" Dương Hạ Tuyết, cô làm gì ở đây? "

Mặc Lãnh Phong cao giọng khi thấy Hạ Tuyết ngồi trên ghế sôfa trong phòng làm việc của mình. Hạ Tuyết nhìn dáng vẻ không hài lòng của hắn thì chỉ cười cười:

" Tôi đang làm gì, anh không thấy sao? Tôi đang làm trọng tài cho cuộc thi này đây! "

Dương Hạ Tuyết đáp gọn rồi quay trở lại cổ vũ, Lâm Nhã ngồi đó cứ cố gắng nuốt những chiếc bánh quy vào mồm rồi cười cười với Mặc Lãnh Phong:

" Ph..gh, c... cho.... chsdt, t...i sap... thắ......c....trai.... cậu...òi,.... "

( Phong cậu chờ một chút, tôi sắp thắng con trai của cậu rồi!)

" Lâm Nhã, cậu đang hùa vào với cô ta đấy à! " Mặc Lãnh Phong cau mày với Lâm Nhã, có những lúc hắn cảm thấy chức phó tổng này nên đổi cho một ai đó phù hợp hơn là vừa. Tên đần này, biến văn phòng của hắn thành cái chỗ gì rồi. Nghĩ vậy, hắn tiến lại gần chỗ Lâm Nhã, gằn giọng:

" Nhả ra...!!! " rồi hắn quay ra chỗ Lam Thiên:

" Cả hai người!!! "

" Khong...!!! " Lâm Nhã và Lam Thiên lắc đầu, điệu bộ quyết tâm cùng đoàn kết đấy khiến Hạ Tuyết bật cười, cô nhẹ giọng nói:

" Ông già, anh thôi đi, để cho bọn họ chơi tý có sao? "

Mặc Lãnh Phong nheo mắt, nhìn ba người bọn họ với ba cặp mắt long lanh đang ngước nhìn mình, đoạn hắn nở nụ cười nham hiểm. Nụ cười ấy khiến Hạ Tuyết, Lam Thiên và cả Lâm Nhã bỗng cảm thấy chột dạ kinh khủng, biết mình đã thu hút được sự chú ý của họ Mặc Lãnh Phong bèn mở lời:

" Thư ký Mặc!!! "

" Dạ chủ tịch...!!!! "

" Nhớ mấy bộ sách cùng xe hơi của Dương Hạ Tuyết lần trước chúng ta thu hồi không? "

" Vâng!!! "

" Đốt đi "

" Hả!!??? " Hạ Tuyết giật mình đứng lên, không tin nổi, cô chồm dậy túm lấy áo Mặc Lãnh Phong, gằn giọng:

" Anh không thể làm thế! "

Mặc Lãnh Phong vẫn không chú tâm đến cô chỉ quay sang Lâm Nhã:

" Còn nữa thư ký Mặc nhớ mấy cái ảnh lần trước chụp được của phó tổng với mấy vũ nữ ở club không? "

Lâm Nhã nuốt nước bọt...

" Gửi chúng cho Lâm phu nhân đi! "

" PHONG!!! " Lâm Nhã mở mồm lớn đến mức có thể thấy đống bánh quy rơi ra. Khốn khiếp! Tên này làm gì cũng được chỉ cần không đụng đến mẹ hắn là được rồi! Bà mà biết chắc khóc lụt nhà hắn mất.

" Còn nhóc...!!! " Mặc Lãnh Phong quay ngay sang Dương Lam Thiên vừa lúc thấy cậu bé lấy giẻ chùi mép rồi nhìn hắn cười cười. Khỏi nói cậu bé chắc cũng nhận ra tương lai của mình sẽ đen tối thế nào nếu đụng phải Mặc Lãnh Phong. Nhìn Lam Thiên, Mặc Lãnh Phong gật đầu hài lòng, gạt tay Dương Hạ Tuyết đang căng thẳng ra khỏi áo mình hắn nói:

" Giờ thì nói xem tại sao cô lại ở đây đi! "

" Hứ!!! " Hạ Tuyết hất hàm nhìn hắn, đoạn ngồi phịch xuống ghế:

" Đùa với anh chả vui gì cả, tôi đến vì tôi thích đến thôi! "

" Tôi không hỏi cô chuyện đó! " Mặc Lãnh Phong lắc đầu, tiếp lời:

" Tại sao cô vào được đây, lần trước thì tôi không biết nhưng lần này bảo vệ của tôi sẽ không để cô tuỳ tiện vào được! "

" Anh nói đúng " Hạ Tuyết cũng gật đầu rồi chỉ vào Lâm Nhã đang ngồi bẽn lẽn như thiếu nữ ở một góc sofa:

" Vậy nên phó tổng của anh mới cho tôi vào! "

Mặc Lãnh Phong lập tức quay sang Lâm Nhã liền thấy hắn cầm cái gối trắng lên che mặt, trông có vẻ e ngại Mặc Lãnh Phong. Thấy hắn cứ nhìn mình chằm chằm thì giả bộ gãi tai:

" À, ha ha thực ra thì Phong, cậu cũng biết phép tắc mà. Ai lại để một người mẹ với hai đứa con ở ngoài đường chứ, lại còn đường đường là phu nhân của tập đoàn. Cậu nói thử xem tôi làm thế đâu còn là phải phép chứ? "

Lâm Nhã sắc mặt hớn hở đối diện với ngũ quan ngày một thâm trầm của Mặc Lãnh Phong thì đành im lặng, không nói gì nữa. Người đàn ông sắc lạnh nhìn hắn một cách băng giá, đoạn mở miệng:

" Thư ký Mặc, trừ một tuần lương của phó tổng đi cho tôi! "

Sắc mặt Lâm Nhã tái mét, còn chưa kịp phản ứng thì đã nghe được mệnh lệnh tiếp theo của hắn:

" Tất cả đi ra ngoài hết đi, Dương Hạ Tuyết, cô ở lại đây một mình! "

Mặc Dung Di gật đầu, đoạn tiến đến cầm tay Lam Thiên và Tử Y, chúng nhìn cô một hồi rồi gật đầu bước theo ra ngoài. Trước khi đi, Tử Y còn không quên nắm tay Lâm Nhã lúc này mặt mếu máo, rồi làm ký hiệu bảo hắn ra ngoài theo mình. Lâm Nhã thấy thế cũng phải gật gật đầu để mặc Tử Y kéo ra ngoài, tạo thành một cảnh tượng buồn cười nhất mà Hạ Tuyết từng gặp. Theo thói quen, cô cong môi.

" Cười cái gì? " Giọng điệu lạnh băng vang lên. Hạ Tuyết quay lại, đối diện với khuôn mặt của chồng cô. Đoạn cô đi đến rồi ngồi lên bàn làm việc của hắn:

" Tôi muốn thì tôi cười, anh cấm được tôi sao? Anh không tuân theo thoả thuận, cũng không trả lại xe hay cho tôi gặp những người tôi quen biết ở New Zealand. Vậy tôi hỏi anh nhé, tại sao tôi phải tôn trọng điều anh muốn? "

" Hừm! Vậy ra cô đến đây để làm loạn! " Mặc Lãnh Phong chống tay lên bàn làm việc, thách thức nhìn lại cô:

" Cô biết việc chống lại tôi sẽ có hậu quả như thế nào mà? "

" Không biết, không quan tâm "

Hạ Tuyết trả lời ngắn gọn. Cô bắt đầu thuộc lòng mấy lời doạ dẫm này rồi!

Mặc Lãnh Phong cau mày nói:

" Dương Hạ Tuyết, trở về biệt thự đi! "

" Không!!! " Hạ Tuyết như đứa trẻ khó bảo nói dứt khoát, đoạn cô hất hàm:

" Trừ phi anh trả lại cho tôi những thứ tôi yêu cầu, tôi sẽ không đi đâu cả! Anh biết tôi rồi đấy, tôi rất cứng đầu mà! "

Mặc Lãnh Phong nhìn cô rồi thở dài, không muốn để ý đến cô nữa, hắn bắt đầu lật dở tài liệu tập trung làm việc, dù sao hắn cũng không rảnh rỗi như vậy phí lời thêm với cô. Hạ Tuyết nhìn hắn không để tâm đến mình nữa, thì đâm ra cáu kỉnh, cô muốn trêu đùa hắn một chút. Dù sao cũng là đêm đó hắn làm cô chịu thiệt, hôm nay cô cũng phải có chút vui chứ!

Nghĩ đoạn Hạ Tuyết vội vàng cầm con lân vàng trên bàn Mặc Lãnh Phong, nghịch ngợm một hồi, rồi tuột nó khỏi tay. Con Lân rơi xuống đất tạo nên một tiếng oành to đùng. Hạ Tuyết hớn hở quay sang nhưng Mặc Lãnh Phong vẫn không ngẩng đầu, chỉ nói:

" Con lân đó là con lân vàng từ đời Đường tôi đấu giá tại Bắc Kinh, cô nợ tôi 38 triệu đô la. Đồng thời sàn gạch của tôi cũng là đá hoa cương, mong cô sẽ thanh toán luôn việc thay sàn cho tôi! "

" Anh.... "

Hạ Tuyết mím môi, tên này được lắm, lợi dụng những người nghèo khó để giam hãm. Nếu không phải cô vẫn là lão đại thì 100 con lân cô cũng đền được cho hắn, bây giờ cô thật hối hận khi hấp tấp từ chức. Nhặt con lân lên khỏi mặt đất, Hạ Tuyết đặt " cành " nó lên bàn làm việc của Mặc Lãnh Phong một cái rồi hô to:

" Đấy, vẫn còn như mới, anh có giỏi thì bắt đền đi! "

" Dương Hạ Tuyết, chúng ta đều biết cô quá nghèo để trả số nợ khổng lồ đó. Chi bằng cô bán thân đi, tôi sẽ rộng lượng mà mua thân thể ốm nhom của cô. 100 đô một đêm, cô thấy thế nào? "

" Thôi cảm ơn, tôi chứng kiến kinh nghiệm giường chiếu của anh ba lần rồi, xin kiếu! "

" Sao vậy, chả lẽ cô nghĩ có người hơn tôi! "

" Đương nhiên, tôi đã từng gặp rất nhiều người hơn anh về khoản này! Anh không phải lo, anh cùng lắm chỉ thứ 8 hay 9 thôi! "

Mặc Lãnh Phong mắt sáng lên, con ngươi màu tím thâm thuý:

" Ồ, vậy ra cô cũng là một người phóng đãng vậy sao, Dương Hạ Tuyết. Bao nhiêu đàn ông cô đã ngủ cùng rồi? "

( Aikaba: Giải thích vđ này sau nha!)

" Không phải mối bận tâm của anh "

Nhìn Hạ Tuyết với khuôn mặt tự đắc, Mặc Lãnh Phong đâm ra thâm trầm. Hắn nhanh chóng tóm lấy cổ tay rồi nhanh như chớp kéo cô vào lòng hắn. Bị kéo bất ngờ nhưng Hạ Tuyết không phản ứng gì, thậm chí còn rất hợp tác ôm lấy cổ hắn. Bàn tay nhỏ bé không an phận mà di chuyển dọc mép áo vest tây phục.

Hành động phối hợp của cô khiến Mặc Lãnh Phong cong môi, ngón tay cứng cáp vuốt ve cằm của cô hỏi:

" Dương Hạ Tuyết, cô đang quyến rũ tôi sao? Cô biết tôi không bị hấp dẫn bởi cô mà! "

Hạ Tuyết lắc đầu, nói bằng chất giọng đĩnh đạc:

" Tôi không muốn quyến rũ anh. Nhưng tôi cũng không ngu ngốc đến mức chống cự, anh nhìn xem cổ của tôi vẫn còn thâm từ lần đó đây này! "

Lúc này Mặc Lãnh Phong mới chú ý đến lần cổ trắng ngần của Dương Hạ Tuyết. Rõ ràng đã mờ nhưng những vết thâm đen vẫn thấy đâu đó, thậm chí có những vệt xước dài thẫm lại do máu khô. Sắc mặt Mặc Lãnh Phong bỗng trầm xuống, dấu vết này chứng tỏ đêm đó hắn có bao nhiêu cuồng bạo với cô, đáy mắt thoáng qua một chút đau lòng, rồi không suy nghĩ hắn di tay lên những vết thâm đó, động tác nhẹ nhàng khiến Hạ Tuyết bất giác cảm thấy ngẩn ngơ. Dừng lại một chút, mới nhận ra nãy giờ mình đang làm gì. Cố che đâu sự bối rối, hắn cúi đầu, hỏi cô:

" Đêm đấy, tôi rất mạnh tay với cô? "

Nhận ra mình đang thất thần, Hạ Tuyết vội cầm tay hắn rồi hạ xuống. Cười cười nói:

" Không sao, đây chẳng phải là lần đầu tiên tôi bị thương. Mấy vết thương này nhằm nhò gì! Chính xác anh cắn vào môi tôi còn mạnh hơn nữa kia kìa! "

Nói rồi cô cúi xuống, bàn tay nhỏ bé của cô nghịch nghịch những ngón tay to lớn và gân guốc của hắn. Hành động này vốn chỉ để đánh lạc hướng sự kì lạ trong căn phòng nhưng đâu ngờ lại tạo nên một tình thế khó xử hơn giữa hai người. Hậu quả là Hạ Tuyết cứ cúi gằm mặt xuống, để tránh cho Mặc Lãnh Phong nhìn thấy dáng vẻ khó xử của cô. Thật là! Cô cư xử sao như một đứa trẻ vậy? Ngịch tay hắn làm gì?

Bất chợt, Hạ Tuyết cảm thấy một bàn tay nâng cằm cô lên, bắt cô đối diện với đôi mắt thạch anh huyền ảo. Tiếp sau đó là một ngón tay cái lướt trên làn môi mềm mại, không nhanh không chậm, chỉ như phác hoạ hình dáng làn môi cô. Trong không khí có giọng nói của đàn ông như hơi thuốc lá, phảng phất tới mê người:

" Tôi cắn cô ở đây sao? "

Hạ Tuyết gật đầu một cách ngây ngốc khiến cô suýt chỉ muốn độn thổ. Mặc Lãnh Phong thì thoáng bật cười, hắn hỏi tiếp bằng giọng mị hoặc:

" Có đau không? "

Hạ Tuyết nhìn thẳng vào mắt hắn, chớp chớp đôi mắt sương mù rồi nói nhỏ:

" Tôi cũng chẳng nhớ nữa. "

" Vậy sao chúng ta không thử lại?"

Rồi một nụ hôn không báo trước hạ xuống. Dương Hạ Tuyết chỉ cảm thấy cơ thể mình căng cứng, trong khi Mặc Lãnh Phong một tay nâng cằm cô còn một tay ôm sát làn eo thon nhỏ. Hắn nhắm mắt, còn cô thì không. Nụ hôn hắn dành cho cô cũng chỉ là cái chạm môi đơn thuần, không một chút sức lực. Khiến nhất thời cô đông cứng người lại, bởi cô hoang mang, hoang mang không biết hắn muốn gì.

Còn Mặc Lãnh Phong lâu lâu không thấy có sự phản kháng từ người đáng ra phải phản kháng bèn mở mắt. Liền lập tức bắt gặp một đôi mắt xám mơ màng cùng một vệt ửng đỏ nổi trội lên. Như có một tiếng động không rõ nguồn cơn, thôi thúc Mặc Lãnh Phong tiến lên hơn nữa. Hắn cạy mở khoang miệng Hạ Tuyết, vươn tìm chiếc lưỡi thơm mềm của cô và cắn nút lấy nó. Bị tấn công bất ngờ, Hạ Tuyết "ưhm " lên một tiếng,  không biết rằng hành động này đã vô tình kích thích gã đàn ông thêm thô bạo.

Hắn bế cô Hạ Tuyết lên rồi đè cô xuống mặt bàn, đoạn hôn cô say đắm. Môi cô thật nhẹ và mềm, như chạm phải một lớp bông. Cử chỉ vụng về cùng ngỡ ngàng càng thể hiện sự thiếu kinh nghiệm khiến Mặc Lãnh Phong càng hứng thú. Trong trí nhớ của hắn, hắn không rõ hương vị của Hạ Tuyết như thế nào, kể cả vào đêm 6 năm trước. Nhưng nụ hôn này thật giống cô, mát lạnh và đầy vị bạc hà thơm ngát. Nó thật nhạt nhưng thật dễ nghiện, đến đây Mặc Lãnh Phong nhận ra mình đang rơi vào tình thế nguy hiểm như thế nào.

" Tít.... Chủ tịch, trợ lý Chung đã lấy hàng thành công về rồi ạ!!! "

Máy trả lời trong phòng Mặc Lãnh Phong vang lên, đánh gãy nụ hôn cuồng nhiệt giữa hai người. Dương Hạ Tuyết như lấy lại chút lý trí, đẩy Mặc Lãnh Phong ra. Hắn ngẩng đầu, hơi thở thô trọng nhưng ánh mắt tím đậm vẫn không rời khỏi Hạ Tuyết, thậm chí nó còn như có một ánh lửa le lói trong đó. Đoạn hắn quay lại ấn một nút bấm vào máy trả lời rồi nói:

" Được, 5 phút nữa tôi ra ngay! "

Nói xong hắn đứng lên, chỉnh lại cà vạt. Hạ Tuyết cũng dần đi nhanh ra khỏi bàn làm việc của hắn. Tay để sau lưng, cô ậm ừ nói:

" Ờm, tôi... tôi ra ngoài thăm Thiên Nhi và Y Nhi đây! Anh làm việc. "

" Ừm!!! " Mặc Lãnh Phong đáp ngắn gọn, rồi đến khi nghe được tiếng đóng cửa vội vàng hắn chợt buông một tiếng thở dài. Quay ra bên cạnh, Mặc Lãnh Phong mở ngăn kéo bàn, vươn tay lấy một điếu xì gà rồi đặt lên miệng. Đây là loại xì gà đắt nhất của hắn và hắn vốn chỉ dùng nó khi cần phải tỉnh táo mà thôi.

Chết tiệt, thực sự ban đầu Mặc Lãnh Phong chỉ muốn đùa giỡn với Dương Hạ Tuyết một chút nhưng hắn thật không ngờ mọi chuyện lại thành ra như thế này. Rõ ràng chỉ là một cô gái tầm thường, cơ thể còn vô vị, gầy gò, vậy mà lại có thể khơi mào dục vọng từ hắn. Và nhất là khi hắn nhìn thấy cô  nằm trên bàn làm việc, với khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, đôi mắt nhàn nhàn lấp lánh như có hơi nước, cộng thêm mái tóc thuôn mượt bao bọc lấy mình. Thật sự lúc đó nếu không có cuộc gọi của em gái hắn, hắn sợ mình sẽ không thể kiềm chế được mà muốn cô gái đó ngay tại đây!

Và không chỉ Mặc Lãnh Phong, đằng sau cánh cửa, Dương Hạ Tuyết đặt tay lên ngực. Trái tim cô đập nhanh liên hồi, cô đang làm sao vậy? Sao có thể bị cuốn vào nụ hôn của hắn, bị hắn hôn đến lạc trí.

Nụ hôn đó vốn chẳng là gì. Cô biết, hắn chỉ đùa giỡn với cô mà thôi. Chỉ là một trò đùa mà sao có thể nghiêm túc thế được.

Sờ lên làn môi vẫn còn đỏ hồng của mình, Hạ Tuyết cảm thấy hãi vô cùng. Quả thật kĩ thuật của Mặc Lãnh Phong quá tốt, dấu hiệu của một kẻ hào hoa chuẩn mực.

" Cô đang làm gì vậy? "

Hạ Tuyết giật mình, ngẩng đầu liền bắt gặp ngay ánh mắt ngờ vực của Lâm Nhã, Mặc Dung Di cùng của con trai và con gái cô đang nhìn chằm chằm mình. Ách! Hạ Tuyết nghe vậy bèn lập tức ứng biến:

" Đâu... đâu có gì! Mọi người hỏi gì lạ vậy? "

" Hừm! " Lâm Nhã xoa cằm, đôi lúm đồng tiền lộ rõ, hắn cười nhăn nhở:

" Vậy tại sao mặt cô đỏ vậy? "

Lam Thiên cũng nhận ra điểm khác lạ, lấy tay chỉ vào cô:

" Còn nữa, môi mẹ có vẻ hơi thâm, là vấn đề gì sao? "

" KHÔNG, không, mấy người hỏi gì lạ vậy? " Hạ Tuyết chối bay chối biến, cô sợ nếu ở đây lâu sẽ lộ ra điều gì đó bất thường mất. Lập tức lướt nhanh qua bọn họ, không quên để lại một câu cho Lam Thiên và Tử Y:

" Đừng có suy nghĩ lung tung, mẹ đi xuống sảnh chờ. Mấy đứa thích ở lại đây chơi, thì ở. "

" Vâng, thưa chỉ huy " Lam Thiên nói vọng lại khi thấy Hạ Tuyết bước như chạy ra khỏi hành lang. Nhìn cô, cậu bé cười:

" Cháu còn chưa thấy mẹ bối rối thế bao giờ đấy! Chắc có chuyện gì hay ho vừa xảy ra trong đó lắm:

" Đồ tiểu quỷ! " Lâm Nhã khoanh tay, cười mỉm đầy ý vị. Mặc Dung Di ở bên cạnh lật dở đống tài liệu trên tay, mặt không đổi sắc. Nhưng trong đáy mắt không dấu nổi sự nghi ngờ cùng khó chịu bao vây.

***

Chiếc xe Roll Royce lăn bánh trên đại lộ rộng lớn, xa khỏi đô thị và hướng về một khu ổ chuột. Chiếc xe dừng lại, trước một căn nhà hoang, Lâm Nhã và Mặc Dung Di bước ra trước mở cửa. Hạ Tuyết đi ra sau cùng với Mặc Lãnh Phong và hai đứa trẻ. Nhìn cảnh sắc tiêu điều xung quanh một hồi, Hạ Tuyết thì thầm vào tai hắn:

" Ờm, nếu anh muốn thủ tiêu tôi sao không chôn sau sân nhà ấy. Quả đồi của anh rõ đẹp hơn, thực sự tôi không muốn chết tại cái nhà bỏ hoang này đâu! "

" Không có chuyện đó đâu Dương Hạ Tuyết, cô vẫn còn rất hữu dụng đối với tôi. Yên tâm, cô vẫn sẽ còn sống được một lúc lâu nữa đấy! "

Mặc Lãnh Phong nói rồi từ từ bước vào trong căn nhà bỏ hoang. Hạ Tuyết nhìn theo mà nhướn mày, thôi được miễn là không liên quan đến chết chóc, cô sẽ nghe theo hắn.

Căn nhà hôi thối, mùi nước ẩm mốc bốc lên rõ rệt. Mặc Lãnh Phong đi sát cạnh Hạ Tuyết, bên cạnh họ là Lam Thiên và Tử Y vui vẻ theo sau. Nhìn bọn trẻ không có vẻ sợ hãi mà lại bước đi vô cùng mạnh dạn, Lâm Nhã tò mò lên tiếng:

" Này, hai đứa có vẻ không sợ gì hết nhỉ? "

Tử Y quay lại với hắn cười cười, cô bé bắt đầu chỉ chỏ gì đó, Lâm Nhã khó hiểu nhìn mà cau mày:

" Y Nhi, chú nói rồi, chú không hiểu mấy cái kí hiệu ấy đâu! "

Hạ Tuyết đi trước muốn quay lại giải thích thì bỗng nghe thấy giọng nam trầm thấp bên cạnh:

" Con bé nói ngày xưa cũng phải sống ở mấy khu vực như thế này rồi. Với lại con bé bảo nếu chúng ta muốn ra tay đã làm ngay ở cửa rồi, đâu cần phải mất công mang vào đây làm gì. Xung quanh đây cũng chả có dân cư! "

Cả năm người tròn mắt, quay sang nhìn người đàn ông vừa phát ra tuyên bố hùng hồn kia. Hạ Tuyết không tin, hỏi lại:

" Anh biết ngôn ngữ kí hiệu sao? "

" Ừm!!! " Hắn điềm đạm nói rồi rẽ vào một cái cầu thang ẩm thấp.

" Từ bao giờ đấy, Phong? " Lâm Nhã xông lên hỏi hắn.

" Một tuần trước! " Hắn tiếp lời

" Hả!!! " Cả hai người đều đống thanh.

" Vậy ra đó lí do anh mất tích cả một tuần! " Hạ Tuyết trầm trồ "Mà sao anh học nhanh thế, tôi mất 2 năm ròng đấy! "

" Đơn giản thôi! " Mặc Lãnh Phong nhún vai, hắn cúi xuống nhìn Tử Y đang sáng mắt với mình mà chỉ chỉ một câu nói gì đó, cuối cùng hắn nhắc lại nhẹ nhàng:

" Vì tôi là một thần đồng! "

Nói rồi hắn quay lại, mở cửa căn phòng nơi đầu cầu thang. Chung Cận Nhiên đã chờ sẵn, hắn cúi đầu, kính cẩn chào Mặc Lãnh Phong:

" Mặc tiên sinh, hàng của ngài đến rồi! "

" Hàng??? " Dương Hạ Tuyết ngạc nhiên hỏi, thực sự không có một chút ý tưởng gì cả. Chung Cận Nhiên thấy thế thì chỉ vào một vật giữa phòng mà đến bây giờ Hạ Tuyết mới hoảng hồn nhận ra:

" Dương tiểu thư, tôi nói đến người đó đấy ạ!!! "