Edit: Trang

Ngủ mê một đêm. Không biết Cảnh Thành đi từ lúc nào. Sau khi tôi tỉnh lại, trên mặt đất có thêm một cái ghế nhỏ, bên trên là một chồng bánh đình đình.

Tôi cầm lên ăn. Quả thật là đói bụng. Hơn nữa, tin tưởng y hẳn là không có bỏ thuốc độc vào.

Đây là tín nhiệm sau cùng còn lại của tôi đối với y.

Suy nghĩ của Cảnh Thành trước sau luôn luôn chu toàn, nếu như bây giờ hạ độc tôi như vậy sẽ không có người lấy ra uy hiếp y, thật sự là không cần thiết....

Mùi vị của bánh đình đình vẫn quen thuộc như cũ.

Giang Nam có thể hái hoa sen, lá sen làm nên đình đình.

Trong miệng ngậm bánh đình đình, tôi nghĩ tới Thái tử phi. Cảnh Thành nói, ngày đó lần đầu tiên y nhìn thấy Thái tử phi, Thái tử phi Đinh Hương một thân xiêm y màu vàng nhạt, không trang điểm, trên đầu chỉ có một cây trâm phỉ thúy. Vàng nhạt kết hợp với phỉ thúy, hoạt bát sáng ngời, duyên dáng yêu kiều.

Vốn là một đôi tài tử giai nhân, mới vừa có giai thoại của bánh đình đình này, cứ như vậy mà ngọt ngào ngon miệng.

Nhìn căn phòng nhỏ, không có ấm nước, bánh ngọt này cũng có chút khó nuốt xuống.

Thật vất vả nuốt xuống khối bánh ngọt này, tiếp tục cố gắng nuốt xuống một chút nước miếng, thong thả lại sức. Lại đột nhiên nghe thấy hơi có tiếng ồn ào, dường như là người nào đó muốn to tiếng, nhưng lập tức lại bị người nào đó ngăn cản.

Tôi ngẩng đầu lên, chỉ thấy cánh cửa của căn phòng nhỏ bị mở ra, sao đó nhìn thấy một cái choàng màu xám, vành mũ áo choàng rộng thùng thình che khuất khuôn mặt ung dung kia.

Là Hoàng hậu.

Tôi mấp máy môi, cổ họng rất khô rát, tôi không phát ra tiếng được. Ta chỉ có thể cố gắng xê dịch hai chân sớm đã chết lặng, tiếp tục cố gắng khom người xuống, cúi lạy sát đất.

Cửa phòng bị đóng lại, trong phòng chỉ còn lại hai người là tôi và Hoàng hậu.

Tôi khom người cúi lạy đã mất rất nhiều sức lực. Sau đó nghe thấy Hoàng hậu thở dài.

Bà ta nói: "Không cần. Ngươi cứ ngồi đây đi."

Tôi vẫn ngồi ở trên đệm cỏ như cũ. Tôi ngẩng đầu nhìn bà ta. Bà ta nhìn quanh bốn phía, dường như phát hiện ngoại trừ cái đệm cỏ ở dưới người tôi ra thì thật sự là không còn nơi có thể ngồi, vì thế nhíu mày.

Cuối cùng coi như tôi cũng trở lại bình thường, cười nói: "Tội thần ở nơi này, không có chỗ nào có thể ngồi được, thỉnh nương nương thứ tội."

Giọng nói khàn khàn.

Bà ta nhìn tôi, trên mặt không có biểu cảm gì, chỉ kéo kéo khóe miệng, nói: "Không sao."

Bà ta cởi áo choàng xuống để trên mặt đất, sau đó ngồi lên trên áo choàng thượng hạng.

Sau khi bà ta làm xong tất cả chuyện này, lại ngẩng đầu lên nhìn tôi.

Bà ta nhìn tôi như vậy khiến tôi có chút mờ mịt, chỉ có thể lảng tránh đi ánh mắt của bà ta, cúi thấp đầu. Tôi nhìn chuỗi châu Phật quanh năm ở trên tay bà ta đã bị bà ta chà xát đến sáng bóng, ở trong căn phòng âm u này âm thầm phát ra ánh sáng dịu dàng, nổi bật lên bàn tay non mềm xinh đẹp được bảo dưỡng cực tốt của Hoàng hậu nương nương.

Lại nghe thấy Hoàng hậu nói: "Tại sao ngươi lại biến thành bộ dạng này?"

Tôi lắc đầu.

Chuyện lần này của Thái tử, nói với Hoàng hậu, cũng không thể tránh được.

Bà ta lại nói: "Hiện giờ ngươi bị tội này, bọn họ nói cần phải định ngươi tội chết, ngươi cũng biết?"

Tôi ngẩng đầu, cười nói: "Biết."

Nếu như tôi không chết, làm sao có thể khiến cho những người hao hết tâm tư định tội danh này cho tôi an tâm.

Chết rồi, xong hết mọi chuyện.

Tôi rũ mắt xuống, tiếp tục nhìn chuỗi châu Phật trong tay Hoàng hậu. Nhớ rõ Thu bà bà từng nói với tôi, kiếp này không làm điều ác, sau khi chết có thể luân hồi đầu thai, cả đời này tích thiện tích đức, lúc đầu thai có thể vào được một nhà tốt.

Vặn vặn ngón tay tính toán, vô cùng may mắn đoạn đường này tôi làm bạn với Thái tử, thật đúng là chưa từng làm qua chuyện thương thiên hại lí gì. Cho nên, Nhậm Lan Châu tôi hẳn là có thể gửi hồn người sống vào một nhà trong sạch rồi. Trước năm tuổi sống lang thang không hề có, kinh hoàng khiếp sợ sau năm tuổi, lại càng không hề có, hiện giờ lại bị hạ xuống tội danh này.

Hơn nữa, trên đường hoàng tuyền, muốn thỉnh cầu một chén canh Mạnh Bà. Hoàn toàn sạch sẽ đi đầu thai.

Tôi đang nghĩ ngợi, lại đột nhiên nghe thấy Hoàng hậu lên tiếng: "Nhậm Lan Châu, ngươi không thể chết được."

Tôi khó hiểu ngẩng đầu lên nhìn bà ta. Hai mắt Hoàng hậu sáng ngời, chăm chú nhìn tôi.

Bà ta nhìn chằm chằm tôi một hồi, lúc này lại cười lạnh nói: "Ngươi không thể chết được. Bổn cung không cho ngươi chết."

Tôi nhìn bà ta buồn bả cười, nói: "Nương nương, tội thần đã không thể tiếp tục hầu hạ Thái tử điện hạ nữa rồi. Nương nương cần gì phải lưu lại mạng của tội thần?"

Bà ta hừ một tiếng, nói: "Lúc ngươi năm tuổi, mạng cũng đã không còn là của ngươi. Ngươi hỏi bổn cung vì sao phải lưu lại tính mạng của ngươi? Điều này ngươi không cần biết. Ngươi chỉ cần nhớ kỹ, muốn lưu lại mạng hoặc lấy mạng của ngươi, trên đời này, chỉ có bổn cung có thể làm chủ, chỉ có bổn cung có thể định đoạt những người khác, Hình bộ Hộ bộ gì đó, thậm chí là Thái tử, thậm chí là Hoàng thượng, tất cả đều không làm chủ được."

Bà ta kề sát mặt lại gần tôi. Tôi có thể nhìn thấy tôi trong con ngươi nho nhỏ của bà, dường như ở trong đôi mắt của bà run run một chút.

Bà ta khẽ cười. Nhìn gần như thế, vẻ mặt này của bà hết sức quỷ dị.

Bà ta nói: "Bổn cung không dễ dàng lấy được ngươi, nuôi dưỡng nhiều năm như vậy, sao có thể nói chết là chết?"

Thân thể của bà ta nghiêng về phía sau, rốt cuộc cũng đứng dậy.

Hoàng hậu cầm áo choàng trên mặt đất lên, giũ một cái. Áo choàng màu xám sớm đã dính đầy bụi bặm trên mặt đất, cái giũ này khiến tôi hít không ít bụi. Tôi không chịu nổi ho khan vài tiếng.

Trong lúc ho khan, lại nghe thấy bà ta hỏi: "Mấy ngày nay có ai tới nhìn ngươi không?"

Tôi nói: "Chỉ có Thái tử điện hạ."

Bà ta không nhìn tôi nữa, vành mũ áo choàng rộng thùng thình sớm đã hoàn toàn che khuất khuôn mặt của bà. Một lúc lâu, mới nghe thấy giọng nói buồn bực ở dưới áo choàng truyền tới: "Nhớ kỹ lời của bổn cung, ngươi không được chết. Bổn cung sẽ dặn dò mọi người ở đây, để ngươi ăn ngon ngủ ngon. Ngươi dưỡng thân thể cho tốt, sau đó sống tốt cho bổn cung."

Bà ta kêu to: "Người đâu."

Lập tức có người mở cửa cho bà ta.

Hoàng hậu hơi cong người, đi ra ngoài…

Cánh cửa lập tức đóng lại. Mang theo gió lạnh vào khiến cho tôi không khỏi rùng mình một cái.

Ở trong đầu, tôi liên tục nhớ tới lời nói ban nãy của Hoàng hậu.

Không cho tôi chết, cái này là có ý gì?

Không nghĩ ra, nhưng tôi biết, mạng của tôi quả thực là nằm trong tay Hoàng hậu và Thái tử. Hơn nữa, Hoàng hậu chần chừ mạng của tôi, dường như lại lớn hơn một chút.

Tôi nhớ mùa đông của một năm kia, Cảnh Thành bị bệnh nặng, sao khi Hoàng hậu đến thăm Cảnh Thành đều nói cả đám người trong phủ Thái tử đều buồn bả khóc lóc, chỉ có Nhậm Lan Châu là không nhỏ một giọt nước mắt nào, vì thế mang tôi đến cung Vĩnh Khang của Thái hậu. Dưới băng tuyết ngập trời, bà ta phạt tôi, để cho tôi quỳ ở sân trước của cung Vĩnh Khang một đêm, cho đến khi sau cùng tôi ngất đi.

Bông tuyết bay tán loạn, toàn bộ cung Vĩnh Khang vô tình lạnh lẽo bao phủ ở trong tuyết lớn.

Tôi nhớ ngày đó, trước khi tôi bất tỉnh, trong sương mù trước mắt, thấy Hoàng hậu khoác áo choàng đứng ở trước mặt tôi. Tôi lờ mờ nghe được lời của bà: "Dìu nàng vào trong phòng đi, cho nàng uống chút rượu để ấm trở lại. Bổn cung cũng không muốn giết chết nàng."

Sau đó tôi được các cung nữ dùng rượu ấm để sưởi ấm. Tôi bọc ở trong một cái chăn thật dày, mâm mê rượu.

Khi đó Văn công công đi tới thăm tôi. Xưa nay Văn công công đối với tôi rất tốt. Lúc ông ta đến thăm tôi, sờ sờ trán của tôi, trên khuôn mặt nếp nhăn đều mang theo nụ cười hiền lành: "May mắn may mắn, không bị bệnh gì nặng. Ấm áp thì sẽ không có chuyện gì."

Tôi hỏi Văn công công: "Công công, tại sao Hoàng hậu nương nương lại phạt Lan Châu vậy?"

Công công thu lại nụ cười. Ông ta thở dài một hơi, mới nói: "Không phải đã nói với ngươi, cả phủ Thái tử mọi người đều khóc, chỉ có Lan Châu ngươi là không khóc. Hoàng hậu lo lắng đến bệnh của Thái tử, ngươi như vậy, tất nhiên là chọc giận người rồi."

Ông ta lại rót cho tôi một ly rượu, muốn tôi từ từ uống. Sau đó, ông ta nhìn tôi, lại nói: "Ngươi xem, Hoàng hậu vẫn rất mềm lòng, mới để cho ngươi quỳ có một lát lại không phạt ngươi nữa, còn cho người chăm sóc ngươi."

Tôi bọc ở trong chăn, nhỏ giọng nói: "Tôi biết."

Văn công công lại thở dài, nói: "Lan Châu, làm người cần phải tri ân đồ báo. Ngươi cũng biết, mạng nhỏ này của ngươi là Thái hậu cho ngươi. Năm đó Hoàng hậu để cho ta mang ngươi vào cung, đưa đến điện Thái tử. Ngươi cần phải trung thành với Thái tử, trung thành với Hoàng hậu nương nương."

Tôi nhấp một ngụm rượu, gật gật đầu: "Văn công công, Lan Châu đã biết."

Cửa của căn phòng nhỏ có khe hở. Tôi co lại ở trong góc nhưng vẫn cảm thấy lạnh.

Mười mấy năm này, năm tôi nhận lời, tôi luôn luôn nhớ kỹ.

Đang nghĩ ngợi đến xuất thần, đột nhiên trong bụng quặn đau một trận.

Tôi lại hôn mê bất tỉnh.