*độc thi: nghe thấy được lời nói của thi thể.
Buổi chiều, Tiểu Lâm của tổ thu xác lại đưa tới một di thể của phái nữ.
Lý Đức Phồn và Lạc Tỉnh nhận được thông báo, đến ngay phòng để xác.
Lạc Tỉnh nhìn di thể một cái, chỉ có khoảng 30 tuổi. Trẻ tuổi như vậy thì đã chết, là ngoài ý muốn, hay là do bệnh?
Lý Đức Phồn tiếp lấy tư liệu của người chết từ trong tay Tiểu Lâm, biết được họ tên và tuổi của người chết: Hoàng Y Lài, 32 tuổi.
"Mới ngoài 30 à!" Lý Đức Phồn có chút xúc động, hỏi Tiểu Lâm, "Sao mất thế?"
Tiểu Lâm hít một hơi, nói: "Tự sát, nhảy lầu."
"Ồ?" Lý Đức Phồn ngẩn ra, ngay sau đó thở dài, hướng về thi thể của Hoàng Y Lài nói, "Em gái, tại sao lại nghĩ không thông như vậy thế? Haizzz!"
Tiểu Lâm nói tiếp: "Tôi nghe người nhà nói, hình như là mắc bệnh trầm cảm sau khi sinh. Haizz, nghe nói còn lưu lại một đứa bé chưa tới nửa tuổi nữa đấy."
"Bệnh trầm cảm, thật không thể xem thường." Vẻ mặt Lý Đức Phồn nghiêm túc nói.
Sau khi Tiểu Lâm rời khỏi, Lý Đức Phồn chuẩn bị bắt đầu trang điểm cho di thể.
"Để tôi thử xem?" Lạc Tỉnh bất thình lình nói.
"A?"
Lý Đức Phồn không ngờ tới Lạc Tỉnh lại chủ động nói chuyện với mình, thậm chí đã xem nhẹ sự tồn tại của cô ấy, ở trong phòng để xác yên tĩnh, đột nhiên nghe thấy giọng nói của cô ấy, không khỏi giật mình.
Anh lập tức lấy lại tinh thần, hỏi: "Quá trình cô đã nhớ rõ chưa?"
"Rồi."
"Được rồi, vậy cô đến thử đi, tôi ở bên cạnh nhìn."
Anh vừa dứt lời, điện thoại của mình vang lên.
Lý Đức Phồn lấy điện thoại nhìn, là vợ gọi đến.
"Tiểu Tỉnh, cô giúp người chết xoa bóp mí mắt trước, tôi nghe điện thoại xong thì quay về."
Anh vừa nói vừa vội vàng đi về phía cửa phòng để xác. Khi đến trước cửa, anh liền nghe điện thoại: "Vợ à? Ồ, anh không bận, em nói..."
Lý Đức Phồn là một người sợ vợ, cuộc gọi tới của vợ nếu như chuông reo quá ba tiếng còn chưa nghe, hoặc là tin nhắn wechat quá năm phút không trả lời, vậy thì tối trở về nhà sẽ bị quỳ trên bàn giặt.
Thực ra vợ Lý gọi cho anh cũng không có chuyện gì gấp, chỉ là muốn hỏi xem tối nay anh muốn ăn gì.
Hơn mười phút sau, cuộc gọi kết thúc, Lý Đức Phồn trở về phòng để xác, nhưng lại nhìn thấy Lạc Tỉnh nằm ở trên di thể của Hoàng Y Lài, không nhúc nhích.
Đây là lần thứ hai Lạc Tỉnh tiếp xúc với người chết.
Cô vừa đưa ngón tay đặt trên mí mắt của người chết, không biết tại sao, đột nhiên trong đầu vang lên giọng nói của một phụ nữ.
"Đừng mà... Đừng có qua..."
Lạc Tỉnh giật mình, giống như bị điện giật vậy rút tay lại, trong nháy mắt, giọng nói đó liền biến mất.
Cô lấy lại bình tĩnh, nhìn xung quanh, lúc này trong phòng để xác chỉ có một mình cô, cùng với di thể của phụ nữ tên Hoàng Y Lài này.
Vậy thì vừa rồi là ai đang nói chuyện?
Giọng nói của người đó tràn ngập sợ hãi, thậm chí là tuyệt vọng.
Là cô sao? Lạc Tỉnh không khỏi nhìn di thể của Hoàng Y Lài một cái.
Sao có thể chứ? Lạc Tỉnh không tin trên thế giới này có ma.
Cho dù có, cô cũng không sợ.
Ai biết được chứ? Có lẽ cùng ma chung sống cũng dễ dàng hơn so với cùng người chung sống.
Cô khẽ hít một hơi, đặt ngón tay lên mí mắt của Hoàng Y Lài lần nữa.
Trong nháy mắt, giọng nói của phụ nữ đó lại vang lên ở trong đầu!
"Đừng mà... Đừng có qua đây... A?" Giống như đúc với giọng nói vừa nghe lúc nãy. Cuối cùng phụ nữ đó còn khẽ hô một tiếng.
Lạc Tỉnh cho rằng là kết thúc rồi, nhưng mà đại khái sau bốn năm giây, bỗng nhiên truyền đến một loạt tiếng kêu thảm thiết khàn cả giọng.
"A---"
Tiếp sau đó là âm thanh của gió lớn gào thét, tiếng gió cực lớn, giống như muốn xuyên qua màng nhĩ của cô vậy, cũng trong lúc đó, cô còn cảm thấy hình như có gió thổi vào trong miệng.
Cuối cùng là một tiếng "bùm" cực lớn.
Tiếng gió ngừng lại, nhưng cùng lúc đó, Lạc Tỉnh bỗng nhiên cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra.
Đó là một loại cảm giác đau đớn giống như là vỡ tim gan vậy.
Cô thậm chí đau đến mất đi tri giác.
Không biết qua bao lâu, cô nghe thấy có người khẽ gọi: "Tiểu Tỉnh... Tiểu Tỉnh..."
Lạc Tỉnh chậm rãi mở mắt ra, chỉ thấy Lý Đức Phồn ở ngay trước mắt mình, vẻ mặt lo lắng nhìn mình.
"Cô tỉnh rồi?" Lý Đức Phồn vui mừng, "Cô không sao chứ?"
Vẻ mặt Lạc Tỉnh mờ mịt: "Xảy ra chuyện gì?"
"Tôi vừa vào thì thấy cô ngất rồi..." Lý Đức Phồn không khỏi hỏi ngược lại, "Vừa rồi xảy ra chuyện gì rồi sao?"
Bản thân Lạc Tỉnh cũng không biết xảy ra chuyện gì.
Cô cố gắng nhớ lại, cô nhớ mình trước khi hôn mê, đầu đau đến giống như muốn nứt ra. Chẳng lẽ là bị người khác đánh mạnh vào cái ót sao? Nhưng cô sờ đầu của mình, lại không cảm thấy đau chút nào.
"Có lẽ là lần đầu tiếp xúc người chết, có chút khẩn trương." Lạc Tỉnh muốn qua loa cho qua chuyện này.
"Không sao chứ?" Lý Đức Phồn ân cần hỏi.
"Tôi thử lần nữa."
Lạc Tỉnh còn muốn thử, có phải chỉ cần động vào thi thể của Hoàng Y Lài, thì sẽ nghe thấy được tiếng kêu của phụ nữ đó, đồng thời cảm thấy đau đầu.
Nhưng Lý Đức Phồn lại lắc đầu: "Tiểu Tỉnh, sắc mặt cô không tốt lắm, nếu không thì về phòng làm việc nghỉ ngơi chút đi."
"Ồ."
"Cần tôi trở về cùng với cô không?"
"Không cần."
Lạc Tỉnh tự mình trở về phòng làm việc của bộ hóa trang chống phân huỷ, rót một ly nước nóng, ngồi xuống uống một ngụm.
Thở một hơi chậm rãi, nhưng cô lại vẫn cảm thấy đầu óc quay cuồng, cơ thể hình như rất mệt mỏi, giống như vừa chạy xong cự li dài, tiêu hao hết thể lực trên dưới toàn thân.
Tại sao lại như thế nhỉ? Chẳng lẽ chính là vì tiếp xúc thi thể của Hoàng Y Lài sao?
Thi thể... Thi thể... Chạm vào thi thể...
Cô đột nhiên nhớ ra rồi!
19 năm trước, lần đầu tiên lúc cô tiếp xúc chạm vào thi thể, cơ thể hình như cũng có phản ứng như thế!
Lúc đó, thứ cô chạm vào chính là, thi thể của mẹ cô.
Lúc đó, cô chỉ có 8 tuổi, vừa ôm lấy thi thể của mẹ, bỗng nhiên cảm thấy cổ họng mình hình như tiếp xúc với vật gì đó rất lạnh mà sắc bén, ngay sau đó, cô cảm thấy cổ họng đau đớn, giống như bị vũ khí sắc bén cắt ra.
Cô còn chưa kịp hiểu rõ là chuyện gì, liền bởi vì đau đớn đến không thể nào chịu được mà ngất đi.
Nhưng mà sau khi cô tỉnh lại, lại phát hiện cổ họng mình không có cảm giác đau đớn nào.
Cô còn soi gương, cổ họng không có bị gì, không có bất kỳ vết thương nào.
Vậy cảm giác lúc ôm mẹ lại là chuyện gì?
Lúc đó cô còn nhỏ, không có nghĩ kỹ. Sau đó cô dần trưởng thành, cảm giác lúc đó càng ngày càng mơ hồ trong ký ức, điều này khiến cô có lần cho rằng cảm giác đau đớn năm đó chỉ là một loại ảo giác.
Cho đến hôm nay, cô mới tỉnh ngộ: "Chẳng lẽ, lúc đó mình cảm nhận được sự đau khổ của mẹ trước khi chết?"
Mẹ của Lạc Tỉnh, chính là bị dao gọt trái cây cắt cổ họng đến chết!
Lúc đó mình ôm thi thể của mẹ, tiếp nhận tin tức của mẹ trước khi chết, cho nên cảm thấy cổ họng đau? Lạc Tỉnh đối với năng lực đặc biệt mà bản thân sở hữu có thái độ hoài nghi.
Nhưng mà vừa rồi, lúc chạm vào thi thể của Hoàng Y Lài...
"Mình chỉ cần chạm vào thi thể của một người, thì có thể tiếp thu được các loại tin tức của người đó trước khi chết?" Lạc Tỉnh bị cách nghĩ này của mình dọa sợ, "Giọng nói vừa rồi mình nghe thấy, là giọng nói của Hoàng Y Lài phát ra trước khi chết?"
Cô ấy nói: "Đừng... Đừng qua đây... A?"
Chẳng lẽ... cô ấy không phải là tự sát?
Cô ấy là bị đẩy xuống lầu? Hoặc là bị người khác cưỡng ép nhảy lầu?
Lạc Tỉnh thậm chí đã suy nghĩ ra hình ảnh lúc đó ở trong đầu.
Hoàng Y Lài đứng ở bên mép sân thượng. Phía sau, là khoảng trống 30 hay 40m.
Một người đàn ông thân hình cao to từng bước tới gần cô ấy.
Trên tay của hắn thậm chí cầm lấy dao nhọn sắc bén.
Vẻ mặt Hoàng Y Lài sợ hãi, vừa lùi về sau, vừa run giọng nói: "Đừng... Đừng qua đây... A?"
Cô ấy đạp trong hư không, mới phát hiện mình đã không còn đường lui nữa rồi, lùi thêm một bước nữa, thì sẽ rơi xuống dưới.
Nhưng mà đúng vào lúc này, người đàn ông đột nhiên bước nhanh về phía trước, dùng sức đẩy cô ấy.
Hoàng Y Lài trượt chân rơi xuống. "A---"
Đúng rồi, lúc đó Lạc Tỉnh còn nghe thấy tiếng gió, thậm chí hình như cảm nhận được có gió thổi vào trong miệng, đó hiển nhiên là lúc Hoàng Y Lài té lầu, tai và miệng là tin tức được truyền về đại não.
Tiếng vang sau cùng, là tiếng Hoàng Y Lài rơi xuống đất. Sở dĩ cảm thấy đau đầu, là vì bản thân tiếp thu được sự đau đớn của Hoàng Y Lài lúc rơi xuống đất.
Tất cả hợp tình hợp lý.
Nói như vậy...
Lạc Tỉnh rùng mình trong lòng.
Đây là một vụ án mưu sát!