Lúc Dương Tố Hoan đến phim trường, đúng lúc Quý Ưu Trạch vừa quay xong một cảnh. Thế nhưng vẫn không thể đi được. Vì còn một cảnh phải quay vào buổi tối. Nhưng bây giờ, trời vẫn chưa tối hoàn toàn.

Cơm hộp mà đạo diễn đã đặt hàng cũng giao tới vào lúc này.

Mở ra xem, bên trong là khoai tây chiên cải thìa thêm mấy miếng thịt kho tàu nhìn bề ngoài rất bình thường.

Thế nhưng Nghiên Nghiên ăn rất vui vẻ, có thể là vì quá mệt mỏi và quá đói, vị giác cũng không quá nhạy cảm, chỉ cần có thể ăn thì liều mạng nuốt xuống.

Dương Tố Hoan mang tới một ít đồ ăn vặt. Thấy đoàn phim ăn đồ ăn không tốt ở bên ngoài, cô có chút hối hận vì sao không mang theo bữa chính tới.

Nhưng mà đúng lúc này, Khang Tịch cũng đến.

Rất nhiều người xung quanh ngừng động tác ăn cơm, chào hỏi với nàng.

Khang Tịch cười đáp lại xong, sau đó ngẩng đầu lên nhìn và thấy Dương Tố Hoan, chỉ thở dài trong lòng.

Không thể nào hiểu được Dương Tố Hoan đang suy nghĩ gì. Trước đây Khang Tịch nghĩ Dương Tố Hoan thích Quý Ưu Trạch, kết quả Dương Tố Hoan lại đối với mình rất tốt. Sau đó Khang Tịch nghĩ Dương Tố Hoan chỉ xem Quý Ưu Trạch là bạn, nhưng mà Dương Tố Hoan lại bất chấp giúp đỡ Quý Ưu Trạch chiến với người khác.

Sau đó lại nghĩ, chắc chỉ bạn bè trượng nghĩa, nhưng sau khi giải quyết xong lại bắt đầu hẹn riêng với Quý Ưu Trạch. Và sau đó lại biết rằng Dương Tố Hoan không có bạn bè nào, vì vậy lại suy nghĩ lại, có phải là xem Quý Ưu Trạch là bạn cho nên mới quan tâm đặc biệt. Đừng nói là Quý Ưu Trạch, cả Khang Tịch cũng cảm thấy đầu óc mình mơ hồ không biết rõ tình hình.

Nhưng Khang Tịch vẫn luôn đề phòng, đây cũng là sự thật.

Thật sự không nghĩ đến vừa đến phim trường, lại gặp được Dương Tố Hoan.

Dương Tố Hoan cũng nhìn thấy Khang Tịch. Trong tay Khang Tịch cũng mang theo một cái túi đến.

Khang Tịch ngồi xuống, lên tiếng chào Dương Tố Hoan: “Chào Dương tiểu thư, tôi không nghĩ là sẽ gặp em ở đây.”

Dương Tố Hoan khẽ gật đầu và nói: “Em đến tìm Quý Ưu Trạch, cũng không nghĩ là sẽ gặp chị ở đây.”

“A Trạch là người bạn thân, bạn gái tốt của tôi, bởi vì nhớ cậu ấy, tự nhiên tôi đi đến đây.”

“Ừm, em cũng vậy. Nhớ chị ấy.” Dương Tố Hoan nghĩ thầm, nếu Khang Tịch lấy thân phận một người bạn nói nhớ Quý Ưu Trạch không sao, vì lẽ đó, bản thân cũng sử dụng từ 'nhớ' này, chắc cũng không làm sai gì.

Thế nhưng Khang Tịch nghe xong, lại lấy riêng từ 'nhớ' đó ra, suy ngẫm thật lâu. Dương Tố Hoan này có ý gì? Công khai thị uy? Nếu cô thật sự có loại tình cảm đó với Quý Ưu Trạch…

Quý Ưu Trạch kẹp ở giữa, mơ hồ cảm nhận được bầu không khí không đúng, vì vậy gắp một miếng thịt kho tàu lên, nói: “Ồ, mùi vị thịt kho tàu này khá ngon đó! Hai người muốn nếm thử một chút không?”

“Thật không? Để mình nếm thử.” Khang Tịch nói rồi cúi xuống cắn miếng thịt kho tàu kẹp trong đũa của Quý Ưu Trạch.

Thật khó ăn. Tất nhiên, Khang Tịch không hề nói ra.

“Em cũng muốn nếm thử.” Dương Tố Hoan ngồi bên cạnh nhìn, cũng nói ra miệng.

“Ừ, đây. Cho em này!” Quý Ưu Trạch không hề nghĩ gì, đưa hộp và đôi đũa cho cô.

Sau khi Dương Tố Hoan nhìn thấy, trong lòng có đôi chút mất mát. Có lẽ bản thân Quý Ưu Trạch không phát hiện ra, nhưng cách đối xử giữa Khang Tịch và Dương Tố Hoan thế này, lại tăng thêm những thay đổi rất nhỏ.

Khang Tịch muốn ăn, Quý Ưu Trạch trực tiếp cầm đũa đút.

Còn Dương Tố Hoan muốn ăn, thì Quý Ưu Trạch lại đưa đũa cho cô, để cô tự gắp.

“Mình biết ngay là mùi vị ở đây không ngon mà, cậu còn nói là ngon. Đây, xem mình mang gì đến cho cậu nè.” Khang Tịch nói rồi lấy ra một túi giấy màu nâu được niêm phong.

Mở túi giấy ra, cánh gà om thơm ngát hiện ra.

Quý Ưu Trạch vừa nhìn thấy, hai mắt đã sáng lên.

Quý Ưu Trạch thích ăn các loại cánh gà, cô cầm đôi đũa đào bới trong túi tỏ vẻ rất thích: “Wow, cậu mua ở đâu vậy?”

“Đi trêи đường, nghĩ đến dù sao mình cũng muốn đến thăm cậu, cơm hộp trong đoàn phim đều bình thường như nhau, nên thà rằng mang một ít đồ ăn tới. Nhưng mà thời gian là không đủ, không kịp đợi đầu bếp làm, ở đó có cửa hàng đồ ăn mua món kho sẵn có. Nói sao thì cậu thích ăn cánh gà nhất mà. Còn có món này, trong túi đựng Lỗ Thái. Khang Tịch nói xong, cũng chào hỏi với Nghiên Nghiên và chia một phần cho Nghiên Nghiên.

*Lỗ Thái (卤菜): Món ngon Sơn Đông. Gồm hai loại món ăn Tế Nam và Dao Đông. Vị nồng đậm, nặng mùi hành tỏi, nhất là món hải sản, có sở trường làm món canh và nội tạng động vật. Món ăn có tiếng: ốc kho, cá chép chua ngọt.

Sau khi Nghiên Nghiên cắn một miếng, thì che miệng nói ngon, còn kϊƈɦ động nhảy tại chỗ một vài bước.

Dương Tố Hoan mở cái túi của mình ra nhìn một chút, hơi cắn môi dưới.

Cô không biết tại sao mình lại mua những món ăn vặt tới.

“Ăn không?” Khang Tịch nhìn Dương Tố Hoan, đưa một cái bao tay dùng một lần cho cô.

Dương Tố Hoan lắc đầu: “Em không ăn. Đợi lát nữa Quý Ưu Trạch còn phải quay phim, để chị ấy ăn no một chút.”

Nghe vậy, vẻ mặt Khang Tịch như có điều suy nghĩ lệch đi. Cách nói chuyện này… giữa bạn bè, giọng nói cũng không có chút tỳ vết nào.

Sau khi cơm nước xong chỉnh lại lớp trang điểm, nửa giờ sau, Quý Ưu Trạch đi quay phim. Nghiên Nghiên cũng sốt sắng chạy qua, đứng bên cạnh đạo diễn. Như vậy khi Quý Ưu Trạch cần gì, thì cô có thể đến dù là bất cứ lúc nào, bất cứ nơi nào. Dù sao đây cũng là một cô bé cực kỳ hết lòng hết dạ cho dù là làm gì.

Dương Tố Hoan cảm thấy, cô có một chút ghen tị với Nghiên Nghiên. Mặc dù chỉ là một trợ lý, nhưng luôn có thể đứng bên cạnh Quý Ưu Trạch bất cứ lúc nào, thật tốt. Bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu, cũng có thể ôm những thứ gắn liền với Quý Ưu Trạch, chẳng hạn như quần áo, ly nước, túi xách, vân vân và vân vân.

Ánh mắt Dương Tố Hoan vẫn luôn đuổi theo Quý Ưu Trạch, đôi mắt chuyển động khi Quý Ưu Trạch di chuyển, tất nhiên Khang Tịch thu hết vào mắt.

Trêи cơ sở này, kết hợp với thời gian vừa qua, nghĩ đến vừa rồi và những việc trước kia, không có lý do gì Khang Tịch không suy nghĩ nhiều. Nếu đã như vậy mà còn không nghĩ nhiều, vậy nàng hẳn là một kẻ rất ngu ngốc.

Khang Tịch trầm tư trong chốc lát, quay sang hỏi Dương Tố Hoan: “Thật sự rất tốt khi A Trạch nhận bộ phim này. Phần tình yêu bên trong rất trong sáng. Đúng rồi, nói đến tình yêu… trước đây em có từng yêu chưa?”

Làm nền nhiều như vậy, chỉ vì hỏi ra vấn đề này.

Sau khi Dương Tố Hoan nghe hỏi vậy, thu tầm mắt lại, chuyển hướng sang Khang Tịch, không rõ tại sao đột nhiên Khang Tịch lại hỏi ra câu như vậy.

“Dương Tố Hoan lắc đầu: “Chưa.”

Chỉ có điều, từng thầm mến, nhưng mà lại chết yểu. Tuy nhiên yêu đương, là chỉ hai người có cảm tình với nhau, nói thẳng tình cảm của mình đối với đối phương rồi sau đó bên nhau. Đó mới gọi là yêu.

Khang Tịch nhìn xung quanh, xác nhận xung quanh nơi này không có người khác, nhìn nơi có đầy bóng người bận rộn ở đối diện, khẽ mở miệng nói: “Nam hay nữ cũng chưa từng yêu sao?”

Đột nhiên Khang Tịch hỏi ra câu như vậy, Dương Tố Hoan cảm thấy rất kinh ngạc.

“Vậy em từng thích ai chưa? Nam hay nữ cũng được.”

“Nam… nữ…”

Khang Tịch bồi thêm một câu: “Vấn đề này của tôi rất kỳ quái sao? Chẳng qua là cảm thấy điều kiện như Tố Hoan tiểu thư, hẳn là không ít người theo đuổi em nhỉ, cho dù là nam hay nữ.”

Đối với Khang Tịch mà nói, thay vì với việc nghi thần nghi quỷ ở đây, không bằng đánh tan mây mù, làm rõ gọn gàng dứt khoát. Luôn suy đoán, chỉ có thể chết não, chẳng có tác dụng gì khác.

“Em cũng có một vấn đề.” Sau khi Dương Tố Hoan nghe vậy, cân nhắc hồi lâu nhưng không biết mở miệng thế nào, cũng không biết có nên mở miệng hay không. Nhưng mà cuối cùng, cô vẫn hỏi ra thành lời: “Nếu như, em là nữ, hơn nữa còn thích một cô gái khác, chị có cảm thấy rất kỳ quái không?”

Sau khi nghe được vấn đề này, Khang Tịch vốn còn đang nghi ngờ, vẫn không thể xác định được thuộc tính của Dương Tố Hoan, trong lòng đã có cơ sở.

Một cô gái thẳng tưng, bình thường mà nói, sẽ ít khi hỏi vấn đề này. Cho dù có hỏi, với bình thường, có lẽ cũng là vì tò mò. Thậm chí, lúc hỏi có lẽ cũng không đặt bản thân vào vấn đề đó, mà hỏi thẳng 'Chị nghĩ nữ thích nữ có kỳ quái không?'

Hoặc là “Chị nghĩ đồng tính có kỳ quái không?”

Nhưng Dương Tố Hoan lại đặt bản thân vào vấn đề này để hỏi, vậy nói rõ, cô cũng có chút suy nghĩ về chuyện này. Tại sao lại có chút suy nghĩ về loại chuyện như thế này? Chỉ là tò mò, hay là vì bản thân cô đã cuốn vào trong đó? Kết hợp với các dấu hiệu trước đây, Khang Tịch cảm thấy có lẽ là vế sau.

Khang Tịch nhìn Dương Tố Hoan, chốc lát sau lắc đầu chắc nịch, nói: “Sẽ không. Cho dù là nam hay nữ, yêu là yêu.”

Nếu chuyện đã đến nước này, Khang Tịch nghĩ, mình cũng nên tung cho Dương Tố Hoan chút tín hiệu.

Tín hiệu kia là, mình hoàn toàn chấp nhận tình cảm của Les. Cho nên, mình và Quý Ưu Trạch gắn bó keo sơn như vậy, cô có thể nhìn ra đầu mối gì không?

Dương Tố Hoan nghe vậy, gật đầu nói: “Cũng phải, nếu như không chấp nhận, cũng sẽ không nhận quay bộ điện ảnh “Nghe Lời Gió Nói”.”

Khang Tịch nói tiếp: “Không đúng. Chọn kịch bản, có đôi khi chỉ là xem kịch bản này có tiềm năng trong môi trường xã hội hiện này hay không, đạo diễn có đủ nổi tiếng hay không, phía đầu tư có đủ mạnh hay không. Nhưng mà so sánh với cái nhìn của bản thân diễn viên đối với kịch bản là hoàn toàn khác nhau.”

Nhưng lại ép giọng nói đến mức thấp nhất. Dù sao, nếu như bị người khác nghe được, thì rất không hay.

Dương Tố Hoan nghe vậy, nghĩ tới rất nhiều chuyện.

Vì sao Quý Ưu Trạch và Khang Tịch luôn như hình với bóng? Vì sao mỗi lần đối phương xảy ra vấn đề gì, các cô vẫn luôn lên tiếng ủng hộ trước tiên? Tại sao khi Quý Ưu Trạch đối đãi với bạn bè khác và khi đối đãi với Khang Tịch, lại tách ra riêng biệt?

Nghĩ đến những điều này, Dương Tố Hoan cảm thấy trái tim mình như bị va đập sứt mẻ một góc.

Cho nên, chẳng lẽ…

Khang Tịch vẫn luôn yên lặng nhìn chăm chú vào Dương Tố Hoan.

Dương Tố Hoan quay đầu lại, hai tay từ từ ôm đầu gối.

“Em thích cậu ấy sao?” Một lát sau, Khang Tịch lại hỏi. Nếu trước đó đã nói nhiều như vậy. Vậy thì cứ muốn hỏi gì thì hỏi thẳng…

“Ai?”

“Hôm nay em cố ý đến tìm cậu ấy.”

Qua một lúc lâu, Dương Tố Hoan gật đầu, nói: “Nhưng mà không biết chị ấy… em không có cơ hội thật sao?”

Khang Tịch nghe vậy, ngẩng đầu nhìn đèn ngủ treo trong sách.

“Tôi nghĩ vậy.”

Dương Tố Hoan quay đầu lại, nhìn Khang Tịch: “Em có thể hỏi tại sao không?”

“Bởi vì thật không may. Cậu ấy đã gặp tôi trước khi gặp em.” Giọng nói của Khang Tịch nghe yên tĩnh mà vững vàng.

Bên trong đôi mắt của Dương Tố Hoan thoáng phủ lên một tầng sương mịn.

Trong chớp mắt ấy, ngọn đèn đập vào mắt toàn bộ đều biến thành từng vòng sáng trắng nhòa.

Hô hấp cũng trở nên khó khăn, giống như trong cổ bị mắc kẹt thứ gì đó. Tuy rằng lời của Khang Tịch không có chút mùi thuốc súng nào, nhưng lại giống như một thanh kiếm lạnh băng, thẳng tắp trực tiếp cắm vào trái tim cô.

Lúc sau, Dương Tố Hoan quay đầu lại, cố gắng dùng hết hơi sức, mới hé miệng hỏi: “Thật sao?”

Trong giây phút khi mở miệng hỏi, nước mắt cũng theo đó mà chảy xuống.

Không muốn nhìn thấy con gái khóc. Nhưng vị này dù sao cũng là tình địch, hơn nữa, vì bảo vệ tình cảm giữa mình và Quý Ưu Trạch, Khang Tịch vẫn lựa chọn gật đầu chắc chắn.

Dương Tố Hoan nghẹn ngào hỏi lại: “Chị ấy thật sự… thật sự… với chị?”

Khang Tịch lại gật đầu lần nữa: “Đúng vậy.”

Trước đây không dám tìm Dương Tố Hoan nói ra lời rõ ràng gì, là vì không biết mình suy đoán chính xác hay sai lầm, cũng không biết đến cùng thì Dương Tố Hoan là người như thế nào.

Nhưng bây giờ, sau khi nói bóng nói gió để biết suy nghĩ của Dương Tố Hoan, tất nhiên Khang Tịch không nhường chỗ, không né tránh.

“Em đi trước.” Dương Tố Hoan nói xong, đứng dậy rời đi.

Bộ đồ màu trắng nhuốm màu mực đêm, thoạt nhìn đã không mềm mại như ban ngày.

Đến một lát sau, bên Quý Ưu Trạch rốt cuộc cũng kết thúc công việc.

Sau khi cùng Nghiên Nghiên về lại chỗ này, Quý Ưu Trạch cười nói với Khang Tịch: “Chúng ta đi thôi! Nghe nói có vài bộ điện ảnh giả tưởng đang chiếu, có vẻ hay, nếu không thì chúng ta đi xem thử đi?!”

“Được.” Khang Tịch nói xong, vươn tay. Quý Ưu Trạch kéo nàng đứng dậy.

Quý Ưu Trạch vừa đi vừa hỏi: “Đúng rồi, sao hôm nay cậu lại đến đây? Không phải đã nói về nhà ngủ một giấc sao?”

“Muốn tạo niềm vui bất ngờ cho cậu.”

Nghiên Nghiên đi phía sau, thấy hai người phía trước, vẫn luôn cảm thấy như là nhìn thấy dáng vẻ của bản thân và bạn trai thường ngày. Lúc sau Nghiên Nghiên lại lắc đầu, tự nói với mình, không nên nghĩ bậy bạ.

Đi một lúc, rốt cuộc Quý Ưu Trạch mới nhớ tới một việc, vì vậy dừng bước chân, hỏi: “Này? Dương Tố Hoan đâu?”

Khang Tịch nghiêng đầu nói: “Cô ấy đi trước rồi.”

“Ồ, à, nói mới nhớ, gần đây em ấy luôn đến tìm mình.”

Khang Tịch trêu chọc nói: “Vì cậu người gặp người thích, hoa gặp hoa nở đó.”

Quý Ưu Trạch suy nghĩ thật nghiêm túc rồi nói: “Mình mà thật sự người gặp người thích hoa gặp hoa nỡ, vậy thì đã biến thành tai to mặt lớn từ lâu rồi, có tiếng và thế lực như cậu vậy đó!”

“Đúng rồi, bộ phim lúc trước mình đóng cũng sắp chiếu.”

“Ha ha, mình biết mà, mình còn từng chia sẻ nó. “Cú Nổ Lớn” đúng không? Nói thật, rất mong đợi đó, nhìn hình ảnh cậu hóa trang thành nhân vật trong phim rất tuyệt đó!” Quý Ưu Trạch nở nụ cười.

“Đúng rồi, chỉ là không biết tại sao, trong lòng mình luôn có loại dự cảm xấu.” Khang Tịch nói xong lại thở dài.

Bộ phim này, nói thế nào đây. Kịch bản thật sự rất tốt, rất hoàn mỹ. Hoàn mỹ đến mức khiến nàng cảm thấy sợ. Rõ ràng hẳn là chuyện tốt đến, lại luôn cảm thấy quay xong tâm trạng có chút lạ.

Khoảng cách từ bây giờ đến lúc điện ảnh chiếu, còn vài tuần. Đã làm các loại tuyên truyền, nhưng mỗi lần tuyên truyền xong, trước sau gì Khang Tịch cũng luôn cảm thấy không đúng lắm.

“Đừng nghĩ nhiều! Bộ phim này chính là do đạo diễn nổi tiếng và biên kịch nổi tiếng xào trộn mà ra. Mình thấy, lúc phim công chiếu, chắc chắn phòng bán vé có thể rất thành công, cậu chắc chắn lại thăng lên độ cao mới.” Từ trước đến giờ, Quý Ưu Trạch chưa từng keo kiệt khi khen ngợi Khang Tịch.

Sau khi nghe Quý Ưu Trạch nói thế, Khang Tịch cũng hiểu được, có lẽ là bản thân nghĩ quá nhiều rồi.

Có đôi khi, áp lực quá lớn, con người sẽ suy nghĩ lung tung.

Dương Tố Hoan đón một chiếc taxi, nhưng lại không muốn về nhà sớm như vậy.

Vì vậy, cô ngồi lên xe đi đến quảng trường khi quen biết Quý Ưu Trạch.

Sau lại đến biệt thự lúc ghi hình “Siêu cấp bạn cùng phòng”.

Có người nói sau khi chương trình kết thúc, giá nhà khu này tăng lên rất cao. Hơn nữa, mặc dù tăng nhưng vẫn bán ra được nhiều.

Cũng không biết đi qua bao nhiêu con đường. Dương Tố Hoan không hề thấy mệt.

Đầy trong đầu là Quý Ưu Trạch. Mỗi cái nhăn mày mỗi tiếng cười của Quý Ưu Trạch, giống như là dấu vết, in trong đầu cô, không có cách nào phai mờ.

Đầu óc Dương Tố Hoan vẫn còn đang mờ mịt. Thỉnh thoảng nước mắt sẽ rơi xuống. Lúc ngừng, sắc mặt vẫn hoảng hốt. Nhưng mà không đi được bao nhiêu bước, nước mắt lại rơi xuống.

Kéo theo cơ thể cũng lúc lạnh lúc nóng, cảm giác khắp toàn thân từ trêи xuống dưới, đều không tìm thấy nơi nào thoải mái.

Đi ra từ khi biệt thự từ lâu nhưng không phát hiện ra trạm xe buýt nào, cũng không phát hiện ra chiếc taxi nào.

Không thể ngồi xe, Dương Tố Hoan đành chậm rãi đi tới.

Nhưng cứ đi tới đi tới, cô cảm thấy không hề dễ chịu, lại ngồi xổm xuống.

Tóc dài xõa xuống, rũ xuống lòng đường, cô cứ yên lặng ngây ngốc như vậy, không biết đến cùng là đang suy nghĩ điều gì.

Chẳng qua là, cô thành công hù dọa hết mấy chiếc xe tư nhân. Ai không biết còn tưởng rằng nhìn thấy quỷ.

Mà lúc này, Tiền Gia chờ đợi dưới lầu nhà Dương Tố Hoan, chờ đợi ròng rã suốt mấy tiếng đồng hồ.

Tiền Gia đang ngủ gật, sau khi tỉnh dậy nhìn thời gian, phát hiện đã hơn mười một giờ. Trong nháy mắt đó, cô có chút hoảng, gọi điện thoại cho Dương Tố Hoan, đối phương vẫn ở trạng thái tắt máy như trước.

Tiền Gia lại xuống xe, chạy lên lầu, nhưng phát hiện mình không biết Dương Tố Hoan ở lầu mấy, là bên trái hay là bên phải.

Tiền Gia vừa nghĩ như thế thì có chút nóng nảy, lại đi xuống lầu. Rốt cuộc người này chạy đi đâu?

Trở lại bên cạnh xe, Tiền Gia lục danh bạ, tìm thấy số điện thoại của Quý Ưu Trạch, gọi qua.

Nhưng mà Quý Ưu Trạch nói, Dương Tố Hoan đã đi từ sớm, bây giờ không ở cùng cô. Như vậy, sẽ đi đâu được chứ?

Tiền Gia vẫn luôn chờ ở đó, không biết là sau bao lâu, cô nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang chậm rãi đi tới.

Vì vậy, Tiền Gia lập tức mở cửa xe, xuống xe chạy tới.

Là Dương Tố Hoan.

Thoạt nhìn dáng vẻ Dương Tố Hoan như người thất hồn lạc phách.

Ban đầu, Dương Tố Hoan luôn nhìn mặt đất. Nhưng cảm thấy phía trước có người, nên cô ngẩng đầu lên.

Tiền Gia đứng đó, thở hổn hển.

Dương Tố Hoan dừng chân lại, hỏi: “Cậu ở đây?”

“Đúng vậy, cậu xem thử bây giờ là mấy giờ rồi?” Lúc Tiền Gia nói chuyện, chỉ chỉ đồng hồ đeo tay.

Dương Tố Hoan nghe vậy, hơi sửng sốt, sau đó cúi đầu mở túi xách ra, sờ sờ bên trong, sau đó tìm lấy điện thoại ra. Nhưng mà điện thoại tắt nguồn, không mở lên được.

Thoạt nhìn Tiền Gia rất tức giận: “Đừng xem, sắp không giờ rồi.”

“Ừ.” Dương Tố Hoan gật đầu.

“Ừ cái gì mà ừ? Cậu có biết trễ như thế này mà còn đi bên ngoài một mình rất nguy hiểm không!”

Dương Tố Hoan nghe thế, quay đầu, lại ừ một tiếng.

“Cậu chờ mình ở đây sao?”

“Đúng vậy, gọi biết bao nhiêu cuộc cho cậu đều không gọi được, mình còn có thể làm gì? Gọi cảnh sát? Cậu lại chưa mất tích bao lâu.”

“Cậu… đi lên ngồi chút đi.” Dương Tố Hoan nghe vậy, suy nghĩ vẫn trôi nổi như trước. Cô lại cúi đầu móc xâu chìa khóa trong túi xách ra.

“Chờ đã.” Tiền Gia quay người lại lấy một bó hoa tươi trong xe ra, còn có cả bánh gato, rồi dùng chân đóng cửa xe đi tới.

“Sinh nhật vui vẻ.” Tiền Gia giơ hoa tươi và bánh gato ra trước.

Lúc này dường như Dương Tố Hoan mới lấy lại tinh thần.

Cô nhận hoa tươi và bánh gato, ngửi ngửi hoa, vẻ mặt đột nhiên nhíu lại, nước mắt lăn xuống lách tách lách tách, đập vào hoa.

Tiền Gia có hơi cuống lên: “Cậu, cậu khóc cái gì?”

“Cẩu Đản Nhi… mình, mình thất tình…” Dương Tố Hoan nhìn chằm chằm vào bó hoa kia, sau đó lại không nhịn được khóc thành tiếng. Dương Tố Hoan đứng đó, thoạt nhìn giống như một pho tượng sáp lung lay sắp đổ, nức nở nhưng lại rất cứng nhắc.Thất tình…

Tiền Gia mím chặt môi, dường như hiểu ra điều gì đó.

Vậy là, cậu ấy thổ lộ, sau đó đã bị người ta từ chối? Tiền Gia lấy khăn giấy ra, tiến lên phía trước, thở dài, lau sạch nước mắt trêи gò má của Dương Tố Hoan.

“Đi lên rồi từ từ nói, được không?” Tiền Gia muốn nắm chặt vai Dương Tố Hoan, nhưng lại không dám, chỉ vỗ nhẹ vào vai cô.

Dương Tố Hoan ôm hoa gật đầu, ngẩng mặt lên nhìn Tiền Gia.

Cũng ngay lúc này, Tiền Gia mới phát hiện, đôi mắt Dương Tố Hoan đã sưng to. Xem ra, trước đó đã khóc vô số lần rồi.

Thấy Dương Tố Hoan khóc thành bộ dạng như vậy, trong lòng Tiền Gia cũng có loại đau xót lo lắng.

không ngờ nhà ở của Dương Tố Hoan, lại thuộc loại cũ kỹ này. Cô gái này, đúng là cho dù kiếm được tiền, cũng không biết cải thiện hoàn cảnh cuộc sống của mình một chút.

Với lại, Tiền Gia nhớ không lầm thì gia cảnh nhà Dương Tố Hoan cũng coi như có khả năng.

Căn nhà này, vì tầng lầu không cao, đến nỗi thang máy còn không có. Lên lầu toàn phải tự đi.

Đi giữa chừng, Dương Tố Hoan lại rơi vào cõi thần tiên lần nữa, vậy nên lúc giơ tay lên xoa mắt, không chú ý làm rơi bánh gato kia xuống đất, hơn nữa còn lăn xuống cầu thang.

Bánh gato lăn xuống theo cầu thang, đập vỡ bắn tung tóe, lúc này đúng lúc có người đi lên, bị bắn tung tóe một thân.

“Ai đấy?!” Người bên dưới vừa lên tiếng, nghe giọng nói rõ ràng là say bí tỉ.

“Bánh gato…” Dương Tố Hoan hơi sửng sốt, vô thức xoay người muốn đi nhặt.

“Đã nát bét rồi, còn bánh với gato gì chứ, chúng ta chạy mau.” Tiền Gia nói xong thì lôi kéo Dương Tố Hoan chạy. Người uống say, là không dễ chọc nhất.

Dương Tố Hoan gật đầu. Tiền Gia kéo Dương Tố Hoan chạy lên trêи. Sau khi chạy được vài tầng, Tiền Gia nghe thấy Dương Tố Hoan gọi mình.

“Tiền Gia, Tiền Gia…”

“Nhầm rồi, là tầng dưới.”

“Vừa rồi sao không nhắc mình?”

“Đau lòng quá nên quên mất.”

“Được rồi.”

Lại chạy về tầng kia lần nữa, Dương Tố Hoan mở cửa phòng, sau khi hai người đi vào, đóng cửa lại, thở hổn hển. Người nọ còn đang chửi mắng ở bên ngoài.

Tiền Gia xoay đầu lại, nhìn Dương Tố Hoan bên cạnh, nói: “Được rồi, bật đèn đi.”

Dương Tố Hoan cũng thở phào một hơi. Ôm hoa, xoay người nhấn chốt mở bên cạnh. Đèn cửa trước sáng lên, ngay sau đó lại đến phía trước mở đèn phòng khách.

Trang trí trong nhà Dương Tố Hoan thiên về kiểu Trung Quốc, cổ kính. Cho dù là ghế hay là sô pha hoặc là rèm cửa sổ, đều lộ ra hơi thở cổ xưa.

Hơn nữa, trêи bàn trà còn có giấy và bút mực. Bên trêи dựng vài bức tranh bông hoa của Dương Tố Hoan, để ở đó chắc là để hong khô rồi mới cất.

Trong phòng có cổ hương thơm thoang thoảng. Có thể là vì khắp nơi trêи sân thượng nhà Dương Tố Hoan trồng không ít hoa cỏ.

Có loại cảm giác của thời đại trước, nhưng mà trang trí khá sạch sẽ gọn gàng. Tiền Gia có chút nghi ngờ rốt cuộc Dương Tố Hoan có phải là người ở thời đại này hay không.

“Uống nước không? Mình đi đun nước.” Dương Tố Hoan đặt bó hoa lên một chiếc ghế làm bằng gỗ, định xoay người đi tìm ấm nước.

Tiền Gia trả lời: “Không cần đâu.”

“Đói bụng không? Chỗ mình có chút đồ ăn, cậu ăn gì đó lót dạ đi, mình đi nấu mì.” Dương Tố Hoan lấy một túi đồ ăn vặt ra.

Nhưng mà, vừa nhìn thấy đồ ăn vặt, lại nghĩ đến chuyện lúc trước. Dương Tố Hoan lập tức buông túi xuống, mời Tiền Gia tự nhiên.

Tiền Gia lật qua lật lại, thấy bên trong có đủ loại đồ ăn vặt hiếm lạ, cuối cùng lấy ra một bịch snack.

Dương Tố Hoan đã đi đến nhà bếp. Do đó, Tiền Gia cũng cầm theo gói snack đi vào.

Dương Tố Hoan lấy một ấm nước, sau khi để lên bếp cầm lấy hai cây hành vài tép tỏi bóc ra.

“Cậu vẫn ổn đó chứ?” Tiền Gia đi vào, đứng bên cạnh cô.

Dương Tố Hoan gật đầu, nhưng không ngẩng đầu lên.

Cổ tay mảnh khảnh của Dương Tố Hoan hơi rung nhẹ trêи không theo động tác bóc tỏi. Sau khi bóc xong, để dưới vòi nước rửa sạch, lại bỏ trêи thớt băm nhuyễn.

Dương Tố Hoan không biết làm cơm thế nào, nhưng mà nấu mì vẫn có thể.

Không bao lâu, một bát mì sợi nóng hổi được nấu xong. Bưng ra bàn cơm trong phòng khách, mở đèn treo trêи trần, Dương Tố Hoan bỏ đôi đũa lên bát, đẩy tới trước mặt Tiền Gia.

Tiền Gia ăn một miếng, cảm giác không tệ lắm, rất phù hợp với khẩu vị của cô. Vì Tiền Gia luôn ăn không hết đồ ăn có khẩu vị nặng. Nên mùi vị thanh đạm này rất vừa miệng.

Tiền Gia ăn một miếng, ngẩng đầu lên hỏi: “Cậu chỉ nấu một bát, vậy còn cậu? Không ăn à?”

Dương Tố Hoan lắc đầu: “Mình không đói bụng.”

Sau khi ăn hết mì, Tiền Gia giành rửa bát. Nhưng vì trừ trước đến giờ chưa từng làm việc này, từ ban đầu khi đến trường, cho dù mình ở riêng, cũng mời dì nấu ăn này đó, nên vốn không quen.

Sau khi rửa bên trong bát xong, cảm thấy trơn trượt. Tiền Gia không khỏi cảm thán, rửa chén đúng là một môn kỹ thuật. Nhưng mà vừa mới nghĩ xong, bát đã bị rơi xuống đất bể vì cô không chú ý.

Xong rồi quay lại phòng khách, thấy đồng hồ treo trêи vách tường đã chỉ đến không giờ ba mươi lăm. Thấy Dương Tố Hoan đã về phòng ngủ, vì vậy Tiền Gia cũng cẩn thận đi vào, gõ cửa phòng ngủ một cái, đi vào.

Dương Tố Hoan ngồi bên giường, ngẩng đầu lên, nói với Tiền Gia: “Vừa rồi quên nói với cậu, cảm ơn quà sinh nhật của cậu.”

Tiền Gia nghe vậy, quay đầu nhìn về phía cô: “Này.”

“Đôi mắt quá sưng. Mình có kính mát, cậu có muốn mang ra ngoài vào ngày mai không?” Tiền Gia lấy một cái kính mát vẫn kẹp trêи ổ áo mình xuống, giơ tay ra.

“Cảm ơn.” Dương Tố Hoan không từ chối, nhận lấy. Đẩy gọng kính ra, đeo lên.

“Mình nói mang ban ngày, không phải nói bây giờ cậu…”

Dương Tố Hoan ngắt lời Tiền Gia: “Mình đeo nhìn đẹp không?”

Hai tay Tiền Gia để trước người vuốt qua vuốt lại, cuối cùng gật đầu.

Dương Tố Hoan lại lấy kính mát xuống.

“Này. Cậu vẫn ổn đấy chứ?”

Dương Tố Hoan nghe vậy, lại gật đầu sau đó nghiêng người sang một bên lặng lẽ nằm xuống giường.

Nhưng mà lúc nằm xuống, không qua bao lâu, Dương Tố Hoan cuộn tròn thân thể lại. Nắm chặt chăn mỏng, cô vùi đầu mình xuống dưới.

Tiền Gia nhìn thấy vậy, trong tim đau đớn kỳ lạ.

Nắm chặt đau đớn. Nhưng cô lại không biết mình nên làm như thế nào mới có thể khiến Dương Tố Hoan dễ chịu hơn.

Cuối cùng, Tiền Gia cũng nằm xuống. Xoay người lại, suy nghĩ một hồi, vươn cánh tay ra, ôm lấy Dương Tố Hoan.

Vào lúc này, Dương Tố Hoan lại khẽ trở mình, sau đó toàn thân run lên một cái.

Tiền Gia cảm giác được, vội nói: “Cậu đừng lo, mình không làm gì cậu đâu. Chỉ là… nhìn cậu khó chịu như vậy, chỉ… ôm hữu nghị…”

“Cách này mình hiểu.” Giọng nói của Dương Tố Hoan ông ông nói: “Nhưng mà cậu đè lên tóc mình…”

Tiền Gia ngẩn ra, vội xoay người, nhanh chóng nằm ngửa xuống.

Cũng buổi tối hôm đó.

Khang Tịch và Quý Ưu Trạch thảo luận nội dung bộ điện ảnh, cười cười nói nói về tới nhà.

Lúc đóng cửa lại, thiếu chút nữa Khang Tịch đạp phải chú cún đi tới chào đón, vì vậy hoảng hốt, đụng phải một bình phong ở bên.

“Cậu cẩn thận một chút!” Quý Ưu Trạch đi ra phía trước, vươn tay xoa xoa sau gáy của Khang Tịch.

Bốn mắt nhìn nhau, với lại khoảng cách rất gần, hô hấp của Quý Ưu Trạch trở nên có chút dồn dập.

Vốn chân mày của Khang Tịch nhíu chặt vì đau đớn nay lại thả lỏng, dần dần lan ra nụ cười dịu dàng.

Khang Tịch ngắm đôi con ngươi đen kịt sâu thẳm của đối phương, mở lời thật mềm mại: “Quý Ưu Trạch, cậu vĩnh viễn là của mình, đúng không?”

Quý Ưu Trạch ngoan ngoãn giơ tay lên: “Mình thề, vĩnh viễn là của cậu.”

“Nếu có cô gái xinh đẹp trẻ tuổi tìm đến cậu thì sao?”

“Mình mặc kệ, mình chỉ thích cậu.” Quý Ưu Trạch nói rồi ôm lấy eo của Khang Tịch, nhìn chăm chú vào đôi mắt của Khang Tịch.

Eo của Khang Tịch tinh tế mà mềm mại, ôm vào trong lòng, xúc cảm thật khó diễn tả. Khang Tịch cho người ta cảm giác rất kỳ quái, nhớ lại giờ phút lão luyện khiến người ta cảm thấy giống như là từ trêи xuống dưới đều mặc giáp sắt, không ai có thể đâm thủng. Nhưng nhớ lại giây phút mềm mại lại giống như là rắn dẻo dai, mà còn luôn có thể mê hoặc lòng người.

Khi da thịt dần chạm vào nhau, sẽ trở nên khô nóng. Hô hấp của hai người cũng đều trở nên có chút nặng nề. Chóp mũi lạnh như băng của Khang Tịch khẽ chạm đến cằm của Quý Ưu Trạch, sau đó nghiêng đầu, hàm răng khẽ cắn làn da mịn màng ở cổ của cô.

Quý Ưu Trạch chỉ cảm thấy thân thể hoàn toàn nóng lên.

Có lẽ, thân thể quấn quýt vốn là ɖu͙ƈ vọng nguyên thủy nhất trong cơ thể.

Quý Ưu Trạch cúi đầu, hôn xuống gò má của Khang Tịch. Mềm mại, đàn hồi, có hơi lạnh, giống như thạch.

Khang Tịch cũng giơ tay lên, nhẹ nhàng cầm lấy hai tay Quý Ưu Trạch, ngẩng đầu lên, che kín đôi môi của Quý Ưu Trạch. Hô hấp nóng bỏng, không để ý liền kϊƈɦ hoạt pháo hoa.

Ngực phập phồng, bên dưới ngọn đèn, đường cong nơi cổ và xương quai xanh của Khang Tịch, mềm mại có thể nói là hoàn mỹ. Lúc động tình, máu chảy lên đầu, thỉnh thoảng sẽ trở nên suy nghĩ lẫn lộn chồng chéo lên nhau, không thể tập trung.

Lúc này, Quý Ưu Trạch kéo tay Khang Tịch xuống, xoay người đè Khang Tịch vào góc tường, cúi đầu xuống, hôn say sưa.

Nhưng mà đúng lúc này, một tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên, khiến hai người giật nảy mình.

Quý Ưu Trạch không thể làm gì khác hơn là buông Khang Tịch ra, tỏ ý nhận điện thoại nhanh lên, sau đó tiếp tục.

Khang Tịch vuốt tóc nở nụ cười xinh đẹp, lấy điện thoại ra. Nhưng mà sau khi cúi đầu xuống, Khang Tịch mới phát hiện cuộc gọi đó là Khang Cẩm Hoa gọi tới.

Đã trễ thế này còn gọi điện tới, đúng là hiện tượng hiếm thấy. Dù sao trong ấn tượng của Khang Tịch, cha mẹ nàng đi ngủ rất sớm, với lại rất đúng giờ, sẽ rất hiếm khi trễ vậy rồi còn gọi điện thoại liên lạc với nàng.

“Ba, đã trễ thế này, gọi có gì không ạ?” Khang Tịch vừa nói chuyện vừa thay giày cao gót, mang đôi dép Quý Ưu Trạch lấy ra giùm.

Thế như đợi đến khi cha nàng nói ra câu tiếp theo, Khang Tịch lại nhanh chóng tháo dép ra, mang giày cao gót vào lại lần nữa.

Quý Ưu Trạch thấy Khang Tịch lại mang giày vào lần nữa thì nghi hoặc. Ba cậu ấy gọi tới? Nói chứ, có chuyện gì gấp sao? Nhưng mà bây giờ ở cái giờ này còn có chuyện gì gấp sao?

“Ba đến rồi? Vậy bây giờ ba vẫn đang trêи đường hay là ở trước công chung cư vậy? Không ở đó? Đã vào rồi? Sao… đột nhiên lại vậy?” Khang Tịch trợn tròn đôi mắt.

“Ba ở chỗ nào dưới lầu? Con xuống đón ba lên…” Nhưng Khang Tịch vẫn chưa nói hết câu, thì vang lên tiếng đập cửa thùng thùng thùng.

Nếu như là người bình thường, người bên dưới chắc chắn sẽ không được vào.

Nhưng đây chính là cha của Khang Tịch, một loạt giấy chứng nhận sáng lên, tất nhiên người ta cho lên.

Quý Ưu Trạch đứng đó, dùng môi hỏi: “Ba cậu tới?”

Khang Tịch gật đầu.

Quý Ưu Trạch thấy vậy không khỏi giơ tay lên che ngực, cảm thấy bị khϊế͙p͙ sợ. Làm sao bây giờ làm sao bây giờ, cô vẫn chưa làm tốt chuẩn bị đối mặt nói chuyện với ba Khang Tịch nữa!

Dù sao ngoại hình vẻ vang của cha Khang Tịch thoạt nhìn rất đáng sợ đó được không! Thoạt nhìn ngoại hình giống như là sát thủ máu lạnh trong phim đó được không! Vẫn chưa làm đủ bài tập đã gặp mặt, vậy mình có thể bị cạo không?!

Huống chi trước đây cha Khang Tịch lại rất không thích mình và Khang Tịch chơi chung với nhau đó!

Má ơi má ơi, đây, đây cũng quá đột nhiên rồi! Quý Ưu Trạch cúi đầu vội vã nhét đôi giày lúc đầu cởi bỏ lung tung vào trong tủ giày của Khang Tịch.

“Mặt cậu, mặt cậu! Nhanh, kìa, son môi, son môi, nhanh lên!” Khang Tịch cúp điện thoại, đứng trước cửa, xoay người chỉ chỉ môi mình với Quý Ưu Trạch, sau đó lại xoay người sang chỗ khác cầm chốt cửa.

Ba cậu ấy tới chỗ này à?! Trời! Son môi? Gặp cha mình còn phải chỉnh lại trang điểm à? Quý Ưu Trạch nghe vậy, cúi đầu, lục lọi trong túi xách, sau đó tìm được một cây son. Quý Ưu Trạch lại sắp xuất hiện trạng thái hồn lìa khỏi xác, vừa lấy son môi ra vừa lẩm bẩm trong lòng câu Quan Thế Âm Bồ Tát bẩm Đại Từ Đại Bi cứu mạng!

Lúc này, nghe một tiếng răng rắc, cửa mở ra.

Khang Cẩm Hoa mặc đồ Tây mang giày da đi vào.

Khang Cẩm Hoa luôn rất chú ý về mặt ngoại hình và mặt quần áo nón nảy. Quần áo luôn ủi phẳng chỉnh tề, mỗi đường cong đều thẳng tắp không gì sánh được, giống như là áo mới mua về.

Chỉ là, ngũ quan của Khang Cẩm Hoa thoạt nhìn vẫn thâm trầm cứng rắn đáng sợ.

Quý Ưu Trạch cầm son môi đứng đó, thoáng bị khí thế của Khang Cẩm Hoa chấn động đến nỗi ba hồn bảy vía đều bay hết.

Khang Tịch vừa quay đầu lại, phát hiện Quý Ưu Trạch vẫn còn đẩy một vết son môi đứng đần ra đó, thì gấp đến độ nắm chặt hai tay thành quả đấm.

Lúc này, Quý Ưu Trạch cầm son môi, cũng không biết là gốc độ sai, chậm rãi giơ một cánh tay lên phía trước, khom người chào, nói: “Tại hạ thỉnh an lão gia tử…”

Khang Cẩm Hoa nhìn cô hỏi: “Quý Ưu Trạch? Sao cháu lại ở đây?”

Khang Tịch nhân lúc Khang Cẩm Hoa không chú ý đến mình, vì vậy cầm điện thoại giơ lên, chụp lại Quý Ưu Trạch, sau khi chụp xong giơ lên không, vừa cho Quý Ưu Trạch nhìn ảnh chụp bản thân vừa giơ tay chỉ chỉ mặt, lại chỉ chỉ môi, lo lắng.

Trong giây phút Quý Ưu Trạch nhìn thấy ảnh chụp, toàn bộ đại não vang lên một tiếng ầm, giống như là xảy ra vụ nổ lớn cấp thế giới, bụi bặm bay bay, thần kinh tư duy đều bọc tro, bị gỉ.

Quý Ưu Trạch cầm son môi, ngây ngẩn cả người.

“Trêи mặt là dấu son môi à?” Khang Cẩm Hoa nhíu mày, lập tức quay đầu lại, nhìn về phía con gái mình.

Nhưng mà ngay lúc vừa rồi, Khang Tịch đã lén lấy khăn ướt trong túi xách ra, lau sạch môi mình.

“Ba, đó là như vầy. Hôm nay có một kiểu trang điểm rất nổi rất nổi, sau đó A Trạch cậu ấy nói, mình cũng muốn vẽ thử vẽ thử…” Dáng vẻ Khang Tịch căng thẳng cũng không giống người.

Quý Ưu Trạch nghe vậy, nói theo: “À đúng! Đúng đúng đúng! Kiểu trang điểm này, tên là trang điểm son môi đỏ, cháu, cháu trang điểm cho chú xem!”

Nói xong, Quý Ưu Trạch lấy di động ra, mở chức năng chụp camera trước lên, sau đó lại quẹt son môi lên một bên gò má, ngay sau đó còn quẹt trêи trán dưới cằm.

Khang Cẩm Hoa nhìn thấy vậy, chân mày nhíu lại rất khó nhìn.

Ông đến gần Quý Ưu Trạch quan sát một hồi, sau đó nói: “Càng ngày càng không hiểu nổi người trẻ tuổi các con, suốt ngày không biết đang làm gì. Khiếu thẩm mỹ cũng kỳ kỳ quái quái, gì mà trang điểm son môi đỏ?! Chú nhìn giống như là đóng dấu cho thịt heo!”

Tiếng rống này của Khang Cẩm Hoa, dọa Quý Ưu Trạch sợ đến toàn thân run rẩy.

Tuy nhiên, dù sao cũng tốt hơn nhiều là bị lộ ra mình bị Khang Tịch hôn thành như vậy. Thần kinh căng thẳng của Quý Ưu Trạch nghĩ thế.