EDITOR: MƯỚP

Kỹ năng diễn xuất của Giang Dịch Hành lên tay cực nhanh, rất nhiều cảnh chỉ cần quay một lần là qua.

Chuyện này khiến cho Khương Nhan ngồi bên cạnh phải giật mình, trước đây cô cho rằng anh chỉ là một người không có kinh nghiệm, không ngờ rằng anh như được sinh ra để làm nghề này vậy.

Mấy ngày tiếp theo, danh tiếng của Giang Dịch Hành truyền khắp cả đoàn làm phim.

Mỗi ngày Lý Uyên nhìn thấy anh đều cười tít cả mắt, thỉnh thoảng còn lôi kéo anh nói về bộ phim.

Mỗi lần Lý Uyên kéo anh lại để nói về chuyện phim ảnh thì Giang Dịch Hành luôn luôn lắng nghe chăm chú, tinh thần hiếu học của anh càng làm Lý Uyên hài lòng hơn.

Khương Nhan ngồi ở một bên ghế gấp, ngửa mặt nhìn bầu trời hơi âm u.

Sau khi nhìn một lúc, Khương Nhan tặc lưỡi đứng lên, ngồi ở đây nửa ngày cảm thấy hơi nhàm chán nên cô quyết định trở về lều trại một lát.

Buổi sáng cô và An Hạ đi leo núi một chuyến, hiện tại cảm thấy hai chân giống như đang đeo chì vậy.

Ngay lúc cô muốn rời đi thì một giọng nói giòn tan gọi cô lại, một giọng nói hơi xa lạ.

“Chị Nhan?”

Khương Nhan dừng bước, cô quay đầu nhìn lại là một cô gái mặc váy liền màu trắng, trên đầu còn đội tóc giả nhân vật trong phim.

Khương Nhan nhìn một lúc lâu, có hơi quen mắt nhưng cô không thể nào nhớ ra tên của cô gái này.

Cô gái váy trắng không để ý, tự giới thiệu bản thân, giọng nói ngọt ngào như được ngâm trong hũ mật: “Chị Nhan không nhận ra em cũng đúng thôi, đây là lần đầu tiên em tham gia đóng phim nhưng em cực kỳ thích lối diễn của chị Nhan.”

“Cảm ơn.” Đối với những lời này, Khương Nhan không biết trả lời lại ra sao, dứt khoát chọn cái đơn giản nhất.

Cô gái không rời đi mà tiếp tục nói chuyện.

||||| Truyện đề cử: Thư Ký Là Vợ Tương Lai Của Lục Tổng |||||

“Em là Sở Miểu, về sau xin chị Nhan chiếu cố nhiều hơn.” Sở Miểu cười vươn đôi tay trắng noãn ra chủ động bắt tay với Khương Nhan.

Tạo mối quan hệ tốt với Khương Nhan, đối với cô ta đây là việc tốt, nói không chừng có ngày Khương Nhan còn có thể dìu dắt chính mình, Sở Miểu tưởng tượng viển vông.

Nghe cô ta giới thiệu tên mình, Khương Nhan ấn tượng thêm vài phần, hình như cô gái này diễn vai nha hoàn của tiểu sư muội, phân cảnh không nhiều, sau khi nam nữ chính xuống núi thì sau đó cũng không xuất hiện nữa.

“Mọi người cùng nhau diễn tốt bộ phim này là được rồi.” Khương Nhan lịch sự trả lời, nói xong liền cười cười trở về lều trại.

Sở Miểu đứng tại chỗ, nhìn Khương Nhan đi rồi mới đi khỏi.

Vốn tưởng rằng hôm nay vẫn phải quay cả ngày, nhưng không ngờ còn chưa đến trưa, sắc trời đã âm u như mực như sắp có trận mưa lớn đổ xuống.

Mưa nhỏ bình thường thì không sao nhưng nhìn trời u ám vậy chắc chắn sẽ mưa lớn.

Lý Uyên vội vàng chỉ đạo cả đoàn làm phim khuân đồ vào trong lều vải, rất nhiều thiết bị nếu bị ướt sẽ hư hỏng ngay.

Lý Uyên đứng ở trong lều nhìn lên trời, trong lòng hắn lo lắng vô cùng, thầm nghĩ mưa lớn như thế này không biết bao lâu mới tạnh, thời gian quay phim chắc chắn phải kéo dài hơn.

Nếu muốn phát sóng đúng kỳ nghỉ hè mà hiện tại kéo dài thời gian quay phim thì sau này tất nhiên phải quay bù lại.

Chuyển xong đồ đạc, mọi người trong đoàn đều ở trong lều vải của mình, mặc dù cảm thấy trễ nải thời gian nhưng được nghỉ nửa ngày thì họ rất vui mừng.

Sắc trời càng ngày càng đen, từng tầng từng tầng mây đen dày đặc, gió lớn thổi qua mạnh đến mức lá cây cũng nháo nhào theo, những hạt mưa to chuẩn bị rơi xuống.

Đúng lúc này, một âm thanh lanh lảnh trong lều vải vang lên, truyền vào trong lỗ tai của mọi người.

“Không xong rồi, không thấy chị Tần đâu cả!”

Lều trại san sát nhau, một câu nói kia hầu như tất cả đều nghe thấy.

Chị Tần, trong đoàn làm phim ngoài Tần Ngữ Miêu ra thì không còn ai có thể làm cho những người mới gọi như vậy.

Nghĩ đến Tần Ngữ Miêu, trong lòng Lý Uyên lộp bộp, vội vàng chạy đến lều vải của Tần Ngữ Miêu.

Cái quái gì đang xảy ra vậy chứ!

Lúc này phần lớn người trong đoàn đều theo chân Lý Uyên tới đây, Khương Nhan và Giang Dịch Hành đứng sau mọi người, hai người nhìn nhau, không biết xảy ra chuyện gì.

Tần Ngữ Miêu và Sở Miểu ở cùng nhau, Khương Nhan nhìn thấy cô bé khác hẳn vẻ hoạt bát ban sáng, hiện tại cô ta như sắp khóc, đôi mắt đều đang đỏ hồng.

“Khóc cái gì mà khóc, chuyện gì đã xảy ra?” Lý Uyên lớn giọng hỏi.

Sở Miểu dường như bị hù dọa, ấp a ấp úng nói: “Hôm nay chị Tần trở về thì tâm trạng không được tốt lắm, em rót cho chị ấy một ly nước nhưng không ngờ chị ấy hất ly nước đi, trực tiếp đi ra ngoài, em…không phải em cố ý làm phiền đến chị ấy.”

Lời nói của Sở Miều vô tình dẫn dắt suy nghĩ của mọi người.

Mọi người nghe xong câu này không nhịn được bắt đầu suy đoán, tiền bối bắt nạt tân binh? Tỏ thái độ với người mới? Tần Ngữ Miêu này còn chưa nổi tiếng đã học đòi mắc bệnh ngôi sao? Hất đổ ly nước rồi chơi trò mất tích? Còn làm cho một cô bé người mới khóc lóc sợ hãi như vậy?

Ban đầu còn tưởng ngày hôm nay sẽ trôi qua suôn sẻ, không ngờ rằng lại xảy ra sự việc kinh thiên động địa như vậy.

Mọi người bàn tán xôn xao, chỉ có Lý Uyên xanh mặt, người bên ngoài không biết chuyện gì xảy ra nhưng bản thân hắn biết.

Hôm nay có một cảnh quay nhưng biểu cảm của Tần Ngữ Miêu diễn thế nào cũng không đúng nên hắn tức giận nói hơi nặng lời một chút, vậy mà không nghĩ tới hiện tại cô ta lại dám chơi trò này.

Tần đại tiểu thư này thật đúng là tính tình nóng nảy, không thể nói được.

Lý Uyên âm thầm hạ quyết tâm, nếu Tần Ngữ Miêu thật sự vì cảnh quay này mà chơi trò mất tích vậy thì hắn sẽ suy xét lại xem có nên tiếp tục hợp tác cùng cô ta hay không.

Trời thì sắp mưa, ngay cả điện thoại di động Tần Ngữ Miêu cũng không mang theo, khu vực xung quanh đây lại không có nhà dân, nếu như có chuyện gì xảy ra thì không thể lường trước được.

“Đi tìm đi, chắc cô ấy chưa đi xa đâu.” Khương Nhan lên tiếng, cô có cảm tình khá tốt đối với Tần Ngữ Miêu.

Là một người bình tĩnh, sự việc sáng nay giữa Lý Uyên và Tần Ngữ Miêu cô cũng biết, vẫn cảm thấy cô ấy không phải là người không chịu được một chút áp lực như vậy, bằng không thì cũng không thể nào chìm nổi trong giới giải trí lâu như thế.

Chuyện này chắc chắn không đơn giản.

Nghĩ đến đây, Khương Nhan nhìn Sở Miểu xuyên qua đám người đang nói chuyện xung quanh, chỉ là cô ta luôn bụm mặt khóc nức nở, không nhìn ra biểu cảm nào trên khuôn mặt.

Tuy mọi người bất mãn với Tần Ngữ Miêu nhưng cũng không khỏi lo lắng cho cô.

Bởi vậy ý kiến của Khương Nhan được phần lớn mọi người đều tán thành, nhân lúc trời chưa mưa, hai người một nhóm lần lượt đi tìm người.

Khương Nhan và Giang Dịch Hành ở cùng một chỗ, hai người đi dọc theo một con đường nhỏ phía sau lều trại tìm vừa hét, chỉ là đáp lại hai người chỉ có tiếng gió cùng tiếng vang vọng lại.

Nửa tiếng sau.

Tìm khắp nơi không có kết quả, nên mọi người đều quay trở về lều vải, trên bầu trời mưa đã bắt đầu rơi,Lý Uyên gấp đến độ giậm chân, cũng quên oán giận, chỉ nghĩ tại sao mình lại chọn một nơi khỉ ho cò gáy như thế này.

Lúc này Sở Miểu mới hoảng sợ, vốn dĩ cô ta không vừa mắt với Tần Ngữ Miêu, lại thấy cô ấy ở trong giới giải trí nhiều năm mà vẫn chưa phất lên được, hôm nay còn bị đạo diễn mắng nên tâm trạng không được tốt, cho nên cô ta nói chuyện mỉa mai, châm chọc, khiêu khích một chút nhưng không ngờ đến giờ người còn chưa quay về.

Vạn nhất cô ấy xảy ra chuyện gì, đoán chừng bản thân cũng không khá hơn.

“Có thể chị ấy đi lên núi?” Sở Miểu nhẹ giọng nói một câu, mà câu nói này thành công thu hút mọi ánh mắt của mọi người về cô ta.

“Em chỉ đoán vậy thôi…” Nhìn thấy ánh mắt của mọi người, Sở Miểu quyết định không nói thêm gì nữa, cô ta không muốn ôm hết việc này vào người, dù sao bây giờ tất cả mọi người đều cảm thấy Tần Ngữ Miêu mới là người sai.

Lý Uyên vỗ đầu một cái: “Đúng vậy, sao tôi lại quên mất không kiểm tra trên núi.”

Mặc dù núi ở nơi đây không phải quá cao nhưng đường đi lại gập ghềnh, một con đường nhỏ phải rẽ mất tám lần, nếu chưa đi bao giờ có lẽ sẽ không ra được.

“Có ai đi lên núi chưa? Tình hình trên đó như thế nào?” Lý Uyên hỏi, vốn dĩ theo lịch trình ngày mai bọn họ mới có thể lên núi quay phim, nhưng hiện tại, thật sự không ai có thể đoán ra được tình hình.

bên trên.

Ngoại trừ buổi sáng có An Hạ và Khương Nhan đi dạo xung quanh núi.

Nói mới nhớ, ở đây Tần Ngữ Miêu và Khương Nhan có quan hệ gần gũi nhất vì hai người đều là nghệ sĩ trực thuộc một công ty, về tình về lý thì Khương Nhan phải đi.

“Buổi sáng tôi có đi dạo trên núi, để tôi đi tìm cho.”

Mọi người nghe Khương Nhan nói như vậy đều nhẹ nhàng thở phào, thường ngày không có việc gì thì chào hỏi một câu, nhưng trong lòng ai cũng hiểu chỉ là thể hiện xã giao mà thôi, ai lại muốn đi tìm một người không có liên quan ở trên núi chứ.

“Tôi đi cùng cô.”.