*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mộ Cẩm Ca tính mùng Ba sẽ đi, nhưng thịnh tình của người Hầu gia không thể chối từ, cường ngạnh mời cô ở thêm hai ngày, hết đi chùa lại đi xem hội đèn, cho nên mãi đến chiều mùng Năm, cô và Hầu Ngạn Lâm mới rời khỏi Hầu gia.

Mỗi ngày đều có thịt cá hầu hạ, đến mức người ăn ít như Mộ Cẩm Ca cũng tăng lên vài cân, Rượu trắng thì càng khỏi nói, tròn thêm một vòng, khi Mộ Cẩm Ca ôm nó lên có cảm giác như đang tập tạ, cho nên trực tiếp ném nó cho Hầu Ngạn Lâm ôm.

Đến nơi, Hầu Ngạn Lâm lấy lý do là phụ giúp xách hành lý và ôm Rượu trắng, thành công tiến vào căn phòng thuê của Mộ Cẩm Ca một lần nữa, mà khi Mộ Cẩm Ca lấy chìa khóa mở cửa ra xong, việc đầu tiên là xé thư vừa lấy được ở hòm thư dưới lầu.

Hầu Ngạn Lâm thấy cô có thư thì tò mò hỏi han: “Thư gì vậy?”

Mộ Cẩm Ca vừa xem vừa trả lời: “Chủ nhà gửi hóa đơn tiền điện nước thôi.”

Hầu Ngạn Lâm có chút đăm chiêu gật đầu nói: “À…”

Mãi cho đến khi xem xong thư, Mộ Cẩm Ca cho thư vào lại bao thư, ngẩng đầu nhìn người vẫn còn đứng ngốc trong phòng khách, hỏi: “không phải nói nhà anh còn có chuyện sao, sao còn chưa đi?”

“Tĩnh ca ca, em xem.” Hầu Ngạn Lâm liếm môi, do dự nói, “Chúng ta cùng nhau mở cửa hàng, cũng đã gặp qua ba mẹ, vậy…”

Mộ Cẩm Ca: “Vậy?”

Hầu Ngạn Lâm đảo mắt nói: “anh chỉ muốn nói, chỗ anh ở rất lớn, có nhiều phòng dư, còn có một ít đồ chơi trước kia của Rượu trắng, tuy địa phương kia không có gần như chỗ này, nhưng bình thường lái xe đi làm cũng rất tiện…”

Mộ Cẩm Ca nhìn anh, trực tiếp hỏi: “anh muốn cùng em sống chung?”

Hầu Ngạn Lâm thành khẩn nói: “Hy vọng em có thể suy nghĩ kỹ chuyện này, khôngcần lập tức quyết định.”

Mộ Cẩm Ca thu hồi tầm mắt, thản nhiên nói: “Được, em sẽ suy nghĩ cẩn thận.”

Hầu Ngạn Lâm vẫn tưởng cô sẽ quyết đoán từ chối, không nghĩ tới cô trả lời như vậy, cho nên sửng sốt một chút: “thật sao?”

“Vâng.”

Hầu Ngạn Lâm mừng rỡ, lúc này bổ nhào đến ôm Mộ Cẩm Ca cắn lung tung.

Rượu trắng: Ta không có thấy gì hết.

Thành công lưu lại dấu hôn trên cổ trắng nõn của cô, Hầu Ngạn Lâm lui người, quyến luyến không tha sờ sờ má cô, thâm tình nói: “Em chậm rãi suy nghĩ, dù sao ‘Lưỡng tình nhược thị cữu trường thì, hựu khởi tại triều triều mộ mộ.’*”

(đây là hai câu thơ trích dẫn trong bài thơ “Thước kiều tiên” của Tần Quan, dịch thơ: Tình này nếu như đã mãi lâu dài/Há cứ phải gặp nhau sớm sớm chiều chiều. Nguồn:https://tamvohoi.wordpress.com/2010/04/02/thước-kiều-tien-tần-quan/)

Mộ Cẩm Ca chụp lấy bàn tay vô cùng đẹp nhưng không thể che giấu bản chất là tay heo của anh, mặt không chút thay đổi nói: “Người khác ngâm thơ đều là bộc phát nhã hứng, còn anh ngâm thơ, là thú tính phát tác.”

Hầu Ngạn Lâm giơ tay vuốt mái tóc dài của cô, cúi đầu hôn, đôi mắt đào hoa nhìn chằm chằm Mộ Cẩm Ca, mang theo chút nguy hiềm, cười nhẹ, chậm rãi nói: “Tĩnh ca ca, nếu anh thật sự bộc phát thú tính, sợ là dọa em thôi.”

Mộ Cẩm Ca lơ đễnh: “Em sẽ gọi điện thoại cho nhân viên vườn thú đến bắt anh.”

Hầu Ngạn Lâm sửng sốt một chút, sau đó “phốc” một tiếng bật cười.

Có ý tứ nha, anh đi trêu ghẹo người ta hai mươi năm, hôm nay thua trên tay Tĩnh ca ca, một chút cũng không mệt.

Mộ Cẩm Ca không hiểu, nhìn anh hỏi: “anh cười gì thế?”

“Tĩnh ca ca, em thật sự rất đáng yêu.” Hầu Ngạn Lâm ngưng cười, đi đến gần hôn lên mặt cô, chỉ là một nụ hôn chuồn chuồn lướt, sau đó lui về, nói: “anh về trước đây.”

Mà ngay thời điểm anh chuẩn bị đi ra ngoài, Mộ Cẩm Ca kêu anh lại: “Chờ đã.”

Hầu Ngạn Lâm quay đầu lại, cười nói: “Sao? không xa anh được sao?”

“không phải.” Mộ Cẩm Ca vô tình cắt đứt giấc mộng hoàng kim của anh, chỉ vào đồ vật này nọ anh mang đến, hỏi: “Đây là cái gì?”

Vừa rồi khi lên lầu cô không đề ý, nghĩ là một trong những quà tặng của người Hầu gia, nhưng hiện tại nhìn kỹ lại, trên mặt đất có một đống đồ, chỉ có cái túi đó màu tối hơn, có chút không hợp, không giống là người Hầu gia tặng.

“Em nói cái này hả?” Hầu Ngạn Lâm dừng một chút, lập tức nhẹ giọng nói, “Vốn muốn tạo bất ngờ cho em, không nghĩ tới bị em phát hiện rồi.”

Mộ Cẩm Ca hỏi: “anh tặng em? Là gì vậy?”

“không phải là đồ quý giá gì, đợi anh đi rồi em hãy tự mình mở ra xem đi.” Hầu Ngạn Lâm nheo mắt nhìn, “Cứ vậy đi, bye Tĩnh ca ca, không cần nhớ anh.”

Chờ anh đi khỏi, Mộ Cẩm Ca ngồi trên sô pha, đem cái túi sẫm màu đó mở ra.

Bên trong chỉ cái hộp màu đỏ thẫm, rất lớn, giống như hộp bánh ngọt, trên mặt khôngcó thương hiệu hay chữ viết gì, mở ra chỉ thấy một tầng vải nhung màu đen, phân chia thành những ô không đồng nhất, mỗi ô đều đặt một cái chai không giống nhau, lấy ra xem, tất cả đều là đặc sản nước ngoài: bơ New Zealand, dầu ô liu Tây Ban Nha, tiêu đen Ấn Độ, giấm đen Ý, kem tươi Pháp, nước mắm Thái, sốt Worcestershire của anh(một loại sốt cay nồng gồm giấm và nước tương).

cô cầm từng món lên xem, bày một loạt trên bàn, sau đó mới phát hiện đáy hộp còn có mấy bình không có nhãn hiệu gì, nhìn không ra là sản vật gì, có thể là gia vị quốc nội.

Mộ Cẩm Ca đối với gia vị cũng không có nghiên cứu gì, nhưng mưa dầm thấm đất trong Thực viên, đại khái có thể đoán ra những món này là gia vị của những nước sản xuất nổi tiếng nhất.

- - nhưng trong đó có vài loại gia vị ngay cả cô cũng không biết, dù sao đầu bếp có nấu nhiều thế nào đi nữa, cũng là có sở trường riêng, giống như mẹ cô Mộ Vân chỉ làm đồ ăn Hoài Dương và đồ Quảng Đông, mà cô, nếu không phải mấy năm đầu học món Tây cũng sẽ không biết mấy loại gia vị này. Có thể biết nhiều loại gia vị như vậy, khẳng định là người có kiến thức rộng rãi, đã từng vào Nam ra Bắc.

Tại sao Hầu Ngạn Lâm lại biết? Là hỏi thăm Cố Mạnh Du sao?

không, nếu thật sự phải hao tâm khổ tứ làm như vậy, tên ngốc kia khẳng định sẽ nhân cơ hội mà cầu ôm cầu hôn một cái, tại sao lại có thể điệu thấp đem đồ vật này để lẫn trong phần quà của người Hầu gia, mãi cho đến khi cô chủ động hỏi mới nhắc tới?

“Tĩnh ca ca, cô sao vậy?” Rượu trắng thấy cô trầm mặc không nói, vì thế quay đầu, lúc đó mới nhìn thấy trên bàn có hàng loạt chai lọ. Nó nhảy lên sô pha, rồi lại nhẹ nhàng nhảy lên bàn trà, đến gần để đánh giá, ở trước lọ cuối cùng mới dừng lại: “Oa, chai này là tương ớt tỏi, là gia vị cay Tứ Xuyên bí truyền của một đại sư đã thoái ẩn, lúc trước chu diễm rất muốn có, nhưng liên tiếp ăn canh bế môn, căn bản là không xin được.”

Nghe nó nói như vậy, Mộ Cẩm Ca lại xác định: “Những thứ này không phải là Hầu Ngạn Lâm tặng.”

Tuy Rượu trắng cũng thấy kỳ quái, nhưng cũng không nghĩ ra huyền cơ trong đó, đành phải nói: “không phải đại ma đầu mới nói sao? Là anh ta tặng cho cô.”

Phải, nếu không phải anh tặng, vậy vì sao anh không nói ra tên người tặng phần lễ này? 

– đến cùng, là ai đưa cho cô đây?

***

Năm mới khí thế mới, sau khi Kỳ Ngộ Phường khai trương, mỗi một người đều có chút thay đổi: Tiểu Bính cắt tóc mái, Tiều Sơn bấm lỗ tai, ánh mắt Tiểu Cổ nhìn Tiểu Bính càng thêm ân cần, Vũ Ca cạo hai bên tóc mai, Vấn Hào sau khi về nhà một chuyến đãbỏ thuốc, mà Tiếu Duyệt thế nhưng cắt tóc ngắn, uốn phồng, nhuộm màu nâu đỏ…

Mới vừa khai trương chưa đến một tuần, Mộ Cẩm Ca trở thành người trẻ buôn bán thành công nhất phố Thiên Xuyên, còn nhận được phỏng vấn của đài truyền hình địa phương, mà vì tránh phiền toái, Kỳ Ngộ Phường tuyên bố với bên ngoài là chỉ có mộtngười chủ, Hầu Ngạn Lâm dĩ nhiên là ôm Rượu trắng đi ra ngoài tị nạn.

Lần phỏng vấn này, thái độ Mộ Cẩm Ca so với hồi thi đấu thì tốt hơn nhiều, tuy vẫn thản nhiên, nhưng ít nhiều vẫn là phối hợp trả lời một hai câu.

Đầu tháng Ba, Cố Mạnh Du đến một chuyến.

Khi vào cửa hàng, cô liền hỏi Hầu Ngạn Lâm: “Tôi nghe nói năm mới cậu mang Cẩm Ca về nhà hả?”

Hầu Ngạn Lâm ngồi ở quầy thu tiền chơi trò chơi, lười biếng đáp: “Phải, làm sao chị biết?”

“Ngạn Ngữ khoe em dâu khoe đến nước Mỹ luôn rồi!” Cố Mạnh Du giận dữ, “thật quá đáng, sao lúc các người đến nhà chị chúc Tết không mang Cẩm Ca theo?”

Hầu Ngạn Lâm nói: “Loại chuyện ra cửa khách sáo như vậy, cô ấy không thích làm.”

Cố Mạnh Du đè di động của anh xuống: “Cho dù là vậy, thằng nhóc như cậu cũng phải báo riêng cho tôi chứ, nếu vậy tôi sẽ không để Ngạn Ngữ giữ chân, trực tiếp đến nhà các cậu tìm người… không đúng, khi nào hai người lại tốt như vậy? Tại sao tôi khôngbiết?”

“Cuối năm trước không lâu.” Hầu Ngạn Lâm cũng thuận thế để di động xuống, ngẩng đầu lên cười cười nhìn cô, “Lại nói, chị xem như là nửa người làm mai cho em và Cẩm Ca, vì cám ơn chị, lần này em mời, chị Mạnh Du muốn ăn gì thì cứ gọi.”

Cố Mạnh Du thở dài một tiếng: “Được, tôi cứ vậy mà u u mê mê ăn cơm mai mối này.”

hiện tại là buổi trưa, giờ cơm trưa cao điểm, trong phòng khách khá nhiều, cuối cùng Cố Mạnh Du cũng tìm được một chỗ ở khu giành cho thú cưng.

Kỳ Ngộ Phường có quy định, khách mang thú cưng đến bình thường đều ngồi ở khu riêng, nếu trong phòng có ít khách có thể ngồi khu A hoặc khu B, mà vào lúc cao điểm khách thường không tìm được chỗ ngồi, thì cũng tìm thể vào chỗ trống ở khu thú cưng.

Trừ bỏ quan tâm vấn đề khoảng cách và điều kiện ánh sáng, Cố Mạnh Du lựa chọn vị trí này còn có một nguyên nhân chủ yếu khác.

Khách bàn bên cạnh dẫn theo một con Samyoed vô cùng xinh đẹp, xinh đẹp khiến chocô luôn phải nhìn chằm chằm.

cô là một “khống khuyển nữ” (= fan cuồng yêu chó), trong nhà có nuôi một chú chó vàng và một chú chó chăn cừu.

Vốn năm trước cô tính nuôi thêm một con Samyoed, nhưng lại bị ba mẹ cô ngăn cản – vì tính chất công việc, cô thường xuyên ra ngoài, lúc ở chỗ này khi ở chỗ nọ, nuôi hai chú chó cũng là để ở nhà họ Cố để cho ba mẹ hỗ trợ nuôi dưỡng.

Dùng lời mẹ Cố nói chính là “nhà chúng ta nuôi chó nhiều lắm rồi, Điềm Điềm (chó vàng), Mạt Mạt (chó chăn cừu) và Sóc Sóc (nhủ danh của Cố Mạnh Du).”

Ba Cố cũng đồng tình thở dài: “không nói cháu trai, khi nào thì con mới ném cho ba mẹ không phải là chó, mà là con rể hả!” 

– được rồi, chuyện bức hôn này là do cô tự tìm.

Nghĩ đến đây, Cố Mạnh Du cảm thấy nặng nề, ánh mắt nhìn vế Samoyed cũng trầm trọng hơn một chút.

“?” Asimovski quay đầu nhìn lại, lè lưỡi, bảo trì nụ cười đáng yêu của mình.

Mãi cho đến khi Tiểu Sơn mang đồ ăn lên cho Cố Mạnh Du, chút bi thương người chó nhìn nhau mới dừng lại. Tiểu Sơn nói: “Cố tiểu thư, đây là món cơm sốt táo đặc biệt của cô.”

Cố Mạnh Du thu hồi ánh mắt, mỉm cười nhìn Tiểu Sơn: “A, tốt, cám ơn cậu.”

cô có một đoạn thời gian không đến đây, không nghĩ đến có rất nhiều món mới, cho nên khi cô nhìn thấy thực đơn thì rất ngạc nhiên vui mừng, nhanh chóng gọi món mới mà mình cảm thấy hứng thú nhất.

Nhìn đến mấy từ sốt quả táo, cô còn tưởng rằng món này có nguyên liệu tươi xanh,không nghĩ đến khi món ăn đưa lên, màu sắc so với tưởng tượng sẫm hơn nhiều, cơm và sốt táo trộn lẫn vào nhau tạo thành màu sắc kỳ quái, trên mặt còn một lớp mè trắng.

Cố Mạnh Du uống một ngụm trà lúa mạch nhà hàng cung cấp miễn phí, múc mộtmuỗng cơm sốt táo, từ từ cho vào miệng –

Món này không phải dùng sốt táo bình thường mua trong siêu thị, cũng không giống loại tự mình dùng máy nghiền, hẳn là đem táo đi nướng sau đó đem đi nghiền nhuyễn, phá lệ thơm nồng, hương vị và màu sắc vô cùng độc đáo.

Mà màu sắc kỳ lạ của sốt táo không chỉ do nguyên nhân này, mà phần lớn là do gia vị tạo nên.

Hương vị ngọt của táo, thế nhưng còn có chút cay từ ớt và tiêu đen!

Vị cay ngọt độc đáo đã chinh phục vị giác trong nháy mắt, làm cho vị giác vốn đã bị tê dại vì ăn sơn hào hải vị suốt mấy ngày Tết mạnh mẽ thức tỉnh, hồi sinh ngay tại chỗ, mở ra khát vọng cho hành trình trong năm mới!

Vì bệnh nghề nghiệp, Cố Mạnh Du vừa nhấp nháp, vừa đem những lời bình luận trong lòng nói ra, thỉnh thoảng gật đầu, trong chốc lát phần cơm trên bàn đã được quét sạch.

Dùng khăn giấy lau khô khóe miệng, lại uống một ngụm trà, trà đủ cơm no, lúc này Cố Mạnh Du mới nhận thấy ánh mắt từ bàn bên cạnh.

cô quay đầu, phát hiện chủ nhân của chú chó Samoyed đang nhìn mình.

Chung Miện đã ăn xong từ lâu, trước sau như một mang máy tính ra đánh chữ. Thời điểm cùng Cố Mạnh Du bốn mắt giao nhau, anh theo bản năng né tránh ánh mắt cô, ngượng ngùng mở miệng: “cô, chào cô, tôi là một nhà văn, gần đây tính viết mộtquyển tiểu thuyết với hình mẫu là Mộ tiều thư, đề cập về mĩ thực, cho nên… Vừa rồi cônói những lời kia, cái đó… có thể lặp lại một lần nữa không? Tôi nghĩ muốn lấy làm tài liệu viết truyện.”

Nhà văn?

Cố Mạnh Du đánh giá anh, cảm thấy người này có chút quen mắt.

Chung Miện thấy cô không trả lời, nghĩ rằng cô đang hoài nghi mình, vì thế vội nói: “Tôi không phải là người xấu, cũng không phải… không phải muốn mượn cơ hội làm quen, tôi là khách quen của tiệm, Mộ tiểu thư và Hầu tiên sinh đều biết tôi… Tôi biết mình có chút đường đột, nếu cô không muốn, vậy quên đi, không sao cả.”

Nhưng mà Cố Mạnh Du đột nhiên hỏi: “Có phải anh là Chung Bất Hiểu không? Viết quyển “không bằng chúng ta lưu lạc ở thành phố” không?”

“A!” Chung Miện sửng sốt, sau đó mới nhẹ giọng đáp, “Quyển đó quả thật là do tôi viết.”

Nghe được đáp án, Cố Mạnh Du lộ ra tươi cười: “Đúng là có duyên mà, không nghĩ tới ở nơi này mà cũng có thể gặp được anh.”

Mặt Chung Miện toát ra vẻ nghi hoặc: “Chúng ta quen biết nhau sao?”

Cố Mạnh Du nói: “Lúc trước chúng ta cùng nhau tổ chức ký tặng ở cùng một chỗ, anhquên rồi sao?”

Chung Miện vẫn còn mờ mịt: “cô cũng là nhà văn sao?”

“không tính là nhà văn, tôi là nhà bình luận ẩm thực, lúc trước có xuất bản một quyển ghi chép về sự liên quan của mĩ thực Tây Bắc.” Cố Mạnh Du cười nhắc nhở, “Chung lão sư, anh thật sự là quý nhân nhiều việc nên hay quên, khi đó ở phòng nghỉ chúng ta còn trao đổi danh thiếp lẫn nhau mà đúng không? Bút danh của tôi là Sóc Nguyệt.”

Chung Miện ngượng ngụng xin lỗi: “Ngại quá, tôi quên…”

Cố Mạnh Du cũng không so đo: “không sao, vừa rồi anh nói muốn lấy Cẩm Ca làm hình tượng để viết tiểu thuyết sao?”

Chung Miện đẩy gọng kính, “Vâng, đúng là vậy.”

“Vậy có vấn đề gì cứ việc hỏi tôi.” Nhìn bộ dáng rụt rè của người đàn ông này, Cố Mạnh Du cảm thấy có chút thú vị, “Nhưng tôi có một vài yêu cầu.”

Chung Miện hỏi: “yêu cầu gì?”

Cố Mạnh Du cười nói: “Lúc trước tôi về nhà đã đọc tác phẩm của Chung lão sư, cảm thấy viết rất tốt, cho nên muốn nhờ Chung lão sư ký tặng một câu lên quyển sách của tôi.”

Chung Miện gật đầu: “A, a, có thề mà.”

Cố Mạnh Du nhịn không được đùa giỡn anh: “Vậy ghi “Tôi nghĩ cùng Sóc Nguyệt tiều thư xinh đẹp cùng nhau lưu lạc nơi thành phố” thì tốt lắm.”

“Khụ, khụ!” Chung Miện bị sặc nước, cả khuôn mặt đều đỏ bừng.