳng qua là trước đó không có khách, nên rút điện, chỉ mới được một lát.

Nấu lại Oden lần nữa rồi vớt ra cốc, đi vào trong rót đầy súp, cô bé cửa hàng tiện lợi đưa cho hai gã.

Gã đàn ông lấy bật lửa ra, chuẩn bị châm điếu thuốc vẫn luôn ngậm trong miệng, vì nãy giờ luôn nói chuyện vẫn chưa châm lửa.

Cô bé cửa hàng tiện lợi rốt cuộc nhịn không được, nói: “Quý khách, chỗ chúng tôi cấm hút thuốc, mời ra sau cửa hẳn hút, cảm ơn đã hợp tác.”

Vậy nên, ông đầu trọc cao ngang cô bé hùng hùng hổ hổ cùng đồng bọn của mình đi ra ngoài.

“Hôm nay bố thật sự là xui đến tám đời! Không chụp được gì, còn bể lốp xe! Chúng ta nhanh thay bánh xe rồi đi về luôn cho rồi! Xui xẻo mà…”

Tiếng cuối cùng của gã bị đóng bên ngoài cửa tự động.

Cô bé cửa hàng tiện lợi đi ra ngoài ló đầu nhìn một chút, cuối cùng xoay người xốc chăn lên, sau đó cầm hai ghế nhỏ đưa cho Quý Ưu Trạch và Khang Tịch ngồi xuống.

Hai người ngồi ở đó một lúc lâu, ngồi xổm lâu đến nỗi đi đứng đều tê cứng. Có chút hơi choáng váng. Mà ghế lại thấp, Quý Ưu Trạch đặt ʍôиɠ ngồi xuống, ghế liền bị đẩy ra sau, mà chân bị tê cứng nên suýt tý nữa là ngã sấp xuống. Khang Tịch nhanh tay lẹ mắt, bắt được cánh tay của Quý Ưu Trạch, để cho cô ngồi vững. Nhưng mà, hai chân dài của Quý Ưu Trạch lại chen chúc trong không gian chật hẹp này duỗi thế nào cũng khó chịu.

“Bọn họ đi chưa?” Khang Tịch hỏi.

“Vẫn chưa, đang thay lốp xe.” Cô bé cửa hàng tiện lợi đứng ở cửa quay người lại, đi vòng ra sau quầy tính tiền, nhìn hai người, không nhịn được phát ra một tiếng cảm thán: “Làm ngôi sao, thật không dễ dàng mà.”

“Nên mới có câu muốn đeo vương miện, phải chịu được sức nặng của nó.” Khang Tịch cười, chơi với đuôi tóc.

“Hôm nay nhờ sự giúp đỡ của em, tôi nhớ kỹ, cảm ơn!” Quý Ưu Trạch phát ra từ nội tâm.

Rất nhiều fan vừa thấy thần tượng, sẽ hỗn loạn, cho dù xuất phát từ yêu thích, nhưng luôn có những lúc vô tình mang đến một đống phiền phức. Thế nhưng cô bé cửa hàng tiện lợi này cũng không tệ lắm, tuy rằng đối diện với thần tượng thì rụt rè, lời nói không lưu loát, nhưng lại rất hiểu chuyện. Mặc dù lúc trước thỉnh thoảng hay bảo sao nghe vậy, nhưng cũng tự mình hiểu được nhiều hướng của vài vấn đề.

Lúc về đến nhà, đã hơn hai giờ sáng.

Vốn kế hoạch là sáu giờ sáng lại phải đi quay tiếp bộ “Nghe Lời Gió Nói”, nhưng bây giờ xem ra, thời gian quá gấp, nên người đại diện của Khang Tịch thương lượng với đạo diễn, lùi lại đến bảy giờ.

Sau khi Khang Tịch về nhà tắm rửa gội đầu, chơi đùa với chó con, đóng lại gói thức ăn cho cún mà lúc sáng dì giúp việc quên đóng lại rồi ném vào tủ thức ăn cho cún, thổi khô tóc đứng bên bệ cửa sổ nhìn bên ngoài.

Mọi vật tĩnh lặng, chỉ còn ngọn đèn chớp nháy. Mặt kính cửa sổ thủy tinh, mơ hồ phản chiếu đường nét của nàng. Gầy gò, nhỏ nhắn xinh xắn. Toàn bộ tóc buộc phía sau. Vô cùng an tĩnh, như một đóa hoa yên lặng nở rộ trong đêm.

Nàng cúi đầu lấy điện thoại trêи giường.

Chỉnh điện thoại thành yên lặng, bởi vì sáng nay, cha nàng gọi điện thoại đến trách mắng nàng. Điện thoại quá nhiều, nàng đành chỉnh thành yên lặng.

Bây giờ lại gọi đến.

Khang Tịch cầm điện thoại, quay về phòng ngủ, đẩy cửa sổ ra, dựa bên trêи, nhận điện thoại.

“Alo, ba.”

“Ba suy nghĩ rất lâu, ba cảm thấy, con nên rời khỏi giới giải trí đi. Công ty cậu con cũng không tệ lắm, hơn nữa lúc con học chuyên ngành đại học cũng hợp, con thông minh, làm một thời gian chắc chắn có thể bắt đầu.”

“Con không muốn.” Khang Tịch cự tuyệt không chút suy nghĩ.

“Vì sao lại không? Làm việc trong giới giải trí, mỗi ngày đều bị người chỉ trỏ, mọi hành động biến thành đề tài bàn luận cho người khác, giống như tên hề, con vui không?”

“Được, vậy con hỏi ba. Ép con làm chuyện con không muốn làm, mỗi ngày như cái xác không hồn đi hoàn thành công việc mình không hứng thú, không tìm thấy cuộc sống trọn vẹn của chính mình, nhìn con như vậy, ba vui không?” Đầu Khang Tịch có chút đau, trả lời lại với giọng nói chống đối.

“Sao con có thể nói chuyện như vậy?” Cha Khang Tịch thoáng cái nổi giận.

“Ba nói chuyện thế nào, thì con nói như thế, con là con gái của ba, không phải là cấp dưới của ba, chẳng lẽ phải sợ uy nghiêm của ba, con muốn nói gì cũng không được?” Khang Tịch cảm thấy mình đã sức cùng lực kiệt rồi.

Về đề tài giới giải trí, nàng không biết đã bao nhiêu lần giải thích với cha mẹ. Nàng thích diễn xuất, nàng chỉ thích phần công việc này. Chuyện nàng thích, nàng sẽ thực hiện đến cùng. Nếu có một ngày, bản thân nàng cảm thấy mình không muốn đóng phim nữa, không hợp diễn xuất, không cần ai phải nói, nàng sẽ tự rút lui. Nhưng bây giờ, thật sự không thể, vì nàng có nhiệt huyết đối với đóng phim, từ trước đến nay chưa bao giờ nguội lạnh.

Cha Khang Tịch không nghe lọt. Lần này ông không nhúng tay, cũng vì không muốn Khang Tịch tiếp tục theo đuổi nghiệp diễn viên, muốn kéo nàng về, nên ông muốn mượn chuyện lần này có thể cho Khang Tịch một kϊƈɦ thật nặng, để nàng bị đả kϊƈɦ mà quay về.

Nhưng kết quả không nghĩ tới, Khang Tịch vốn không có ý muốn từ bỏ.

“Không nói những chuyện này nữa. Năm nay về sớm một chút.' Cuối cùng, cha Khang Tịch quyết định, trước tiên không nói trong điện thoại, để khi nào Khang Tịch về nhà, lại nói chuyện kỹ hơn.

“Vâng. Làm khó ba rồi, hơn hai giờ sáng còn nhớ con ngủ không được. Con yêu ba, ngủ ngon.”

Cúp điện thoại xong, Khang Tịch nằm lên giường, kéo chăn lên đắp lên đầu. Tắt hết đèn, chỉ để lại chiếc đèn hình nấm đầu giường vẫn sáng, vầng sáng màu tím nhạt êm dịu lại tươi mát.

Chihuahua ở một bên chơi khúc xương đồ chơi, ôm gặm hai cái, lại ngẩng đầu, nhìn Khang Tịch trêи giường, nghiêng đầu gâu một tiếng.

Mà Quý Ưu Trạch ở cách vách, còn ôm điện thoại cùng người khác chiến đấu vui đến quên trời quên đất.

Cư dân mạng Một trăm đóa hoa nhỏ: “Chẳng lẽ mấy người không cảm thấy kỳ quái sao? Tư liệu của mấy ngôi sao khác, tìm kiếm một chút là có cả xấp dày! Kiên nhẫn tìm kiếm, tổ tiên mười tám đời đều có thể lục ra! Nhưng chỉ có Khang Tịch, vốn rất khó lục ra! Chắc chắn có quỷ!”

Quý Ưu Trạch nhìn xong, trả lời một câu: “Lần đầu tiên thấy tự bảo vệ mình là sai lầm đó? Ai thích tổ tiên mười tám đời nhà mình bị người khác tóm ra lan truyền chứ?”

Cư dân mạng U Lan trong mộng: “Mấy ngôi sao này, đằng sau đều có kim chủ cả. Tôi cũng cảm thấy rất kỳ quái, không tìm thấy nhiều tin cá nhân của cô ấy, rõ ràng nổi tiếng như vậy. Xem ra thế lực của kim chủ không thể khinh thường nha.”

Quý Ưu Trạch xoay người, trả lời: “Logic của cô bị lạc đà ăn rồi à?”

Cư dân mạng 23 độ vĩ độ Bắc: “Tôi cảm thấy có rất nhiều người cực kỳ nhàm chán nha. Tôi thích Khang Tịch cũng là vì diễn xuất của cô ấy. Cho dù cảnh hành động trong “Tung Hoành” là người khác diễn thì sao, những phần khác của cô ấy rõ ràng rất tuyệt mà, ánh mắt đó còn có cử chỉ nét mặt, rõ ràng rất hợp, tại sao không ai nói? Chỉ tóm chặt lý do thế thân gì chứ? Cần gì phải nói bậy cô ấy dựa vào quan hệ bưng bít.”

Không sai, Quý Ưu Trạch cho một like.

Cư dân mạng Weilong cực cay: “Tôi chỉ thích cô ấy, đừng đánh tôi nha đừng đánh tôi nha~”

Quý Ưu Trạch lại like một cái. Lúc sau vô tình ngủ thϊế͙p͙ đi. Lúc thức dậy đã năm giờ sáng. Nghiên Nghiên và cả trợ lý của Khang Tịch, cùng Dương Thải Lâm và Thái Vân đều tới.

Vì tiếng chuông báo thức của điện thoại quá chói tai, nên Quý Ưu Trạch mơ mơ màng màng nhét đầu vào trong drap giường, sau đó còn cầm gối đầu dư thừa che một chút. Đúng lúc này, cửa bị Dương Thải Lâm đẩy ra.

Quý Ưu Trạch lập tức nhảy dựng lên. Sau đó lập tức lấy điện thoại ra, tắt đồng hồ báo thức, nhận cái áo khoác trong tay Nghiên Nghiên đắp lên người.

Rửa mặt sửa soạn xong, Quý Ưu Trạch và Khang Tịch đều chia nhau ra khỏi cửa, sau đó nhìn thấy hai người Dương Thải Lâm và Thái Vân ôm tay đứng đằng kia, đằng đằng sát khí.

“Ây yo, hôm nay cô ăn mặc như con gà tây để chi vậy, muốn tham gia tiệc BBQ à?” Dương Thải Lâm đứng trước cửa nhà Quý Ưu Trạch, nghiêng đầu qua chỗ khác, ánh mắt khinh bỉ quét nhìn Thái Vân.

Quý Ưu Trạch xoay mắt, không hiểu tình hình hỏi: “BBQ gì cơ? Khi nào thì ăn?”

Nghiên Nghiên lập tức kéo góc áo Quý Ưu Trạch, ý bảo cô theo dõi quan sát rõ ràng tình huống trước mắt.

Bầu không khí trước mắt, phải nói là nồng nặc mùi thuốc súng.

Thái Vân mặc trêи người một chiếc áo khoác len ba màu, tóc uốn xoăn lọn to mềm mại mượt mà được chăm sóc tỉ mỉ, còn thoa môi son sáng lấp lánh, lông mi trang điểm đúng kiêu căng phách lối ngông cuồng, trông khí thế bức người. Có chút cảm giác giống nữ ma đầu, kết quả qua hình dung của Dương Thải Lâm, đẳng cấp thoáng cái rớt xuống mấy cấp.

“À.” Thái Vân sờ sờ áo khoác len trêи người, khinh thường đạp cao gót đi tới, bình tĩnh đứng bên cạnh Dương Thải Lâm, nói: “Ha ha, đầu năm nay, Ninja rùa trong ti vi cũng bò ra ngoài trải nghiệm sinh hoạt trưởng thành à? Thật không dễ dàng, chậc chậc, ăn mặc bành trướng như thế, lúc bò ra có bị khung ti vi kẹp vào không thế?”

Dương Thải Lâm mặc rất đơn giản. Trang điểm cột tóc đuôi ngựa mang giày đế bằng, áo khoác lông bánh mì dài màu xanh quân đội. Nghe Thái Vân nói vậy, ánh mắt Dương Thải Lâm giống như lưỡi dao bén nhọn phóng về phía Thái Vân.

“Mang cao như thế, cô làm như cô là diễn viên xiếc biểu diễn đi cà kheo à? Cũng không sợ trẹo chân. A Trạch chúng ta đi thôi.” Bỏ lại một câu nói, Dương Thải Lâm liền dắt Quý Ưu Trạch đi.

“Cô!” Thái Vân nghe vậy, giậm chân một cái, tức giận không chịu nổi, không biết sao lại giẫm lên gân chân, cả chân co quắp.

“Hai người vẫn vậy, cứ thấy mặt lại đấu võ mồm.” Khang Tịch ở bên cạnh nhìn, bất đắc dĩ cười cười.

Hai người đó, vẫn luôn coi đối phương là đối thủ cạnh tranh. Có lẽ là bởi vì từ tiểu học cho đến đại học luôn là quan hệ chung trường. Hơn nữa còn luôn làm lớp trưởng. Kể từ đó, khó tránh khỏi việc so sánh lẫn nhau. Ai giúp lớp kiếm được nhiều vinh dự hơn, ai giúp thành tích trung bình lớp tốt hơn.

Hơn nữa hai người còn đều có thể nói là phép lạ trong giới người đại diện. Không dựa vào quan hệ, không đi đường tắt, đều từng bước vững chắc để đứng đầu.

Chỉ là, không biết vì sao, hai người đó luôn luôn thủy hỏa bất dung, vừa thấy mặt đã khai ngòi. Đều chèn ép nhiều năm, vẫn chưa chán. Gặp mặt cứ không quên đả kϊƈɦ đối phương một chút.

“Ai mà thèm đấu khẩu với độc phụ kia? Hạ thấp đẳng cấp của chị. Vừa tầm thường vừa quê mùa, chị khinh‼!” Mũi Thái Vân hừ một tiếng.

Khang Tịch nhún nhún vai. Thật ra, nói đến độc, Thái Vân với Dương Thải Lâm rõ ràng là kẻ tám lạng người nửa cân mà.

Trêи đường đi, dưới tình huống hai chiếc xe tăng tốc, cô theo tôi cản.

Mà Quý Ưu Trạch, lại là bộ dáng bất tỉnh. Cô người con gái này, buồn ngủ cực kỳ nhiều. Nếu không có công việc không bị làm phiền, cô có thể ngủ ba ngày ba đêm.

Dương Thải Lâm suy nghĩ một hồi, hắng giọng một cái, hỏi Quý Ưu Trạch: “Em nói xem, chị với Thái Vân, ai đẹp hơn?!”

Quý Ưu Trạch đang mơ mơ màng màng bị đánh thức, liếc chị một cái, nói: “Chị uống nhầm thuốc à?”

“Trả lời vấn đề của chị!”

“… Khang Tịch đó.” Quý Ưu Trạch nói xong, lại nhắm mắt ngủ tiếp.

“Không có cái dụ chọn Khang Tịch!” Dương Thải Lâm tức muốn chết.

“Chị hỏi em một lần nữa, chị, với Thái Vân, ai trông hấp dẫn hơn?!” Dương Thải Lâm chưa từ bỏ ý định mà hỏi lại một câu.

Lần thứ hai Quý Ưu Trạch bị kêu tỉnh, híp mắt, quan sát Dương Thải Lâm chốc lát, hỏi: “Chị, em lớn lên rất giống gương thần sao?”

“…”