Trời hừng sáng, bên ngoài mưa rơi ngày càng lớn, tiếng chuông sớm của nhà thờ gần đó cũng đã vang. Ngôi nhà lầu ba tầng cuối đường Diên Hồng đóng chặt cửa, không có một ánh đèn, nó âm u đến đáng sợ. Bên trong ngôi nhà một cô gái đang chậm rãi thay bộ quần áo còn dính đầy máu trên người ra. Đi đến, mở nắp cái thùng chứa đầy tro, bỏ nó cùng chiếc mặt nạ vào và điềm nhiên mở bật lửa mà đốt. Cô đốt không một chút chần chừ hay e ngại, mùi máu tanh còn vương trên bộ quần áo ấy làm cô thật sự khó chịu. Nói đúng hơn là những kí ức liên quan đến nó làm cô cảm ghê tởm bản thân mình.

Đặt khẩu súng giảm thanh vào bên tủ trái đầu giường và thay vào đó là khẩu Deagle mới tinh. Lấy con dao gâm nhỏ đặt dưới bốt giày, không để nó làm tổn thương đến cô.

Mái tóc không quá dài cũng chẳng quá ngắn suôn mượt khẽ tung theo từng đợt gió thổi qua, đôi mắt nâu lạnh lẽo ẩn chứa dưới đôi mi rậm. Bờ môi đỏ mọng mím chặt làm khuôn mặt trắng hồng đã có vẻ vô cảm nay càng trở nên lạnh lùng hơn. Trong bộ đầm ngắn màu trắng cô gái nhìn thanh thoát, xinh đẹp như tiên nữ giáng trần. Nhùi máu tanh, vẻ mặt lạnh lùng cùng sự trầm tư lại biến cô thành một ma nữ của chốn địa ngục tăm tối. Đó chỉ là vẻ bề ngoài cô ngụy tạo cho mình hay đó thật sự là bộ mặt thật của cô? Chẳng một ai có thể biết rõ cả. Khẩu Deagle giắt sau dây lưng và bị tóc phủ kín.

Cánh cửa phòng hé mở, cô gái đứng khoanh tay trước ngực cạnh cánh cửa sổ đã thả màn che kín đưa nửa mắt nhìn kẻ vừa bước vào rồi lại vén he hé một bên màn nhìn ra ngoài. Cô thích ngắm nhìn cái cảnh buổi sáng bình yên như thế, ít nhất cô có thể tìm thấy cho mình một giây phút thanh thản. Cô biết sau những gì đã làm thì cô hoàn toàn không xứng đáng với điều đó nhưng vẫn hi vọng, vẫn chờ đợi một ngày được thật sự giải thoát. Chỉ là ngày đó quá xa xôi, cô thật sự không còn đủ kiên nhẫn để mà đợi chờ nữa rồi. Nhưng dù có cố gắng như thế nào cô cũng chẳng thể làm được điều mình muốn, rời khỏi đây và ra đi cùng người mình yêu.

"Như Băng."

Một chàng trai từ ngoài bước vào khẽ gọi, đôi mắt đen láy lạnh lẽo như hố sâu chốn vực thẳm. Giọng khàn khàn, chậm rãi và cái phong thái bất cần của một sát thủ chuyên nghiệp. Cô gái chẳng buồn nhìn anh cũng chẳng lên tiếng nói gì, chỉ đơn giản là im lặng. Không để ý đến thái độ của cô, chàng trai lại tiếp tục nói, mang theo sự trìu mến, lo lắng của mình. Không cần biết cô đối với mình như thế nào, không cần biết phải mất bao lâu anh mới có thể khiến cô hé môi cười, chỉ cần ngày nào còn sống anh sẽ cố hết sức để bảo vệ, chăm sóc thật tốt cho cô. Anh làm như thế không những vì anh mà còn vì ông chủ và người anh em tốt đã mất của mình.

"Ông chủ muốn gặp em."

Câu nói đó của chàng trai đã làm cô gái phải đưa mắt nhìn anh. Hai từ "ông chủ" quen thuộc bỗng nghe xa lạ biết nhường nào, thật đáng thương. Cô gái nhếch môi để lộ nụ cười nửa miệng mỉa mai, một ánh mắt buồn thoáng xuất hiện. Nhưng không lâu sau đó, nó đã biến mất trả lại sự lạnh lùng vốn có cho khuôn mặt xinh đẹp ấy. Chàng trai tuy bề ngoài không để tâm lắm về những biểu hiện trên gương mặt đó nhưng thật lòng anh rất lo, rất muốn nhanh chóng đưa cô rời khỏi đây. Chỉ là anh thật sự bất lực và không có cách nào để làm được điều đó cả. Nhất là khi ở nơi đây vẫn còn có một người níu giữ bước chân cô gái, là cha của cô.

“Em biết rồi.” Cô gái đáp lại một cách nhạt nhẽo.

Chàng trai bước đi nhanh, vẻ lịch lãm và điển trai đã làm biết bao cô gái siêu lòng. Nhưng anh chỉ yêu mỗi Hà Như Băng mặc dù cô chưa từng đáp lại tình cảm ấy. Như Băng là một cô gái đặc biệt, đó là nhận định trong suy nghĩ của riêng anh. Nói về sắc đẹp chắc chắn rằng cô không thua kém bất kì ai trên đời này. Nói về địa vị cô cũng là một nhân vật tầm cỡ, đó là điều không thể phủ nhận. Cô là con gái ông chủ anh, là nữ sát thủ "Phượng Hoàng" máu lạnh giết người không gớm tay, không một chút chần chừ. Nhưng chính vì thế mà cô thật khó gần và anh khó có thể làm cô động lòng, làm cho cô chấp nhận tình yêu của mình.

Ngày đầu nhận nhiệm vụ, anh đã không hoàn thành. Mục tiêu là một người phụ nữ ngoài năm mươi, là một quan chức cấp cao của Trung Quốc. Khi đó cô mới mười hai tuổi nhưng nhìn cách cô giết người thì ai cũng phải nể phục. Tiếp cận đối phương rất dễ dàng rồi một dao cứa cổ thật nhanh gọn. Không ai phát hiện đến khi thấy người phụ nữ đó ôm vết cứa khá sâu ở cổ ngã xuống, không một tiếng la hét hay chống cự. Ai cũng bảo cô đáng sợ nhưng trong mắt anh thì cô cũng chỉ là một cô gái yếu đuối cần được bảo vệ và che chở.

"Ba."

Cả hai dừng lại ở căn phòng duy nhất ở tầng ba, họ đi vào cúi đầu chào. Cô gái thốt gọi, khuôn mặt không để lộ bất cứ cảm xúc nào. Người đàn ông ngồi bên ghế xoay nhìn ngoài cửa sổ quay về phía cô dò xét. Căn phòng tối nhưng không đến nỗi nào, xung quanh nhiều người đứng dồn mắt về phía cô có nam có nữ. Nam mặc bộ đồ vét đen nhưng có vài người mặc quần jeans và khoác áo da đen bóng. Ở đây chỉ có ba người nữ, họ mặc quần đùi bó sát kết hợp với áo thun dây màu đen, bên hông là khẩu súng lục AF2011-A1. Họ là sát thủ, là người của đêm tối, màn đen sẽ giúp họ ẩn mình tốt nhất khi bị truy bắt. Có lẽ vì thế mà họ yêu màu đen và luôn tin vào màn đêm, vào tử thần - người cha đỡ đầu của họ.

"Hôm qua một chút nữa là con thất bại rồi, con có biết mình đã gây ra rắc rối lớn thế nào không?"

Cái giọng khản đặc chậm rãi vang lên rồi gằn xuống nhấn mạnh từng lời, đôi mắt nhìn cô và nhìn tất cả những người có mặt trong phòng tỏ ý không hài lòng. Khuôn mặt vẫn đanh lạnh như lúc nãy, cô gái rút súng chĩa vào vầng thái dương của mình. Cô biết sau những sơ suất trong lần hành động đêm qua của mình thì cần có một người đứng ra chịu trách nhiệm và chấp nhận hình phạt. Hoặc người đó là ba cô hoặc người đó là cô, và tất nhiên nếu được chọn lựa cô sẽ chọn con đường đó cho bản thân mình. Một hành động thật mạnh mẽ và gan dạ nhưng cũng thật ngu xuẩn.

"Xin ba xử phạt." Cô gái nói, đôi mắt nâu mở to nhìn người cha.

"Ông chủ."

Chàng trai lo lắng lên tiếng nhưng khi bắt gặp ánh trừng nhìn của ông chủ anh lại lặng đi. Người đàn ông chậm rãi đứng dậy đi lướt qua tất cả những người trong phòng, tay cầm tập hồ sơ màu vàng, chậm rãi hỏi. Ông nhìn cô, khuôn mặt thâm trầm mang theo nét mặt đầy sát khí. Suốt bao nhiêu năm qua ông đã cố gắng đào tạo đứa con gái này và chưa lần nào cô làm hỏng chuyện ngoại trừ lần này. Dù là con ông nếu có lỗi cũng phải đón nhận hình phạt nhưng thật may mắn là không phải tại cô.

"Con có biết tại sao mình gây nên lỗi lầm đó không?"

"Ông ta biết con sẽ đến nên đã đợi con ... Là Hắc Long đã gửi cảnh cáo cho ông ta.”

Cô gái nói giọng vẫn đều đều, khuôn mặt không chút nét sợ hãi hay bối rối.

“Không có, đúng là mọi lần đều là anh nhưng đây là nhiệm vụ mật anh làm sao có thể …”

Nghe cô nói, chàng trai vội bên tiếng chen ngang, ánh mắt nhìn chầm chầm với hi vọng cô sẽ tin những gì anh nói. Mặc dù biết rõ tính anh, tin vào những lời anh nói nhưng cô cũng chẳng nói gì hay thể hiện điều đó trên nét mặt của mình. Ngoài anh ra cô không thể đoán được ai lại thay mình gửi mảnh giấy đó.

“Còn gì nữa không?” Người đàn ông nheo mắt nhìn con gái.

“Anh ta … Đội trưởng Lâm đã về Qui Nhơn … Chúng con đã đối mặt nhau …” Phượng Hoàng lại tiếp tục, một vài kí ức chợt kéo đến làm nhói đau vết thương chưa lành trong lòng cô.

Dừng lại đưa mắt nhìn cô gái, cái ánh nhìn khẽ đưa nét thở dài nhưng rồi rất nhanh chóng khuôn mặt đó đã lấy lại vẻ lạnh lùng vốn có. Người đàn ông không tiếp tục đề tài mà chỉ đưa tập hồ sơ trên tay mình cho cô khẽ nói.

"Ta có vài thông tin về nguyên nhân của sự việc lần này." Cái giọng khản đặc nhấn mạnh từng lời như đang chơi trò thử lòng của từng người.

Như Băng buông súng, nhận lấy tập hồ sơ từ ông mở ra xem rồi lặng người đi một lúc không lâu. Khuôn mặt vốn rất điềm tĩnh, vốn không bao giờ để lộ cảm xúc nhưng nay lại thoáng một nét giận dữ. Bờ mi dài rậm cong hếch lên, tóc bay theo từng đợt gió thổi qua để lộ cái nhìn sắt bén của đôi mắt nâu.

Một phút,

Hai phút, ...

Cô gái ngẩng mặt xoay người và chĩa đầu súng vào chàng trai, đôi mắt nâu mở to trừng. Chàng trai ngỡ ngàng nhìn cô, một chút bàng hoàng thoáng qua nhưng rồi lấy lại được bình tĩnh anh trầm giọng. Trong cuộc đời, anh chưa từng làm gì có lỗi với cha con họ Hà nên anh tin họ sẽ không hiểu lầm và nghi ngờ tấm lòng của anh. Nhất là Hà Như Băng, một người vô cùng thân thiết, có vài lần đã liều mình để cứu anh. Hơn nữa anh cũng tin họ không thể chưa nghe anh giải thích đã vì hiểu lầm mà ra tay với anh.

"Phượng Hoàng, em chĩa súng vào anh làm gì? Anh luôn trung thành với ông chủ ..." Chàng trai chậm rãi nói nhưng chưa kịp hết câu thì ...

“Trong cuộc đời tôi ghét nhất một loại người … Đó là những kẻ phản bội.”

Cô gái nói như đang rít lên cơn giận dữ của mình, ngón tay bóp cò không chút chần chừ. Chính sự phản bội đã hủy hoại một tình bạn trong sáng của cô, cũng chính sự phản bội đã cướp đi một người anh trai đáng kính nhất trên đời của cô. Cô ghét và nguyền rủa những kẻ như thế ngoại trừ … Đặng Tuấn Long.

“Anh Nhật …” Giữa không gian tĩnh lặng một tiếng gọi lớn vang lên.

"Đoàng."