Editor: Mướp

Phân loại đồ ăn xong, Khương Nhan giữ nguyên động tác lúc đầu, chỉ tay vào ống kính: “Nhìn xem tổ chương trình keo kiệt chưa kìa.

” Anh trai quay phim như thăm dò nhìn thoáng qua, hẳn những thứ này không thể nào là đồ ăn ngon.

Hai người phân công xong, Khương Nhan đeo balo đồ ăn, Giang Dịch Hành đeo balo mang những vật cần thiết còn lại.

Một chiếc nặng trịch, một chiếc rỗng, nhìn chung cũng không có nhiều khác biệt.

Chà, đúng là như vậy, bọn họ đều bỏ ra sức lao động cân bằng, công bằng, công khai, công chính.

Giang Dịch Hành đi theo bản đồ, Khương Nhan nối bước theo sau, hai người hài hòa như một tiểu đội ngũ.

Đi liên tiếp hai giờ đồng hồ, Giang Dịch Hành cuối cùng ngừng bước, nói một câu như tiếng trời.

“Nghỉ ngơi một chút đi.

“Cảm ơn trời đất.

” Khương Nhan nghe xong nhìn xung quanh tìm một chỗ thích hợp để nghỉ chân, cách đó không xa có một cục đá tương đối bằng phẳng, cô đi qua ngồi lên đó, tảng đá bị ánh nắng chiếu ấm áp.

Cô ôm balo trước ngực, kéo khóa, cô lấy ra hai bình nước, ném cho Giang dịch Hành đang đứng một bình.

Bình nước bay lên không trung vẽ lên thành một đường vòng cung, rơi xuống bàn tay vững chắc đang vươn ra của anh.

Anh uống vào mấy ngụm, sau đó nhìn nửa bình nước đã vào bụng Khương Nhan, anh nhắc nhở: “Cô nên uống tiết kiệm một chút, bây giờ mà uống hết thì xíu nữa không còn đâu.

Khương Nhan ngậm một ngụm nước lớn trong miệng, khó khăn lắm mới nuốt xuống được, sau đó kéo khóa ba lô ra đếm từng chai một: “Tổng cộng có bốn bình nước, mỗi bình 500ml nước, đã uống một nửa rồi.

Này làm sao mà đủ! Còn tận bốn ngày rưỡi, hai người…hai bình nước!

Giang Dịch Hành vặn chặt nắp chai nước, định quăng qua như vừa rồi cho Khương Nhan nhưng sau đó anh hơi dừng tay, cuối cùng quyết định đi qua chỗ cô, chẳng may ném run tay một cái, rớt xuống đầu cô bị chấn thương não thì không tốt.

Anh ngồi xuống bên cạnh cô, đá một hòn nhỏ vào giày của Khương Nhan, khiến cô ngẩng đầu lên sau đó lại cúi xuống tiếp.

“Đừng mặt mày ủ rũ nữa.

“Đã không có nước uống rồi còn không cho tôi khổ sở một chút được à?”

Ăn lương khô mà không có nước uống, kinh khủng biết nhường nào, chỉ nghĩ đến thôi là nuốt không nổi rồi.

Giang Dịch Hành trải bản đồ lên mặt đất, tiếp đó dùng bút chỉ lên bản đồ, nắp bút không biết đã rơi ở chỗ nào.

“Cô nhìn đi, từ đây đến đầu con sông cách nhau không quá 4km, chúng ta có thể đến đó để bổ sung thêm nước, trong ba lô có một chiếc máy lọc nước cầm tay.

” Giang Dịch Hành giải thích cho cô hiểu.

Khương Nhan nhìn địa điểm mà anh đang chỉ, dưới đầu bút đúng là có một nguồn nước, không chỉ vậy phía sau cũng có, tuy hơi loạn nhưng vẫn rất cân đối.

Đột nhiên Giang Dịch Hành xích lại gần tai cô, nhỏ giọng nói một câu: “Tổ chương trình chọn địa điểm đều đã khảo sát xong xuôi hết rồi, sao có thể thật sự làm khó chúng ta.

Khương Nhan nhìn anh cười, cảm thấy sao cứ hơi gian trá kiểu gì đó, con người này nhìn sao cũng không thấu được.

Đúng vậy, sao có thể để bọn họ thật sự chịu đói, mặc dù có cảm giác hơi gian dối nhưng dù gì thì chương trình cũng dành cho khán giả mà khán giả thì chỉ đơn giản muốn xem bọn họ trải qua quá trình khó khăn trắc trở như thế nào, cùng với đó là những câu chuyện xảy ra xung quanh họ, nếu thật sự để bọn họ bán sống bán chết đi về phía đích điểm thì chương trình này còn có ý nghĩa gì nữa, khán giả xem chương trình này chỉ để giải trí chứ không phải tự tìm ngược đãi cho chính bản thân mình cũng như người tham gia chương trình.

Những khó khăn, sóng gió nho nhỏ sau đó là cách giải quyết hoàn mỹ để bắt đầu cuộc chơi.

Giang Dịch Hành chỉ cần nói một câu có thể đả thông suy nghĩ của Khương Nhan, cô đóng nắp bình nước rồi bỏ vào balo, tinh thần tỉnh táo hơn chút: “Tiếp tục lên đường đi.

“Đúng là phái hành động.

Nước khoáng vơi đi một ít nên bước chân của Khương Nhan cũng nhẹ nhàng hơn, cô đi cách anh một khoảng, trước mắt cô là hình ảnh Giang Dịch Hành với chiếc ba lô nặng trịch trên vai, thật sự cô nhìn không nổi nữa rồi, tựa như không thể áp bức người khác như vậy.

Còn Giang Dịch Hành vẫn như cũ, cẩn thận cực kỳ, anh nhìn vào bản đồ tìm đường, không biết người phía sau đang có âm mưu gì.

Khương Nhan đi nhanh lên mấy bước, đến khi bước đến bên cạnh anh, cân nhắc mở miệng: “Hay là để vài thứ gì đó vào ba lô của tôi đi.

Một câu khiến cả hai người đều ngây ngẩn, sau đó nhanh chóng phản ứng lại.

Giang Dịch Hành cũng không hẳn là người cẩn thận, ngay lập tức hạ ba lô xuống, lấy một bó dây thừng ra, một tay còn mò mò trong ba lô như muốn lấy thêm ra cái gì đó.

Nhìn tư thế của anh, Khương Nhan cảm thấy bản thân mình không nên nhiều lời như vậy, quả quyết cầm lấy bọc dây thừng trên tay anh bỏ vào balo, động tác nhanh nhẹn kéo khóa lại, rồi mang lên lưng, bước lên phía trước, toàn bộ hành động diễn ra trơn tru mượt mà.

Người này thật không khách khí, chả có một tý phong độ ga lăng nào, sao không thể chỉ nghe cô nói vậy thôi, quá thực tế rồi.

Giang Dịch Hành đứng đơ ở phía sau, nhìn chiếc ba lô của Khương Nhan lắc lư trước mặt.

Chiếc áo khoác màu cam, mặc dù màu sắc có hơi xấu nhưng lại dễ phát hiện, thật ra cũng có thể đoán ra được do tổ chương trình cố ý chọn, cô buộc tóc đuôi ngựa cao, đuôi tóc lắc lư theo từng nhịp bước chân của cô, thật sự trông giống như tên của nó.

Hai người đi không nhanh, coi như là vừa đi bộ vừa ngắm phong cảnh, thời tiết không lạnh không nóng, cuối thu khí trời mát mẻ, kỳ thật nói đây chỉ là đi bộ cũng không tệ có điều đi bộ chỉ đi một khoảng cách nho nhỏ còn nếu đi đường xa thì vẫn là thôi đi.

Một giờ rưỡi chiều, hai người lề mà lề mề cuối cùng cũng tới được bờ sông, trên đường đi Khương Nhan hỏi năm lần câu sao vẫn chưa đến vậy.

Giang Dịch Hành một mực im lặng ghi lại số, đến lần thứ năm cô hỏi thì nghe thấy tiếng nước chảy cách đó không xa truyền tới.

Đến nơi hai người vô cùng ngạc nhiên phát hiện ở đây đúng là một nơi không tệ, nước sông mát lạnh, trong vắt, bên cạnh còn có một bãi cỏ được ánh nắng chiếu vào sáng rực.

Có cây, có nước, có bãi cỏ, đây đúng là một nơi tuyệt vời để tụ tập ăn uống dã ngoại.

Khương Nhan chạy nhanh qua, một tay thả chiếc balo xuống sau đó đặt mông ngồi xuống đồng cỏ xanh rì, hai tay chống xuống mặt đất, cô ngửa mặt lên trời, thoải mái thở một hơi như đang tắm nắng.

Giang Dịch Hành đứng gần bờ sông, anh cúi đầu quan sát hồi lâu sau mới hưng phấn quay đầu gọi Khương Nhan.

Mà câu nói lại bị mắc kẹt ở cổ họng.

Sau giờ ngọ, ánh nắng vàng rực rỡ chiếu lên người cô gái đang ngồi trên đồng cỏ, dường như dưới góc độ của anh đều có thể nhìn thấy khuôn mặt với mái tóc buộc đuôi ngựa đang phát sáng, cực kỳ xinh đẹp.

Có thể bữa trưa không cần ăn lương khô với nước khoáng.

Cuối cùng Giang Dịch Hành im lặng không nói gì, để cô tùy ý ngồi đó, anh tìm một cành cây nhỏ, sau đó lấy con dao từ trong túi ra bắt đầu đẽo gọt cành cây.

“Anh đang làm gì vậy?” tiếng xào xạc hấp dẫn sự chú ý của Khương Nhan.

“Cô đoán xem.

” Giang Dịch Hành nói ra ba chữ gợi đòn, rồi lại tiếp tục công việc đang dang dở.

“Nhạt nhẽo.

” Khương Nhan nhếch miệng, không thèm quan tâm anh đang làm gì nữa, sau đó lấy lương khô và nước khoáng trong ba lô ra.

“Anh có định ăn hay không?” Giọng Khương Nhan theo cơn gió, truyền đến tai của người đang ngồi bên bờ sông.

Đã đến giờ ăn trưa.

Giang Dịch Hành lắc đầu, “Tôi không ăn lương khô.

“Giả dối.

” Khương Nhan thì thầm một câu, hung hăng cắn miếng lương khô đến mức đau cả răng.

Nhìn một hồi Khương Nhan đột nhiên cũng mất cảm giác muốn ăn lương khô, cô biết đại khái anh muốn làm gì.

Giang Dịch Hành tìm thêm mấy cành cây ngắn nữa, sau đó cột lại thành chữ “Y”, tiếp đó anh cắm xuống đất tạo thành một cái giá đỡ, cùng với cành cây dài trước đó, anh muốn câu cá?

Khương Nhan tò mò chạy qua nhìn.

Vừa nãy anh đứng cạnh bờ sông nhìn thấy mấy con cá trắm cỏ bơi qua lại nên mới có ý nghĩ này.

Nhìn thì có thể là điều không thể xảy ra tuy nhiên cũng không phải là không có khả năng.

Trong ba lô được chuẩn bị rất nhiều đồ đạc dành cho việc sinh tồn ngoài trời bao gồm dây và kim, tất cả đều được đựng trong một chiếc hộp.

Nghĩ đến việc năm ngày quần áo có thể rách rưới nhưng bụng thì vẫn cần lấp đầy.

Anh buộc dây vào cành cầy, tiếp đó cẩn thận uốn cong cây kim rồi xỏ qua dây.

Thoạt đầu Khương Nhan cảm thấy Giang Dịch Hành chỉ đang làm chuyện vô ích nhưng nhìn lại thì thật ra cũng có ích đấy chứ.

Không có cá mồi và giun, nhưng ở đây các loại côn trùng khác lại không thiếu, bắt vài con không phải vấn đề lớn lao gì.

Vì vậy nhiệm vụ trọng đại này được giao cho Khương Nhan, thế là với tiếng hú hét đầy “kiềm chế”của cô, một con côn trùng màu xanh bị vứt xuống bên cạnh cần câu dưới chân của Giang Dịch Hành.

Giang Dịch Hành cảm kích nhìn thoáng qua Khương Nhan, sau đó cố định con côn trùng vào lưỡi câu.

Thật đúng là…đơn giản mà thô bạo, cơ mà sẽ có con cá nào ngu như vậy sao?

Cô hoài nghi nhân sinh.

.