*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Khi đi vào trong nhà, Hầu Ngạn Lâm đem Rượu trắng giao cho quản gia ôm, sau đó cởi áo khoác và khăn quàng cổ, vô cùng tự nhiên giao cho người giúp việc đang cung kính đứng chờ sẵn bên cạnh, hiển nhiên là đã quen với việc được hầu hạ như vậy.
Mộ Cẩm Ca làm sao hượng thụ qua loại đãi ngộ như thế trước đây, cho nên có chút sửng sốt, mãi cho đến khi Hầu Ngạn Lâm nhẹ giọng nhắc nhở, mới cởi áo khoác lông dài dày ra, có chút không được tự nhiên đưa cho người giúp việc đứng cạnh đó, nhỏgiọng nói cám ơn.
Lúc này Hầu Ngạn Lâm mới phát hiện cô mặc một chiếc váy mùa đông màu tối, vì thế ý cười trong mắt càng sâu, đến bên cạnh Mộ Cẩm Ca cười nhẹ nói: “không nghĩ lần đầu tiên thấy được Tĩnh ca ca mặc váy, lại là mùa này.”
Mộ Cẩm Ca mất tự nhiên ho hai tiếng, cúi đầu không nói gì.
Trần quản gia đem động tác nhỏ của hai người thu hết vào mắt, trong lòng vô cùng vui mừng, không nghĩ tới chỉ chớp mắt vài năm, tiểu thiếu gia ốm yếu không chỉ càng lớn càng tráng kiện, so với ba cậu còn cao hơn, hơn nữa còn thành công mang bạn gáivề nhà. Ông thập phần hiền hòa nói chuyện với Mộ Cẩm Ca: “Phu nhân đã sớm dặn dò, Mộ tiểu thư sẽ ở phòng khách kế bên phòng của hai vị tiểu thư, hành lý chúng tôisẽ mang lên, có việc gì cứ việc lên tiếng.”
Mộ Cẩm Ca cứng ngắc gật đầu: “Tốt, cám ơn.”
Hầu Ngạn Lâm vỗ vỗ lưng cô, nhẹ giọng nói: “Đừng khẩn trương, cứ xem như nhà mình là được rồi.”
Mộ Cẩm Ca thật thà trả lời: “… Nhà của em không có nhiều người như vậy.”
Hầu Ngạn Lâm lặng lẽ nói vào tai cô: “không có việc gì, em cứ xem bọn họ là Samoyed.”
Mộ Cẩm Ca: "......"
Nghe xong lời này, cô lại càng không dám nhìn thẳng Trần quản gia luôn trưng ra khuôn mặt tươi cười kia nữa.
Trong phòng vô cùng ấm áp, từ cửa vào đã thấy sàn nhà lót thảm mềm mại, lấy màu hồng và màu be làm chủ đạo, mặt trên là hoa văn tinh tế xinh đẹp, phối hợp với giấy dán tường màu cam trên hành lang, tạo ra bầu không khí ấm áp, làm cho người takhông thể không nghĩ đến căn nhà gỗ sáng đèn trong đêm tuyết rơi.
Qua hành lang ngắn, chính là phòng khách, trên trần nhà cao cao là chiếc đèn chùm thủy tinh thật lớn, ánh sáng ngọn đèn thật rực rỡ, sáng như ban ngày, trong phòng lấy vị trí cầu thang làm trục phân thành hai bên, bên trái là một bàn ăn dài, bên phải là bộ ghế sofa, nhưng cho dù bố cục phân khu hai hợp thành một như thế, cả không gian vẫn vô cùng rộng lớn, tậm chí có thể có chạy bộ một vòng cũng không có trở ngại gì.
Khi bọn họ đến, trên sofa đã có hai người ngồi, một trong hai người đó chính là Hầu Ngạn Ngữ đã gặp qua trước đó, hôm nay cô ấy không đeo mắt kính, mặc một chiếc váy màu đỏ đen, tóc vấn lên, thoạt nhìn càng thêm thành thục.
Nghe được tiếng động từ phía sau, cô ấy quay đầu lại, nở một nụ cười tươi tắn với Mộ Cẩm Ca, nhiệt tình hào phóng chào hỏi: “Hi, Mộ tiểu thư, chúng ta lại gặp nhau.”
Mộ Cẩm Ca gật đầu nói: “Chào cô, Hầu tiểu thư.”
“Nhà chúng ta không chỉ có một vị tiểu thư, em gọi như vậy, tôi sẽ không rõ em muốnnói đến ai.” Hầu Ngạn Ngữ trừng mắt nhìn, cười nói: “Tốt nhất em nên gọi giống Ngạn Lâm, trực tiếp kêu chị là chị Hai là được.”
Mộ Cẩm Ca chỉ có thể nói: "Chị Hai khỏe."
Người ngồi cạnh Hầu Ngạn Ngữ là một phụ nữ trạc tuổi cô ấy, mặc một bộ váy lông màu hạnh nhân, khuôn mặt xinh đẹp, khí chất đoan trang, cười rộ lên lộ ra hai lúm đồng tiền.
Hầu Ngạn Lâm chủ động giới thiệu: “Ngồi cạnh chị Hai là vợ của anh trai anh Trầm Thiến. Chị dâu, đây là bạn gái em, Mộ Cẩm Ca.”
Mộ Cẩm Ca gọi theo anh: “Chị dâu khỏe.”
Trầm Thiến mỉm cười nói: “thật sự trăm nghe không bằng gặp mặt, ánh mắt Tiểu Lâm quả nhiên không tồi.”
Hầu Ngạn Lâm hỏi: “Chị dâu, anh em đâu?”
Trầm Thiến nói: "Lúc đi thì anh ấy có việc cần xử lý, thấy cũng đã muộn, nên bảo chị qua đây trước.”
“Cẩm Ca, ngồi cạnh chị nào.” Hầu Ngạn Ngữ vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, mời mọc: “Lần trước chưa nói chuyện được nhiều với em.”
Trầm Thiến cũng ngoắc ngoắc Mộ Cẩm Ca: “không được, Tiểu Cẩm Ca, ngồi kế chị dâu nào, chị dâu là người từng trải, có thể truyền thụ cho em một ít kinh nghiệm.”
Hầu Ngạn Ngữ: “Ngồi cạnh chị Hai, chị Hai nói cho em một bí mật.”
Trầm Thiến: “Ngồi cạnh chị dâu, chị dâu đã chuẩn bị cho em lễ vật nhỏ nè.”
Hầu Ngạn Lâm kéo người bên cạnh lùi về sau hai bước, nghiêm trang dặn dò: “yêuquý sinh mạng, cách xa mấy bà cô kỳ quái.”
Mộ Cẩm Ca: "......"
không để ý đến hai người phụ nữ đang tranh giành kia, Hầu Ngạn Lâm quay đầu hỏi chuyện vị quản gia đang ôm Rượu trắng: “Chú Trần, ba mẹ con đâu?”
Trần quản gia đáp: “Lão gia đang ở trong phòng sách, phu nhân ở trong bếp làm nhân bánh.”
Nghe hai bên đối đáp, đột nhiên Hầu Ngạn Ngữ nói: “Đúng rồi, Ngạn Lâm, chị và chị dâu chuẩn bị nhân sủi cảo xong rồi, chỉ còn có em với anh Cả, nhanh đi nhanh đi, để Cẩm Ca ở lại đây nói chuyện phiếm với bọn chị.”
A, có phải là người một nhà không?
Ngay lúc này, Hầu Ngạn Lâm nhận thấy người bên cạnh nắm tay hắn thật chặt, anh có chút ngoài ý muốn nghiêng đầu nhìn Mộ Cẩm Ca, chỉ thấy vẻ mặt của đối phương vẫn lạnh nhạt, nhưng khóe môi căng cứng đã bán đứng nội tâm không bình tĩnh của cô, hiển nhiên cũng không muốn bị để lại một mình ứng phó với hai người nhiệt tình kia.
thì ra cũng có lúc Tĩnh ca ca sẽ cần anh trợ giúp nha.
Hầu Ngạn Lâm nhếch môi, dùng sức nắm lấy tay đối phương, sau đó nói với Hầu Ngạn Ngữ và Trầm Thiến: “Hai chị cứ từ từ nói chuyện, em mang Cẩm Ca vào phòng bếp gặp mẹ.”
Hầu Ngạn Ngữ không đồng ý nói: “Ngạn Lâm, đây là em không đúng, người đến là khách, em sao lại để khách vào phòng bếp hả?”
Hầu Ngạn Lâm cười nói: “Em muốn đi gặp mẹ, chị không để lão nhân gia gặp Cẩm Ca sao?”
Hầu Ngạn Ngữ xì một tiếng: “Người lớn như vậy, sao còn đi làm nũng, em thấy có được không?”
Hầu Ngạn Lâm cười vô sỉ nói: “Có cái gì không được, con thì lúc nào cũng đứa nhỏtrong mắt cha mẹ.”
“Vậy em kéo tay con gái người làm gì, trưởng thành sớm vậy sao?”
Hầu Ngạn Lâm cười lớn nói: “Trưởng thành sớm có là gì, chỉ cần đừng sớm già là được, chị gái nhỏ, chị nói đi?”
Chị gái nhỏ Mộ tiểu thư: "......"
Thừa dịp đối phương còn chưa kịp phản kích lại, Hầu Ngạn Lâm đã làm ra dáng thỏa hiệp, đưa ra điều kiện đàm phán: “Nếu các chị quá nhàm chán, vậy em để Rượu trắng lại, các chị chơi với mèo đi.”
Nghe anh nói như vậy, Hầu Ngạn Ngữ và Trầm Thiến mới chú ý đến con mèo Garfield màu xám bụi trên tay quản gia, trong khoảng thời gian ngắn, bốn con mắt đều nhìn vềmột chỗ.
Rượu trắng: “…” F**k!
Lấy Rượu trắng làm vật hy sinh, cuối cùng Hầu Ngạn Lâm cũng mang được Mộ Cẩm Ca thoát thân, đi vào bếp.
Hầu Ngạn Lâm vừa đi vừa giới thiệu với Mộ Cẩm Ca: “Đêm giao thừa nhà chúng ta sẽgói sủi cảo, nhưng mỗi người tự làm nhân riêng, sau đó giao cho đầu bếp gói lại, rồi đem hấp, khi ăn thì cứ tự mình gắp, rất là khó biết của người nào làm.”
Mộ Cẩm Ca buông lỏng không ít, cô hỏi: “anh cũng sẽ tham gia sao?”
“Có a,” Hầu Ngạn Lâm cười cười nhớ lại, “năm trước chị Hai may mắn nhất, ăn 3 viên sủi cảo đều là do anh làm có cho mù tạt cay vào, ăn cay đến mức chảy nước mắt.”
Mộ Cẩm Ca: "......"
Hầu Ngạn Lâm giảo hoạt nói: “Nhưng chị ấy không biết là anh làm, vì anh cũng giả bộ mình bị trúng chiêu, nhai sủi cảo bình thường nhân củ cải và thịt heo mà cứ giả bộ khóc ra nước mắt, ăn đến một nửa thì chạy đi ói sủi cảo ra, rồi trở về uống nước, nóibản thân ăn trúng sủi cảo có mù tạt, hỏi tên khốn khiếp nào làm.”
"......" thật sự, sao anh không đi làm diễn viên đi.
“Em đoán xem cuối cùng ra sao?”
"Ra sao vậy?"
“Mọi người đều nhất trí nghi ngờ là anh trai anh làm,” Hầu Ngạn Lâm từ tốn nói, “chị Hai anh không dám trực tiếp trả thù anh ấy, nên đã gạt anh trai, lặng lẽ dụ chị dâu đira ngoài chơi hơn nửa tháng, khiến cho anh trai trải nghiệm cuộc sống độc thân mộtthời gian.”
Nghe đến đó, Mộ Cẩm Ca thật sự cảm thấy rất buồn cười.
Thấy khóe môi cô nhếch lên, Hầu Ngạn Lâm dừng chân lại.
anh ôn nhu nhìn chăm chú người bên cạnh, chậm rãi nói: “Cho nên em xem, kỳ thậtbọn anh cũng là người bình thường, cùng bọn Tiểu Minh, Đại Hùng, Tiếu Duyệt khôngcó khác biệt gì, em cứ như bình thường lúc chúng ta ở cùng nhau, không cần quá khẩn trương.”
Lúc này Mộ Cẩm Ca mới ý thức được đối phương nói một hồi như vậy, đều là vì muốn điều hòa cảm xúc cho cô, nhất thời trong lòng cảm thấy ấm áp, gật đầu nói: “Uhm.”
Phòng bếp của Hầu gia cũng rất lớn, đầy đủ mọi thứ, bên trong có bốn đầu bếp mặc đồng phục màu trắng, trong đó có ba người đang chuẩn bị đồ ăn cơm tất niên, mộtngười khác đứng gần cửa ra vào đang cán bột, chắc hẳn là người chuyên phụ trách gói sủi cảo cho Hầu gia.
Đầu bếp thấy hai người vào nghĩ là muốn làm nhân, lại bị Hầu Ngạn Lâm cười ra dấu chớ có lên tiếng.
“Này, lão Hoàng a, ông cần phải hỗ trợ tôi, nhân này làm sao mà càng ngày càng ngon đây?”
Trong phòng bếp ngoại trừ bốn vị đầu bếp, còn có một người – đứng cách đó khôngxa đang cúi đầu trầm tư, đó là mẹ Hầu Văn Thục Nghi, lúc này bà đang nhìn một đống nguyên liệu và gia vị mà phát sầu, không biết nên dùng thứ nào.
Hầu Ngạn Lâm lặng lẽ giải thích cho Mộ Cẩm Ca: “Đó là mẹ anh. Ba anh làm đồ ăn có thể nói là đếm trên đầu ngón tay, hàng năm đều làm sủi cảo thịt heo, nhưng lại làm ngon hơn mẹ anh, khiến mẹ anh không phục, nên cũng muốn làm sủi cảo nhân thịt, năm nay muốn dựa vào món này muốn thắng ba anh.”
Mộ Cẩm Ca hỏi: “Dì thường xuyên nấu ăn sao?”
Hầu Ngạn Lâm nói: “Hàng năm đều xuống bếp một lần như vậy.”
Tuy đã cực lực hạ thấp giọng, nhưng vẫn để mẹ Hầu nghe thấy, bà ngước đầu lên, lộ ra khuôn mặt có năm phần tương tự Hầu Ngạn Lâm – bà cũng có đôi mắt đào hoa, đầu mắt thâm thúy đuôi mắt hếch lên, khi nhìn người thì tựa như cười mà không cười, vô cùng dễ nhìn, ngoài ra Hầu Ngạn Lâm còn di truyền đôi môi của bà, khác với Hầu Ngạn Ngữ giống cha.
Tuy trên mặt bà có dấu vết của năm tháng, nhưng cũng không thay đổi sự thật bà làmột mỹ nhân.
Nhìn thấy hai người, bà sửng sốt một chút, lập tức trên mặt là nụ cười tươi như hoa: “Ngạn Lâm, vị này chính là nóng… Mộ tiểu thư?”
...... Nóng?
Tuy có chút nghi hoặc, nhưng Mộ Cẩm Ca vẫn lễ phép chào hỏi nói: “Chào dì, con là Mộ Cẩm Ca, thật ngại khi đến quấy rầy.”
Mẹ Hầu cười rộ lên càng giống như con trai mình: “không sao không sao, con cứ việc quấy rầy.”
Hầu Ngạn Lâm dẫn Mộ Cẩm Ca đến gần, nhướng mày nói: “Mẹ, con vừa nghe được, mẹ muốn nhờ đầu bếp Hoàng chỉ tuyệt chiêu, đây là phạm quy nha.”
“Mẹ không phải là chưa nhờ được sao,” nhắc tới việc này, mẹ Hầu hít một hơi, “chỉ là nhân thịt thôi, mẹ thật sự không biết làm ra dạng gì khác.”
Mộ Cẩm Ca nhìn mẹ Hầu đã chuẩn bị trứng cùng thịt băm nhuyễn, lại nhìn gia vị trênbàn: “Có thể thêm tương đậu nành.”
“Làm tương đậu nành?” Mẹ Hầu không xác định được nhìn cô, nhìn mấy lọ trên bàn, “Cái này sao?”
“Dạ, ngâm vào nước sôi để từ từ nở ra, sau đó trộn chung với nhân thịt.” nói xong, Mộ Cẩm Ca lấy một cái gói nhỏ trên bàn, quay đầu lại hỏi Hoàng đầu bếp, “Xin hỏi cái này là gì?”
“Là gia vị món canh hầm sườn Bak Tut Teh*, là đặc sản của Malaysia.”
Mộ Cẩm Ca đổ ra tay nếm thử, sau đó nói với mẹ Hầu: “Cho cái này vào đi.”
Vị đầu bếp họ Hoàng kia không biết Mộ Cẩm Ca cũng là đầu bếp nên có chút kinh ngạc, trong lòng thầm nghĩ cô gái nhỏ này không nên đưa mẹ chồng tương lai mình vào bẫy như vậy chứ, rõ ràng một giây trước cô còn không biết gia vị kia là gì!
Nhưng mà đã nghe nói qua đủ chuyện của Mộ Cẩm Ca nên mẹ Hầu không có nghi ngờ gì, chỉ ấn theo lời cô nói mà làm.
Nhìn thấy mẹ Hầu đã gần làm xong món ăn, Hầu Ngạn Lâm lấy ra một cái tô to, vừa xắn tay áo lên vừa nói: “Tĩnh ca ca, chúng ta cũng cùng nhau làm một phần đi, đã lâu chưa thấy em ra tay.”
Mộ Cẩm Ca nói: “Được thôi.”
*
Mãi cho đến khi hai người làm xong nhân, rửa tay ra khỏi phòng bếp, phát hiện ngoài phòng khách ngoại trừ Hầu Ngạn Ngữ, Trầm Thiến và mẹ Hầu, còn có thêm một người đàn ông mặc đồ vest.
Người nọ dáng người cao lớn, khí chất trầm ổn, dù chỉ đơn giản ngồi một chỗ, cũng có thể khiến người ta cảm thấy một cổ khí cường đại. Tóc anh ta được chải cẩn thận, lộ ra vầng trán đầy đặn cùng gương mặt đầy nam tính, mày kiếm, mũi cao, lúc này anhđang chăm chú nghe mẹ Hầu nói chuyện.
Hầu Ngạn Lâm hô một tiếng: “anh.”
Người này đúng là con trai lớn của cha mẹ Hầu, Hầu Ngạn Sâm, anh ta nghe tiếng nên quay đầu lại, gật đầu chào em trai, lại đem ánh mắt dời lên người Mộ Cẩm Ca, giọng ôn hòa: “Mộ tiểu thư khỏe.”
Mộ Cẩm Ca trả lời: “anh Cả khỏe.”
Hầu Ngạn Lâm cười nhắc nhở: “Em và Cẩm Ca mới làm nhân sủi cao xong, chỉ còn mộtmình anh thôi.”
Hầu Ngạn Sâm lại nói: “Năm nay anh không tham gia.”
“A, tại sao vậy?”
Hầu Ngạn Sâm nhìn anh, chậm rãi nói: “Năm trước rửa chảo rất mệt.”
Hầu Ngạn Lâm không hề áy náy mà cười rộ lên.
“Meo –“
Nghe tiếng mèo kêu cực lực thể hiện sự tồn tại, Hầu Ngạn Lâm và Mộ Cẩm Ca mới nhớ đến sự hiện diện của Rượu trắng.
Men theo âm thanh nhìn sang, hai người đều sửng sốt, lập tức Hầu Ngạn Lâm cườithật to, ngay cả Mộ Cẩm Ca cũng nhịn không được mà cười lên –
Bọn họ chỉ vào phòng bếp nửa tiếng, Rượu trắng đã biến thân thành một vị “tiểu công tử”, cổ và lổ tai đều được đeo những sợi ruy băng màu hồng được tháo ra từ những hộp quà, hai chân trước còn đeo hai sợi dây thủy tinh.
Rượu trắng đang ghé đầu trên đùi của Hầu Ngạn Ngữ, vẻ mặt đau khổ hướng về bên này, không chút sức lực mà phát ra tính hiệu cầu cứu cho bọn họ.
Mà kẻ đầu sỏ Hầu Ngạn Ngữ không biết tìm đâu ra một sợi dây ruy băng màu xanh ngọc, đang cùng Trầm Thiến thương lượng nên đeo vào chỗ nào là thích hợp.
Rượu trắng lên án: “Hai người các ngươi không có lòng cảm thông! Vậy mà còn cười nữa!”
Hầu Ngạn Lâm vẫn cười cười, nhưng cũng đi lên, giải phóng bé mèo Garfield từ trong tay chị Hai mình, “Chuẩn bị ăn cơm rồi, chị mau đi rửa tay đi, tay toàn lông mèokhông.”
Hầu Ngạn Ngữ vô cùng lưu luyến nói: “Mèo của em thật đáng yêu, có thể cho chị mượn chơi vài ngày không?”
“không được.” Hầu Ngạn Lâm ôm lấy Rượu trắng, nhỏ giọng: “Đây là đồ cưới quan trọng của Cẩm Ca đó.”
Mộ Cẩm Ca đang bị mẹ Hầu giữ chặt đứng cách đó không ca cũng không nghe được bên này nói gì.
Mãi cho đến khi vào bàn cơm, ba Hầu mới từ trên lầu đi xuống.
Ba Hầu năm nay 55 tuổi, lại như một gốc tùng cao ngất, không giận mà uy. Đều nóibốn đứa nhỏ nhà họ Hầu vừa nhìn đều biết là con cái một nhà, lão Đại lão Tam giống cha, lão Nhị giống mẹ, hôm nay vừa nhìn thấy quả nhiên là không giả, tuy hôm nay Hầu Ngạn Vãn không đến, nhưng Hầu Ngạn Lâm quả thật vô cùng giống Văn Thục Nghi, mà Hầu Ngạn Sâm và Hầu Ngạn Ngữ có diện mạo giống ba vô cùng, mày rậm mắt to, mũi cao như chim ưng, khi không cười thì nhìn có chút lạnh lùng, bộ dángkhông dễ tiếp cận, hơn nữa anh Cả Hầu Ngạn Sâm, quả thật giống như ba Hầu khi còn trẻ như khuôn đúc.
Nhưng mà căn cứ vào tiết lộ của Hầu Ngạn Lâm, vị Hầu lão gia này thoạt nhìn khôngthích nói cười, nhưng lại là một người rất thích trò chơi nông trường vui vẻ, hơn nữa còn cưỡng chế lợi ích từ những ngươi bên cạnh, sau đó mỗi buổi sáng rời giường chuyện làm đầu tiên chính là đi trộm đồ ăn của bà xã, sau khi trộm xong của bà xã thìtrộm qua con gái, rồi trộm đến chỗ con dâu con rể.
Sau này lão Nhị Hầu Ngạn Vãn mang thai, hai vợ chồng chuyên tâm dưỡng thai, vì tương lai của đứa nhỏ mà chuẩn bị, không lòng dạ nào tiếp tục chiếu cố trò chơi trênmạng, làm cho ba Hầu mất đi hai đối tượng để trộm đồ ăn, tổn thất nghiêm trọng.
Đối mặt với một nhà toàn những người cao to như vậy, Mộ Cẩm Ca có chút khẩn trương, nhưng sau khi nghe Hầu Ngạn Lâm kể về chuyện xấu của mọi người, cô cảm thấy những người có chút thân thiết, vì thế tâm trạng cũng bình tĩnh lại, cũng dần dần dung nhập vào.
Quản gia giống như chú chó Samoyed, ba Hầu thì thích trộm đồ ăn, mẹ Hầu muốn dùng món sủi cảo phân cao thấp, Hầu Ngạn Ngữ ăn sủi cảo có mù tạt đến lệ rơi đầy mặt, Hầu Ngạn Sâm bởi vì rửa chảo mà không chơi nữa…
thật sự là, một nhà rất ý tứ.
Buổi cơm tất niên của Hầu gia quả nhiên là phong phú, bày đầy một bàn dài: vịt nướng da giòn, gà hầm hạt sen thanh đạm, cá chép chua ngọt giấm đường ngọt mà ngấy, tôm luộc nhúng giấm độc đáo, móng giò hầm đậu mềm mềm, thịt bò nấu tương cũng không cứng không tái…
Người có tiền như bọn họ, bình thường muốn ăn gì thì ăn đó, cho nên bàn cơm tất niên này cho dù rất nhiều, nhưng cũng chỉ là một bữa cơm bình thường, chân chính được chờ mong chỉ là món sủi cảo tự làm mỗi năm một lần mà thôi.
“Năm nay mẹ làm thêm một món mới.” Mẹ Hầu chỉ vào hai chén sủi cảo, “Trong hai cái chén này là sủi cảo nhân thịt heo mà mẹ và ba tụi con làm, về phần chén nào do mẹ làm chén nào ba con làm thì chỉ có lão Hoàng mới biết được, hiện tại mọi người cứ thưởng thức, sau đó bỏ phiếu xem chén nào ngon hơn.”
Ba Hầu hừ một tiếng: “Ngây thơ.”
Mẹ Hầu liếc mắt nhìn ông một cái: “Có bản lĩnh thì sau này chơi nông trường vui vẻ đừng mong tôi thông báo giúp ông.”
Ba Hầu: “… Tôi không hiểu bà nói gì.“
Nhóm người trẻ nín cười, sôi nổi gắp sủi cảo làm trọng tài.
Trong chén tròn là sủi cảo nhân thịt heo bình thường, to tròn vừa phải, hương vị bình thường, qua bao nhiêu vẫn không thay đổi, ăn một cái là đã biết do ba Hầu làm.
Mà trong chén vuông sủi cảo có vị nặng hơn một chút, nhưng vẫn trong phạm vi có thể nhận được, tuy vẫn là nhân thịt heo, nhưng hương vị lại càng thêm phong phú,một ngụm cắn xuống nước thịt tuôn ra, khiến người khác không cầm lòng được.
Kết quả phiếu bầu đều dồn qua một bên, bát vuông thắng, đầu bếp Hoàng công bố kết quả, là mẹ Hầu thắng.
Ba Hầu ngạc nhiên nói: “Sao đột nhiên tài nấu nướng của bà lại được thông suốt vậy?”
Mẹ Hầu thần bí cười nói: “không phải thông suốt, mà là thông mở.”
Ba Hầu: “…” Vợ của mình thật lợi hại.
Hai phần há cảo thịt heo của hai lão nhân gia đã được làm rõ, Hầu Ngạn Sâm lạikhông có tham dự, cho nên chỉ còn lại ba loại sủi cảo để đoán.
Hầu Ngạn Lâm ăn xong một cái sủi cảo, tích cực ăn để tìm ra người làm: “Đây là của chị Hai làm. Nhân sủi cảo là khoai tây nghiền, là một loại nhân đặc trưng của bánh bao Nga, em nhớ rõ trước đây chị có bạn cùng phòng là người Nga.”
Hầu Ngạn Ngữ hào phóng thừa nhận: “Coi như em thông minh.”
“Cái này có nhiều cà rốt, khẳng định là chị dâu làm.” Hầu Ngạn Lâm liếc nhìn miếng sủi cảo Mộ Cẩm Ca đang cắn dở, lộ ra nửa phần nhân, cười cười giải thích, “Bởi vì anh Cảkhông thích ăn cà rốt, cho nên chị dâu muốn thừa dịp này chỉnh đại ca một chút.”
Trầm Thiến nói giống như như thật: “nói bậy, rõ ràng là chị đang giúp anh ấy sửa lại tính ăn kiêng mà.”
Hầu Ngạn Sâm: "......" Thống khổ.
Hầu Ngạn Ngữ hỏi: “Vậy theo cách loại trừ, phần cuối cùng là do em và Cẩm Ca làm. Hai người làm nhân gì thế?”
Hầu Ngạn Lâm thừa nước đục thả câu nói: “Chờ mọi người tự ăn thì biết thôi.”
Trầm Thiến tò mò hỏi: “Nhân gì vậy hả?”
Hầu Ngạn Sâm nhớ tới mối thù cà rốt, khóe môi nhếch lên: “Tự mình ăn đi.”
Có thể là do giận vì không nghe được tin gì, nên Hầu Ngạn Ngữ ăn một lúc năm cái sủi cảo không phải do Mộ Cẩm Ca và Hầu Ngạn Lâm gói, ngay lúc cô muốn gắp cái thứ sáu, chỉ nghe Trầm Thiến ngồi bên cạnh thét lên một tiếng: “Chị ăn, chị ăn!”
Hầu Ngạn Ngữ vội hỏi: “Chị dâu, chia cho em một cái!”
Trầm Thiến ăn xong mới vô tội nhìn cô: “Ngại quá, khi nãy em nói gì vậy?”
Hầu Ngạn Ngữ: "......"
Mộ Cẩm Ca dùng đũa gắp một cái vào trong chén cô, nói: “Đây này, chị thử xem.”
Hầu Ngạn Ngữ rất cảm động, nói: “Cẩm Ca, em thật là hiểu ý người mà! Đêm nay chị có thể ngủ chung với em không?”
Hầu Ngạn Lâm đẩy cô một cái: “Dì à, tránh qua một bên đi!”
Hầu Ngạn Ngữ gắp cái sủi cảo Mộ Cẩm Ca gắp cho cô, cắn một miếng, phát hiện quảthật là không giống với bình thường!
Đậu cô-ve xắt nhỏ, cùng tôm khô giòn giòn trộn lẫn vào thịt heo, sau đó lại trộn chung với hành tay băm nhuyễn, không chỉ có chút cay, khi ăn vào vẫn giữ cảm giác tươi mới, một chút cũng không tơi, khẩu vị thật phong phú, mươi phần dai ngon.
Hầu Ngạn Ngữ ngạc nhiên nói: "Ăn ngon!"
thật ra mẹ Hầu cũng đã từ tốn ăn mấy cái, cười nói: “Tiểu Mộ của chúng ta là đầu bếp chuyên nghiệp mà, nói thật với mấy đứa, hôm nay mẹ có thể thắng được ba các con, đều là do Tiểu Mộ chỉ điểm.”
Hầu Ngạn Ngữ nói: “Mẹ, vậy là mẹ phạm quy sao?”
Mẹ Hầu biện hộ: “Ai nói, các con quy định không được nhờ đầu bếp trong nhà hỗ trợ, chưa nói không cho nhờ vả con dâu mà!”
Mộ Cẩm Ca bị nói bất ngờ nên bị sặc một cái.
Ba Hầu rốt cục không chịu nổi nữa, mở miệng nói: “Tôi nói này, bà nên rụt rè chút, đừng dọa cô gái nhỏ chạy mất.”
Nhưng mẹ Hầu rất phóng khoáng nói: “không sao, không sao, nếu chạy thì để con mình đuổi theo là được.”