Màn đêm đen tối bên ngoài rất giống với tâm trạng Hà VĩnhTưòng lúc này, nó thật u ám và buồn tẻ biết bao nhiêu. Nhưng những điều ấy, những nỗi đau dằn xé ấy lại chẳng thể hiện rõ trên nét mặt của cả ông và Như Băng. Dường như những ngày tháng chìm trong máu và nhiệm vụ đã rèn luyện cho họ một trái tim sắt thép cùng tài che giấu cảm xúc thật xuất sắc. Nhưng dù họ có tài giỏi đến đâu thì họ cũng chẳng có cách nào tự lừa dối bản thân mình được. Đơn giản vì tất cả họ đều là con người bằng xương bằng thịt, đều có những cảm xúc và quan trọng nhất là tất cả họ đều có trái tim, một trái tim thật yếu đuối. Và đó cũng chính là điểm yếu đã đánh bại họ, biến họ thành những con rối có cảm xúc và suy nghĩ của số phận.

"Băng ..."

"Ba."

Nhìn theo dáng đứa con gái đang đi ra gần cửa Hà Vĩnh Tường bất ngờ lên tiếng thốt gọi. Ánh mắt ông dành cho cô gái chất chứa đầy sự yêu thương, quan tâm và lo lắng, đó chính tấm lòng của một người cha dành cho con gái. Cô gái dừng bước xoay nhìn ông chờ đợi một lời chúc phúc vang lên từ miệng ông. Nhưng không, ông ta chậm rãi nói, một câu nói rất ngắn gọn và không liên quan gì đến cô cũng như chuyện về chàng trai. Đó chỉ đơn giản như một lời dặn dò cuối cùng ông có thể nhờ cô mà thôi. Hay nói đúng hơn ông biết rõ mình không thể níu giữ được cô nhưng ông vẫn đang cố gắng tìm ra một lí do để kéo dài thời gian, để ngắm nhìn cô thật kỉ. Phải chăng đó chính là tình thân mà người ta vẫn thường hay nhắc đến sao? Cái tình cảm ấy thật kì diệu và đẹp đẽ.

"Gọi Đầu Trọc vào gặp ta nhé."

"Dạ, con biết rồi, con xin phép đi trước ạ. Ba ... nhớ giữ gìn sức khỏe nha."

Hơi thất vọng với những điều ông vừa nói ra nhưng cô gái vẫn gượng nở nụ cười trên môi nói. Cúi thấp đầu chào ông lần cuối rồi cô gái quay người đi về hướng cửa, hai hàng nước mắt đã bắt đầu tuôn trào. Đau, rất đau ... Trái tim cô đau nhói như ai đó đang cố gắng bóp nát vậy. Đặt tay lên chốt cửa cô gái dừng bước xoay người ngoái nhìn ông lặng trầm một lát rồi vặn chốt mở cửa và đi ra khỏi căn phòng.

"Băng ..."

Cánh cửa vừa khép lại người đàn ông gục đầu xuống bàn và chìm trong những giọt nước mắt nhạt nhòa. Khẽ gọi tên đứa con gái mà có thể suốt cả cuộc đời này ông không còn có cơ hội để gặp cô được nữa. Dẫu không muốn nhưng để bảo vệ cô, để cô có cuộc sống bình yên ông buộc mình phải tránh xa cô như ông đã tránh xa gia đình của mình. Ông đã có lỗi với em gái mình, Hà Nguyệt Đình khi kéo bà vào kế hoạch trả thù của ông chủ và đã gây ra cái chết cho bà, đã biến Như Băng thành một đứa trẻ mồ côi. Ông không thể tiếp tục để chuyện này tái diễn lần nữa, không thể để cô gái có kết cục bi thương như em gái ông. Không bao giờ, ông nhất định sẽ làm mọi cách để cho cô được sống hạnh phúc bên người cô yêu.

Khép cánh cửa lại cô gái ngồi gục xuống khóc không thành tiếng, mặc kệ cả những ánh nhìn cả đám người Đầu Trọc. Khuôn mặt lạnh lùng vốn có trên khuôn mặt cô đã biến mất kể từ khi cô giao lại dãy số đó cho ba mình. Cô không còn là Phượng Hoàng, không còn là sát thủ nữa ... bây giờ cô chỉ đơn giản là Hà Như Băng, là người yêu của Trần Hoàng Phong, một thiếu nữ mười tám yếu đuối như bao cô gái khác cùng chan lứa mà thôi.

"Chị Băng."

Thấy cô gái đau khổ như vậy Đầu Trọc vội vàng đi lên bậc thang và bước nhanh đến chỗ cô khẽ thốt gọi đầy lo lắng. Anh biết cô gái đã rất đau khổ khi quyết định rời khỏi đây và cũng biết mùi máu làm cô cả thấy ghê tởm, sợ hãi. Đây là con đường do chính cô lựa chọn, nếu là người một nhà cả đám bọn anh nên tôn trọng, ủng hộ quyết định của cô chứ không phải là níu giữ và ép cô làm những việc cô không thích, bắt cô giết người theo mệnh lậnh mà dù biết những người đó thật sự vô tội.

"Tôi không sao, ba tôi muốn gặp cậu kìa."

"Em biết rồi. Nếu rời khỏi đây làm chị phải đau khổ như thế thì hà cớ gì phải bắt ép bản thân mình cơ chứ."

Nhìn những giọt nước mắt cùng cái vẻ đau thương trên gương mặt xinh đẹp của cô gái Đầu Trọc xót xa nói. Đối với anh và tất cả những người có mặt ở đây thì Như Băng có vị trí rất quan trọng trong lòng họ nên tất nhiên thấy cô rự làm khổ mình chỉ vì tình yêu nên họ vừa lo lắng cho cô lại vừa căm hận Tử Lăng. Nếu không phải vì sự xuất hiện của anh ta, không phải vì cái tình yêu trái ngang đó thì cô đâu phải đau khổ như thế này. Đinh Tử Lăng quả là một kẻ ích kĩ, nếu hắn thật sự yêu Như Băng thì sẽ không bao giờ để cô đối mặt với sự đau khổ khi phải chọn lựa giữa anh và ba cô.

"Cậu làm sao có thể hiểu nổi chứ, tình yêu luôn ban cho người ta động lực để vượt qua những khó khăn, trắc trở. Rồi một ngày nào đó cậu cũng sẽ hiểu được cảm giác ấy thôi."

"Chị Băng ..."

Cô gái nói, nước mắt tuôn trào mỗi lúc một nhiều hơn, trái tim cô lúc này thật sự đang rất đau. Chỉ vài bước chân nữa thôi cô sẽ rời khỏi đây, sẽ không còn cơ hội gặp lại ba mình nữa nhưng cô không hề hối hận với con đường mình đã chọn. Chỉ cần có Tử Lăng bên cạnh cô có thể từ bỏ tất cả nhưng còn ba cô? Đâu là động lực sống của ông? Là cô ư? Nhưng bây giờ cô đã quyết định rời khỏi đây nhưng ông không ngăn cản cô, chẳng lẽ động lực sống của ông không phải là cô ư? Vậy đó là cái gì?

"Thôi được rồi, tôi đi trước nhé. Mấy cậu nhớ giữ gìn sức khỏe."

Gạt đi những giọt nước mắt yếu đuối, cô gái gượng nhếch môi để lộ một nụ cười buồn. Vịn tay dựa tường đứng dậy Như Băng nói rồi đi lướt qua họ, cái dáng người đơn độc và buồn tẻ. Chưa bao giờ bọn họ lại thấy cô như thế, thật chẳng quen mắt tí nào. Đầu Trọc rất muốn đi đến dìu cô, níu giữ cô nhưng lại không có cách gì làm được. Nhưng ít nhất anh ta phải nói cho cô biết một điều, một suy nghĩ trong lòng của tất cả những người có mặt đây.

"Ở đây luôn chào đón chị, hãy trở về bất cứ khi nào chị muốn nha. Nếu gặp khó khăn chị cứ đến tìm tụi em đừng ngại nha."

Biết rõ mình không thể thay đổi được quyết định của cô gái chàng trai khẽ nói miệng nở nụ cười thật hiền dịu. Cho dù không thể khuyên được cô thì ít nhất cả đám bọn anh cũng phải cho cô một chỗ dựa khi gặp khó khăn, khi bị ăn hiếp chứ. Như Băng quá yêu Đinh Tử Lăng, họ thật sự rất lo cô sẽ chịu nhiều thiệt thòi khi ở bên cạnh anh ta. Huống hồ gì Cung Đại Vũ cũng sẽ không dễ dàng tha thứ cho họ khi mà cô vừa cướp mất một cánh tay của ông ta là Đinh Tử Lăng vừa lừa lấy dãy mật mã quý báu. Không được, anh nhất định phải âm thầm bảo vệ cô mới được.

"Cảm ơn các cậu nhưng tôi nghĩ là sẽ không có ngày đó đâu bởi vì hai chúng tôi rất yêu nhau và không thể sống nổi nếu phải xa nhau dù chỉ một ngày thôi."

Nghe Đầu Trọc nói cô lên tiếng đáp lại nhưng chân vẫn cứ bước thẳng vè phía trước, những bước chân đang chậm dần. Mặc dù cô biêt mình sẽ không quay lại nơi này nhưng dù sao cô cũng rất biết ơn vì họ đã cô kéo giữ cô lại. Ít nhất trong lúc này đây cô chợt nhận ra tất cả bọn họ đều rất quan tâm đến cô vậy mà trước đây cô đối xử với họ thật bạc bẽo biết bao nhiêu.

"Nhưng em vẫn hi vọng một ngày nào đó chị sẽ quay lại ngôi nhà này, quay lại để dẫn dắt tụi em."

"Tiếc là tôi không đủ sức, tôi chỉ là một kẻ vô dụng và mù quáng trước tình yêu mà thôi."

"Cả tụi em, anh Nhật, anh Huy và cả ông chủ sẽ rất vui khi chị trở về đây, trở về ngôi nhà đã nuôi lớn chị. Chị từ bỏ gia đình mình chỉ vì gã đó có xứng đáng không?"

"Tôi biết nhưng tôi không thể. Chỉ cần có Phong bên cạnh thì những hi sinh đó chẳng đáng là gì."

Cô gái dừng bước xoay nhìn Đầu Trọc nói, tâm trạng tốt hơn lúc nãy rất nhiều. Chàng trai cúi nhẹ đầu chào cô rồi quay người đi vào phòng Hà Vĩnh Tường. Mặc dù anh có rất nhiều chuyện muốn nói với cô nhưng anh không thể để ông chủ chờ đợi quá lâu. Và rồi thời gian sẽ làm phai nhòa những nỗi đau của sự chia ly, cô rời khỏi đây có lẽ lại là chuyện tốt. Nơi đây chỉ có mùi máu tanh và chết chóc, Như Băng không hợp với nơi này, anh nên để cô ra đi trong sự an tâm. Bên ngoài kia thật đẹp đẽ, thật náo nhiệt và còn có một người thật lòng yêu thương cô đang chờ đợi. Anh không thể tiếp tục ích kỉ níu giữ và làm khó cô nữa. Tạm biệt ... Phượng Hoàng ...

"Chị Băng."

"Xin hãy chăm sóc ba giúp tôi ... À, còn cả Nhật nữa ... chăm sóc hai người họ giúp tôi nha."

"Chị đừng lo, chuyện đó tụi em biết rồi ạ, chị cũng phải giữ gìn sức khỏe nha."

"Cảm ơn."

Như Băng nói rồi quay người bước đi, những bước chân đầy lưu luyến và dằn vặt. Dẫu trước mắt là con đường hạnh phúc nhưng lại không có ba, không có Bạch Nhật và không có tất cả những người đã cùng cô vào sinh ra tử. Không sao cả bởi vì bên cạnh cô còn có Tử Lăng, có những chàng trai và có một cuộc sống rất đỗi tự do, bình yên. Và dù cô không được ở bên cạnh người thân của mình thì cô vẫn biết tất cả họ đều yêu cô.

"Tạm biệt chị, Phượng Hoàng."

Cánh cửa khép lại, cô gái đã thật sự rời khỏi đây, rời bỏ thân phận Phượng Hoàng. Mọi chuyện thật sự đã hết, một thời huy hoàng của Tam Tử Sát Thần đã kết thúc. Nhưng cũng từ đây tất cả họ phải dần quen với những lần làm nhiệm vụ mà không có mệnh lệnh của Như Băng, không có nụ cười ấm áp của Bach Nhật khi lén ngắm nhìn khuôn mặt trầm tư của cô. Kết thúc thật rồi.