Hình như là từ giây phút cái tin nhắn kia được gửi đi, cuộc sống của Tiêu Thế không ngừng tích trữ chén trà (杯具: đồng âm với xui xẻo), giờ có lẽ sắp xếp đầy một bàn trà rồi.

Nhạc phụ đại nhân đứng ở sân bên kia, tay cầm vợt, hùng hồ nói: “Tôi phát bóng.”

Con rể cũng hùng hổ gật đầu.

Tô Mạch Ngôn tung quả bóng tennis lên, dùng tư thế tiêu chuẩn mà phát bóng qua, động tác rõ ràng lưu loát lại tao nhã.

Vèo.

Quả bóng sượt qua người Tiêu Thế, bay ra ngoài sân, y nhìn theo hứng quả bóng biến mất, bất đắc dĩ quay đầu.

Rầm!

Tiếp theo là cú hạ cánh của chiếc vợt trên gương mặt anh tuấn của y.

“Chết tiệt.”

Tiêu Thế thấp giọng nguyền rủa, che mũi ngồi xổm xuống.

Vừa mới chê cười An Dật xong, kết quả mình còn thảm hại hơn hắn ta, báo ứng không phải là quá nhanh đấy chứ….. Lại nhìn mấy người đang ngồi ở ghế hóng gió, trò chuyện vui vẻ, nhưng mà mắt vẫn liếc về bên này, chờ xem náo nhiệt.

Hừ, đúng là một đám mặt người dạ thú.

Tô Mạch Ngôn nhìn lòng bàn tay trống trơn, nhíu mày nói: “Vợt đâu rồi?”

“…….”

Tiêu Thế che cái mũi khóc không ra nước mắt, vì sao người này uống rượu vào lại thành ra thế này chứ? Giết người không chớp mắt.

Tô Mạch Ngôn đi đến bên người y, khó hiểu hỏi: “Làm sao thế?”

“Không, không sao.” – Tiêu Thế xoa xoa mũi, may, không đổ máy, vì thế miễn cưỡng cười nói – “Hôm nay chơi vui không? Không còn sớm nữa, không bằng chúng ta về trước, lần sau lại đến?”

Nghe thấy hai chữ trở về, đôi mắt trầm tĩnh như nước của Tô Mạch Ngôn thoáng hiện lên một tia dao động, thản nhiên gật đầu: “Tôi đi toilet.”

Tô Mạch Ngôn bình tĩnh đi qua mấy người kia, Hãn Kiện hò hét: “Nhạc phụ đại nhân uy…… vũ …………”

Nhạc phụ đại nhân uy vũ mắt điếc tai ngơ, xác định mục tiêu, thẳng hướng toilet mà đi.

Tiêu Thế thối mặt đi đến, một cước đá người khỏi ghế, ngồi xuống.

Lục Kính Triết khinh khỉnh nói chuyện với hai người, Hồ Tra Nam không nói gì, Hãn Kiện cười hì hì nói: “Hôm nay chúng tôi rất hãnh diện.”

Tiêu Thế nhìn mắt mũi Hồ Tra Nam bầm dập như đầu heo, nhịn cười nói: “Đại khái là đầu óc ngu si tứ chi phát triển.” – Nói xong nhìn quanh bốn phía, nghi hoặc nói – “An Duệ đâu?”

Hãn Kiện nhún nhún vai: “Toilet…..”

Hồ Tra Nam vui sướng nhìn người gặp họa, Lục Kính Triết kì quái hừ một tiếng, tiếp tục lau tóc.

Tiêu Thế mệt mỏi: “Toilet ở chỗ nào thế?”

Tô Mạch Ngôn đứng trước bồn rửa, nhìn vào gương, thấy một nam nhân gầy yếu, miệng mím chặt, thần sắc nghiêm túc, đáy mắt mang theo một tia thản nhiên.

Con ngươi đen láy tràn đầy lạnh lẽo và xa cách.

Hắn nhìn gương, người kia đứng dựa vào cửa, mắt hơi nhíu, lạnh lùng nói: “Tôi không giống cậu.”

An Duệ nhíu mày, tiến thêm hai bước, ngón tay xinh đẹp thon dài đặt lên tường đá cẩm thạch đen bên cạnh, vẫn mỉm cười: “Tôi nói rồi, trước mặt tôi, không cần tự dối mình.”

Tô mạch Ngôn liếc mắt nhìn hắn ta, rút khăn ra lau tay, để trước máy hong khô.

“Anh không thích bị người khác biết chuyện, tôi cũng chưa từng nói với bất kì ai, bởi vì anh không muốn thế.” – An Duệ đứng sau hắn, mềm mại nói – “Vì thế anh không cần miễn cưỡng bản thân.”

Tô Mạch Ngôn cũng không phải là người miễn cưỡng bản thân, từ nhỏ đến lớn, người có thể làm hắn khổ sở, cũng chỉ có Tiêu Thế mà thôi…… mà tới giờ, hắn cũng đã quen với nỗi khổ này rồi.

Từ đầu là chua xót, dần dần là chết lặng, giờ đến cả tiếng đập của trái tim mình cũng không nghe được nữa.

“Tôi không giống cậu.”

Tô Mạch Ngôn nói thế, cảm giác như chỉ có mỗi một câu đó.

Nhìn hắn mặt không đổi sắc lướt qua người mình, An Duệ nhướn mày, chậm rãi nói: “Cho dù là thế, tôi vẫn muỗn theo đuổi anh.”

Tô Mạch Ngôn đứng lại.

“Anh cũng không còn trẻ, tôi biết anh không thích mạo hiểm.” – An Duệ thản nhiên nói, tiếng nói trầm thấp, như là thanh âm của ma quỷ - “Chúng ta sẽ không mạo hiểm, chỉ là thử mà thôi.”

Tô Mạch Ngôn che miệng, sắc mặc có chút buông lỏng.

“Tôi sẽ tốt với anh.” – Ánh mắt An Duệ hơi sáng lên, vội vàng nói tiếp.

Tô Mạch Ngôn xoay người, chạy đi.

Sau đó, cúi người, thẳng tiến đến bồn cầu.

“Ọe………”

Mùi rượu chua chua tràn ngập bốn phía. Lúc này, mặt của An sắc lang đã đen như đít nồi.

Tiêu Thế và Hãn Kiện dìu Tô Mạch Ngôn nôn đến nhũn người ra khỏi câu lạc bộ tennis. Hồ Tra Nam muốn đi K để rửa nỗi nhục bị đánh thành đầu heo kia, lại bị Hãn Kiện dùng giọng hát trời tru đất diệt của gã hạ gục.

Tạm biệt, Tiêu Thế nhìn khuôn mặt đen kít của An Duệ, trong lòng cười thầm: “Tối nay rất vui, nhưng mà tôi cảm thấy nhạc phụ nhà tôi với anh không phải là bạn đường.”

An Duệ nhếch môi: “Có lẽ sau này sẽ là thế.”

Tiêu Thế ngoài cười nhưng trong không cười: “Làm nhạc mẫu, phụ nữ vẫn hơn.”

An Duệ cười lạnh: “Tôi kém phụ nữ ở điểm nào chứ?”

Tiêu Thế nhíu mày: “Nhạc mẫu của tôi có thể sinh cho tôi một cậu em vợ, anh có thể sao?”

“…………”

An Duệ nắm chặt tay sau lưng, cố gắng kiềm chế bản thân.

Hãn Kiện gọi được taxi, Tiêu Thế lên xe.

Tiêu Thế vẫy tay tạm biệt, xoay người, nụ cười lập tức biến thành nguyền rủa – muốn làm nhạc mẫu của ta sao, cũng phải nhìn lại bản thân xem có nhan sắc không đã!

Cứ tưởng rằng một tối ép buộc này đã qua, không ngờ rằng Tô Mạch Ngôn vẫn còn tỉnh táo.

Tiêu Thế nói với lái xe: “Số 16, phố Thanh Phong.”

Tô Mạch Ngôn cứng người, đột nhiên nói: “Không, đi khách sạn XX.”

Tiêu Thế giật mình: “Đến đó làm gì?”

Vì nôn nên cả người Tô Mạch Ngôn mềm nhũn, đã thế lại còn chơi tennis nên càng mất sức, trên trán đã đầy mồ hôi, dựa vào ghế, chậm rãi nói: “Không về nhà.”

“………”

Tiêu Thế im lặng, ánh mắt trở nên phức tạp.

Tình huống Hãn Kiện gặp Mạch Ngôn y đã nghe qua, đoán được là do Tô Mạch Ngôn muốn y và Tô Na có không gian riêng của hai người, nhưng không ngờ là hắn sẽ để ý đến mức này.

Thầm nghĩ là con gái về hắn sẽ vui mừng, nhưng mà đến khi ở chung, rất nhiều chuyện có vẻ không được tiện cho lắm.

Nghĩ đến mới thấy, có vẻ như mình và Tô Na đều chỉ nghĩ đến cảm giác của bản thân.

Hãn Kiện chờ mãi, quay đầu lại hỏi: “Rốt cuộc là đi đâu?”

Tiêu Thế nhìn Tô Mạch Ngôn, thở dài, nói: “Đến nhà mày.”