Editor: NanaTrang

Chúng tôi bị giam trong căn phòng nhỏ ở trên cổng thành, ở đây có thể nghe rõ ràng toàn bộ tiếng vang ở dưới cổng.

Tiếng nói chuyện xột xột xoạt xoạt của thủ vệ, cũng rất rõ ràng.

Trong kinh thành, trong hoàng cung, trong triều đình, có phải lúc này binh nhung tương hướng, thành vương bại khấu*? 

(* việc quân cùng một hướng, thắng làm vua thua làm giặc)

Tôi đột nhiên nghĩ, tôi ở bên Cảnh Thành ngần ấy năm, tân tân khổ khổ muốn giúp hắn vững vàng ổn định mưu cầu vị trí trên điện Kim Loan đó, nhưng mà, bản thân tôi ngay cả vị trí đó trông như thế nào, cũng không biết được.

Thật là buồn cười quá.

Tôi nhìn sang bên cạnh. Ban nãy Lão Trương đầu mới ác đấu với bọn họ một phen, trên người có vài chỗ bị trọng thương, máu chảy kinh tâm.

Bọn họ cứu tôi từ trong đại lao Hình bộ ra, tất nhiên rất giỏi võ công.

Tôi lại nhìn Phương Khải đứng ở trước phòng. Hắn đưa lưng về phía chúng tôi, nhìn về phương xa. Phương xa đó có thể nhìn thấy hoàng cung, mái cong tường đỏ.

Hắn cũng coi như là một người thông minh lỗi lạc. Còn có cả Mạnh Khách.

Nhiều người vốn dường như chẳng liên quan gì đến nhau, nhưng hôm nay đều vì người của bọn họ mà dấng thân vào tranh đoạt vị trí trong điện Kim Loan, liều mạng cho đến khi ngươi chết ta sống mới thôi.

Thực sự là buồn cười.

Tôi bỗng nhiên cười lên. Lão Trương đầu kinh ngạc ngẩng đầu nhìn ta.

Phương Khải cũng quay đầu lại, nhìn tôi.

Đinh Hữu. Cảnh Phi. Có lẽ còn có Cảnh Nhiên.

Tất cả bọn họ đều muốn đường lang bổ thiền, hoàng tước tại hậu*, nhưng cũng có thể tất cả mọi người đều sẽ mưu kế tính toán tường tận, tự cho là thông minh. (* đã giải thích ở chương trước)

Tôi cười kịch liệt. Tôi nhớ chính mình cũng từng đưa thân vào trong cục diện như vậy.

Người kia, bây giờ vẫn còn ở trong cái cục này. Thắng thua khó dò.

Sau ngày hôm nay, cuối cùng giang sơn sẽ là của ai?

Hắn đã từng nói, đó là thứ hắn muốn. Mặc dù chỉ còn lại hơi thở cuối cùng, hắn cũng muốn ngồi lên vị trí trên điện Kim Loan kia.

Bọn họ vẫn còn ở liều mạng chơi trò chơi này, tôi chỉ có thể đứng xa mà nhìn. Tôi có thể pha trò, có thể tức giận mắng, càng có thể thương hại.

Cười cười, tôi đột nhiên rơi lệ.

Những người này, rốt cuộc đều đang làm cái gì?

Có binh lính đi vào, quát lên: "Không cho cười."

Lại nghe thấy Phương Khải chậm rãi nói: "Không cần mắng nàng."

Binh lính kia ngẩn người, vội vàng im miệng lui ra. Phương Khải đi tới, nói: "Có thể nói cho Phương mỗ biết, ngươi đang cười cái gì hay không?"

Tôi không đáp.

Phương Khải lẳng lặng nhìn tôi một lúc lâu, lúc này mới xoay người đi ra ngoài.

Không biết qua bao lâu, đột nhiên phía xa truyền đến tiếng ồn ào, tiếp theo nghe thấy có người kêu lớn dưới cổng thành: "Mau mở cửa thành, để chúng ta ra khỏi thành."

Phương Khải lạnh lùng nói: "Các ngươi có thủ lệnh của Đinh đại nhân không?"

Người nọ kêu lên: "Chúng tôi chính là người nhà của Đinh đại nhân, mau để chúng tôi ra khỏi thành."

Phương Khải nói: "Không có thủ lệnh của Đinh đại nhân, bất luận kẻ nào cũng không được ra khỏi thành. Phương mỗ chưa từng thấy qua người nhà của Đinh đại nhân, đề phòng dừng bất trắc......"

Nhất thời nghe thấy tiếng binh lính quát, có người chửi mắng: "Phương Khải, ngươi là một gian tặc, là một tiểu nhân, uổng công thúc thúc ta trọng dụng ngươi như vậy."

Dường như bọn họ bị áp giải đi.

Dưới cổng thành dần dần an tĩnh.

Lại không biết qua bao lâu, đột nhiên nghe thấy trên bầu trời kinh thành, tiếng chuông đồng vang lên. Tiếng chuông đồng này kỳ lạ, bén nhọn khác thường.

Bên cạnh không biết tại sao có người cả kinh kêu lên: "Ối? Đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Tôi nghe ra đó là tiếng chuông "Việt chuông". Việt chuông này ở phía bên phải của điện Kim Loan. Thiên triều Đại Cảnh ta, chỉ khi nào tiêu diệt quan thần phản bội nổi loạn mới đánh "Việt chuông" này, bày tỏ ý không được đi quá giới hạn.

Người nọ ban nãy nói: "Xảy ra chuyện gì? Không phải Đinh đại nhân nói, phải chờ sau khi cứu Vương gia ra, mới có thể đánh Việt chuông này sao? Chẳng lẽ, chẳng lẽ Đinh đại nhân hắn, động thủ trước?"

Lão Trương đầu mím chặt môi, không nói một lời.

Chẳng lẽ một mình Đinh Hữu đánh "Thanh Quân Trắc*"?

[* thanh trừ thân tín, kẻ xấu bên cạnh vua. Vốn là cử chỉ chính nghĩa, nhưng lúc nào cũng biến thành lý do chính để phát động phản loạn, chống đối chính quyền trung ương (theo baidu)]

Những người ban nãy dường như muốn chạy trốn ra khỏi kinh thành, nhưng bọn họ lại bị Phương Khải cản lại.

Tôi giật mình trong lòng, ngước mắt nhìn Phương Khải.

Hắn vẫn lẳng lặng đứng như cũ, đưa lưng về phía chúng tôi, không hề nhúc nhích.

Từng tiếng chuông Việt chuông liên tiếp truyền đến, sau đó dần dần không nghe thấy nữa.

Tôi bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, vội hỏi: "Ban nãy các ngươi có để ý, tiếng chuông Việt chuông này rốt cuộc vang lên mấy tiếng?"

Có một người cười lạnh nói: "Đến lúc nào rồi, còn ai lưu ý đến tiếng chuông này đánh mấy tiếng?"

Lão Trương đầu ở một bên lại nói: "Nhâm cô nương, tại sao ngươi lại hỏi như vậy?"

Tôi nói: "Việt chuông này, nếu là Quân Vương tự mình tiêu diệt phản loạn, thì phải vang mười tiếng, ứng với số ‘Thiên Can’. Nếu như, nếu như là thần tử ‘Thanh Quân Trắc’, thì vang mười hai tiếng, ứng với số ‘Địa Chi’."

Mọi người yên lặng không nói gì.

Lại nghe thấy giọng của Phương Khải vang lên: "Không cần suy nghĩ, Việt chuông này, ban nãy vang lên mười tiếng."

Hắn chậm rãi đến gần, giơ giấy viết thư cầm trên tay lên, cười nói: "Hoàng thượng đã tiêu diệt phản loạn rồi. Đinh Hữu và Mã Ngưng, đều bị hạ ngục."

Hoàng thượng?

Tôi nhìn thấy thân thể lão Trương đầu run lên, lại nghe thấy ông ta nói: "Những người khác đâu?"

Thái tử đâu?

Phương Khải cười nói: "Những người khác? Cái này ta cũng không biết. Ta chỉ biết ta trông coi cửa Tây Lâm này, bắt được các ngươi, còn có những người tự xưng là người nhà của Đinh đại nhân kia. Thật là náo nhiệt."

Lão Trương đầu hỏi: "Ngươi muốn xử trí chúng tôi như thế nào?"

Phương Khải cười ha hả, nói: "Cái này ngược lại ta không thể quyết định. Mới vừa tiêu diệt phản loạn, hiện nay sợ rằng sẽ không ai chú ý đến các ngươi. Có lẽ, phải ủy khuất các ngươi ở lại trên cổng lầu nho nhỏ này một lát rồi."

Hắn đột nhiên nhìn ta một cái, sau đó rời đi.

Yên lặng một lát, lại nghe thấy có người nhỏ giọng hỏi: "Chủ nhân, chủ nhân bà ấy, không sao chứ?"

Lão Trương đầu nhỏ giọng quát nói: "Không cho nói lung tung."

Cũng không biết là qua bao lâu. Lại nghe thấy một trận tiếng ồn, có người kêu lên: "Ta có chuyện quan trọng, muốn gặp Phương tướng quân."

Sau đó nghe thấy âm thanh của Phương Khải: "Người tới là ai? Muốn gặp ta?"

Người mới tới kia nói: "Phương tướng quân, có phải ngươi bắt được người tự xưng là phụng thủ lệnh của Đinh Hữu, muốn ra khỏi thành hay không."

Phương Khải nói: "Ở chỗ của ta, hôm nay bắt được những người này, nếu không, ta còn không biết ngươi nói là những người kia."

Người nọ lại nói: "Tướng quân, Thánh thượng có lệnh, tiêu diệt phản thần, thiên hạ đại xá. Xin Phương tướng quân mau thả người bị bắt."

Phương Khải nói: "Quả thật là có lệnh tới, nói là có thể thả mấy người, nhưng lại không nói có thể thả tất cả mọi người ra khỏi thành. Mệnh lệnh này của ngươi, là từ đâu mà đến?"

Người kia nói: "Ngươi không cần quản mệnh lệnh này là từ đâu mà đến, nếu như ngươi không tuân theo, chính là kháng chỉ!"

Phương Khải nói: "Chuyện cười! Cái ban nãy ta mới nhận, chính là thủ dụ của thái tử, nói sau thời gian một nén nhang mới thả một hai người. Theo như ngươi nói thánh chỉ gì đó, ta căn bản không biết. Có ai không, người này giả truyền thánh chỉ, bắt hắn lại cho ta."

Lại nghe thấy người nọ cao giọng hét nói: "Khoan đã! Các ngươi nhìn xem, đây là cái gì?"

Phương Khải cả kinh kêu lên: "Long Tuyền lệnh?"

Người nọ cười lạnh nói: "Ngươi vẫn không tính là mắt vụng, có thể nhận ra được lệnh bài này. Ngươi nhìn một chút xem, trên Long Tuyền lệnh này, có khắc chữ gì?"

Trên Long Tuyền lệnh có khắc bốn chữ, "Như Trẫm Thân Lâm".

Đây là ai? Lệnh bài này hắn từ đâu mà có?

Phương Khải lạnh lùng nói: "Không cần. Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?"

Người kia nói: "Ngươi đem những người ta mới nói thả hết ra, ta muốn dẫn bọn họ đi."

Phương Khải không đáp.

Người kia nói: "Chẳng lẽ ngươi muốn kháng chỉ?"

Phương Khải nói nhỏ: "Không dám. Người đâu, đem người ở phòng Bắc mang xuống."

Chúng tôi bị áp tải đến dưới cổng thành. Xa xa chỉ thấy một người, một thân thanh sam, nhẹ nhàng đứng đó.

Lão Trương đầu ở bên cạnh tôi, bỗng nhiên kêu khẽ một tiếng, tựa hồ là vô cùng kinh ngạc.

Tôi cũng nhận ra, người nọ chính là Thu bà bà. Bà ta nữ giả nam trang, không nói tiếng nào, thấy chúng tôi đến gần mới mở miệng nói: "Tướng quân, ta muốn mượn ngươi một chiếc xe."

Phương Khải lạnh nhạt nói: "Nơi này của ta chỉ là cổng thành nho nhỏ, không có xe ngựa để cho các hạ dùng."

Thu bà bà cười lạnh nói: "Nếu không thì ta giơ Long Tuyền lệnh này lên một lần nữa, ngươi không thể không nghe theo mệnh lệnh của ta?"

Phương Khải nhìn chằm chằm vào hắn, được một lát, mới nhả ra một câu: "Cấp xe cho bọn họ."

Tùy tùng dắt xe ngựa đến đây. Chúng tôi lên xe, lão Trương đầu ngồi ở phía trước lái xe.

Thu bà bà cười nói: "Đa tạ Tướng quân."

Bà ta bước vào bên trong xe.

Lão Trương đầu quay đầu ngựa lại.

Rốt cuộc cửa thành cũng từ từ nâng lên.

Ngựa không ngừng dùng chân cọ cọ mặt đất, lặp đi lặp lại đang vận sức chờ phát động, muốn lập tức phi nhanh.

Lại nghe thấy phía sau lưng có tiếng vó ngựa truyền đến, càng lúc càng gần. Tôi nhìn ra ngoài xe, chỉ thấy Long kỳ phấp phới, bụi đất tung bay.

Cửa thành không dâng lên, dừng lại, không hề nhúc nhích.

Dường như ngựa càng lúc càng gấp gáp, vó ngựa liều mạng cào mặt đất. Buồng xe không ngừng lắc lư.

Thu bà bà quát lên: "Tướng quân, ngươi còn không mau ra lệnh cho bọn họ nhanh mở cửa thành ra?"

Chỉ thấy Phương Khải đưa lưng về chúng tôi, đứng ở ven đường.

Đoàn kỵ mã chạy nhanh đến càng lúc càng gần.

Dẫn đầu là ngựa trắng, thân ngựa đeo Long Vân. Trên ngựa ngồi một người, toàn thân màu vàng đỏ. 

Chính là thái tử Cảnh Thành.