" Viết chap này gần bàn thờ, cảm thấy mình có lỗi với tổ tiên

Aikaba Hikori.   "

Đêm mỗi lúc một sâu, rượu thì cũng đã hết, những ánh đèn màu lấp lánh đã tắt và bữa tiệc nào thì cũng phải tàn. Sau khi chào tạm biệt các khách khứa làm ăn với Mặc Lãnh Phong một cách xong xuôi, Hạ Tuyết mới vươn vai, ngáp dài một hơi khi cô bước cùng hắn xuống bậc tam cấp ra khỏi biệt thự.  Đảo mắt xung quanh một hồi, cô khẽ hỏi hắn:

" Ủa, Lâm Nhã đâu rồi? "

Mặc Lãnh Phong liếc xéo cô, tay thò vào trong túi áo, châm một điếu thuốc rồi không để ý đến nét mặt nhăn nhó của Hạ Tuyết trước mùi khói, hắn trả lời:

" Đi vui vẻ với mĩ nữ của hắn rồi! "

" Haizzz, ước gì tôi cũng được vui vẻ như vậy! " Hạ Tuyết thở dài ảo não, nhưng lại đưa tay ra khoát lấy tay hắn, dò hỏi:

" Nhưng tôi sẽ vui hơn nếu anh thực hiện yêu cầu của tôi đấy! Trả lại tôi đồ đạc đi, anh giữ hết mọi thứ ở HongKong của tôi mà phải không? "

" Tôi sẽ trả cô trong tương lai gần, cô không phải lo! " Hắn tiếp tục đốt thuốc...

" Hay....hay, anh trả cho tôi bộ sưu tập truyện tranh và figure của tôi trước cũng được. " Hạ Tuyết tiếp tục thương lượng còn Mặc Lãnh Phong lại tiếp tục bước đi. Hắn không nói gì, chỉ lãnh đạm, hắn không thích trả lời lại những câu hỏi phiền nhiễu của cô. Sống với cô một thời gian, ngoài đấu khẩu ra hắn cũng học được sự phớt lờ mà hắn cần có với cô gái này. Đột nhiên Mặc Lãnh Phong nhận thấy có một bóng người đứng trước hắn, mùi nước hoa quý phái từ người đó toả ra khiến cho khứu giác nhạy bén của Mặc Lãnh Phong cảm thấy nhức nhối. Hắn để ý thấy Dương Hạ Tuyết đứng cạnh mình cũng đã ngưng bặt, đủ để không cần ngẩng đầu hắn cũng biết người đang đứng đó là ai...

Trình Bảo Sâm cười hoà nhã:

" Sao về sớm vậy? Con không định ở lại nói chuyện với ta một chút sao? "

Nói rồi bà nhìn sang cô gái đang đứng bên cạnh Mặc Lãnh Phong, một thoáng Hạ Tuyết nhận ra vẻ đẹp cao quý ấy đã không giấu nổi sự ganh ghét. Cô biết điều đó, Hạ Tuyết hiểu rõ cả gia đình chồng cô thù địch với cô như thế nào ( thậm chí bao gồm cả chồng cô)

" Cô gái, trong bữa tiệc ta đã không có dịp biết tên cô. Sao cô không ở lại, chúng ta sẽ có thời gian để tìm hiểu nhau hơn. Dù sao, trên danh nghĩa chúng ta đã là mẹ con rồi mà! "

Hạ Tuyết nghe bà nói mà thoáng cau mày. Hơn ai hết cô hiểu đó là dấu hiệu của sự bất ổn định trầm trọng, nhưng không thể không trả lời bà ta, vốn cô định mở miệng nhưng liền nghe được giọng của Mặc Lãnh Phong:

" Vợ của tôi đã mệt rồi, tôi nghĩ cũng không còn tâm trí đâu mà trả lời câu hỏi của bà...." Đoạn hắn quay phía Dương Hạ Tuyết rồi kéo tay cô lướt qua bà ta:

" Chúng ta về thôi! "

" Vậy là cuối cùng con cũng quyết định quên ả đàn bà đó rồi sao? "

Bàn tay nắm chặt cổ tay Hạ Tuyết của Mặc Lãnh Phong bất chợt cứng lại, mà chính Hạ Tuyết cũng bất ngờ không kém. " Cô gái đó ", cụm từ này rung lên trong đầu cô một cách thật hoài niệm. Nếu không bởi cái nắm tay siết chặt kia có lẽ Hạ Tuyết sẽ còn mất tập trung dài dài. Cố gắng dùng đôi mắt bàng bạc để quan sát Mặc Lãnh Phong, cô thấy khuôn mặt hắn trở nên trầm lại, không có tức giận, cũng chẳng có buồn rầu. Đơn giản chỉ là vô cảm mà thôi! Một sự vô cảm đến đáng sợ...

Trình Bảo Sâm biết mình đã thành công với điểm yếu này, bà bước xuống, nhìn vào bóng lưng hắn:

" Người phụ nữ đó, Dã Liên thì phải, con có bao giờ kể về cô ta cho người vợ mới cưới của mình không? "

....

" Đúng rồi! " Bà cười, nụ cười thật mãn nguyện " Một người phụ nữ ham hư vinh, phản bội như vậy làm sao có thể nói ra cơ chứ? Đúng là một nỗi hổ thẹn mà! "

" IM LẶNG ĐI " Hắn gầm lên, quay lại đối mặt với Trình Bảo Sâm, con ngươi sau lớp kính áp tròng đẫm máu, sát khí cũng nổi lên bao vây tất thảy. Hạ Tuyết vô tình nắm chặt tay, cô không ngờ mọi chuyện lại như thế này, một cuộc chiến sắp xảy đến. Mặc Lãnh Phong vẫn trao cho Trình Bảo Sâm một ánh mắt vô cùng tàn nhẫn, những người ở bên cạnh hắn đều biết cái tên đó là thập phần tối kị. Những kẻ vô tình nói ra nó chưa một lần toàn mạng, Trình Bảo Sâm cũng vậy, thậm chí hắn tự tin có thể giết chết bà ta ngay tại đây.... Nhưng, bây giờ chưa phải lúc...

" Cẩn thận lời nói của bà Trình Bảo Sâm, tôi vẫn chưa xong với bà đâu! "

Rồi không đợi bà ta trả lời, Mặc Lãnh Phong kéo Hạ Tuyết lôi đi, khiến cho cô chỉ kịp quay lại phía Trình Bảo Sâm rồi ra hiệu cúi chào. Mặc Lãnh Phong bước vội, hắn biết, hắn luôn công nhận mình là một kẻ khát máu nhưng đồng thời cũng sở hữu năng lực kìm hãm vô cùng cao. Lòng kiêu hãnh thường không cho phép hắn để cảm xúc cản trở vào công việc, nhưng bàn tay đang nắm chặt kia dường như đã phản bội hắn. Một ngày nào đó, một ngày nào đó hắn sẽ dành lại những gì đáng thuộc về hắn, đồng thời đẩy những kẻ khiến hắn khốn khổ vào địa ngục. Giờ hắn chỉ cần chờ, chờ đợi mà thôi!

Mặc Lãnh Phong đắm chìm vào suy nghĩ của riêng mình, hắn căn bản không để ý tới cô gái đang bị lôi đi phía sau đang nhìn hắn một cách phức tạp. Hạ Tuyết không nói gì, cô không biết hắn sẽ phản ứng ra sao, có lẽ chính cô cũng không muốn biết. Sự tò mò dâng lên nhưng cảm xúc khó hiểu lại lôi cô trở về với tĩnh lặng. Bọn họ không ai nhìn hay nói với nhau một câu, có lẽ đều hiểu mình đã rơi vào một vấn đề nhạy cảm. Và tình trạng đó kéo dài cho đến khi cô bước đến xe của hắn, Mặc Lãnh Phong mở cửa xe, cô không nhìn thấy sắc mặt của hắn, nhưng chỉ kịp nghe thấy hắn nói với tài xế:

" Đưa cô ấy về biệt thự! " rồi không nhìn về phía cô, Mặc Lãnh Phong tiến đến một chiếc xe khác của hắn rồi ra lệnh cho tài xế ở đó bước ra, còn mình thì lái xe đi mất hút. Hạ Tuyết nhìn theo mà cảm thấy như rơi vào sự mông lung, từ khi nào mà cô cảm thấy bóng lưng hắn lại mờ nhạt đến vậy

****

Mẹ, mẹ về rồi ! _

Tử Y tiến lên chào đón cô. Hạ Tuyết ôm con vào lòng rồi hết nhìn Tử Y lại quay sang Lam Thiên. Cậu nhóc nãy giờ vẫn không động đậy mà chỉ âm thầm quan sát cô một lượt rồi cuối cùng thở phào:

" Mẹ không sao là tốt rồi! "

Hạ Tuyết cười cười, cô chạm tay lên mái đầu bạch kim của con trai. Cô đôi lúc thật không nhận ra mình bất cẩn như thế nào, các con của cô là thiên tài đương nhiên sẽ nhận ra cô đang trong hoàn cảnh rất nguy hiểm. Thậm chí kể cả bây giờ, có lẽ ở gần Mặc Lãnh Phong thường không cho cô một kết cục tốt đẹp gì cả, hôm nay trở về an toàn là còn may mắn.

Lam Thiên thở phào sau đó lại nhìn xung quanh rồi hỏi:

" Chú ấy đâu rồi hả mẹ! "

Ánh mắt Hạ Tuyết thoáng chút phức tạp nhưng cô lại giả bộ nhún vai:

" Tên đấy nói hắn có chút công chuyện riêng, nhất định sẽ về muộn! "

Chắc là chuyện công ty của chú ấy! Con thấy chú ấy toàn về lúc nửa đêm không à! Chú ấy không sợ bệnh sao? _

Hạ Tuyết nghe vậy thì phất tay:

" Y Nhi con không cần lo lắng, tên đấy không làm việc thì ai lo cơm cho mình trong một năm tới. Thôi hai đứa lên đánh răng đi ngủ đi, muộn rồi! "

" Vâng!!! "

_Vâng!!! " _

Hai đứa trẻ đồng thanh đáp rồi chạy nhanh lên lầu. Hạ Tuyết cũng bước theo, cô giúp chúng đánh răng, thay đồ ngủ và chỉ trở lại phòng của mình khi hai đứa nhóc đã ngủ say.

Mở vòi nước, Hạ Tuyết tắm thật sạch sẽ để loại bỏ lớp trang điểm cùng mùi của cồn rượu. Một bữa tiệc thật mệt mỏi, tiếp rượu cũng thật nhiều người, nhưng dù sao thì Hạ Tuyết cô cũng đã hoàn thành nhiệm vụ. Mặc Lãnh Phong nhất định phải hoàn thành lời hứa với cô, nếu không hắn tự đào hố chôn mình đi thì hơn. Nhưng cũng chính trong không gian khoan khoái này lòng cô lại nảy sinh những nghi hoặc mà vừa rồi mình không để ý.

Kẻ mù cũng thấy mối quan hệ giữa Mặc Lãnh Phong và Trình Bảo Sâm không phải là rất xấu thì cũng kinh khủng. Cả hai dường như ghét nhau đến tận xương tuỷ, thậm chí không chỉ là mối quan hệ mẹ ghẻ con chồng bình thường nữa, nó là một cái gì đó nhức nhối hơn rất nhiều. Nhưng nói gì thì nói Trình Bảo Sâm có vẻ nắm giữ một vị trí quan trọng nào đó khiến " ông già" kia không thể làm gì bà ta được. Người phụ nữ đó dường như có thể can thiệp cả vào hôn nhân của hắn thì càng không thể xem thường.... Thế nhưng đó chưa phải điểm cô nghi vấn nhất, thứ cô làm cô để tâm nhất chính là cái tên quen thuộc kia...

" Dã Liên "

Đây không phải là lần đầu tiên cô nghe được cái tên đó. Nó đã từng toát ra từ chính giọng nói của chồng cô vào cái đêm đầu tiên cô và hắn chung đụng. Trong kí ức mơ hồ ấy, tuy chỉ loáng thoáng nhưng Hạ Tuyết vẫn nhớ, khi hắn tưởng cô là cô gái đó chưa bao giờ hắn dịu dàng như thế. Một tình yêu rõ ràng, thuần khiết và mãnh liệt, như con thiêu thân mù quáng lao vào lửa. Điều đó càng được chứng minh rõ ràng hơn trong đêm nay, thái độ của Mặc Lãnh Phong đối với lời nói của Trình Bảo Sâm càng chứng tỏ hắn vẫn còn yêu cô gái đó sâu đậm, sâu đậm đến nỗi đớn đau... Có thể khiến một người máu lạnh như Mặc Lãnh Phong cảm thấy như vậy, hẳn cô gái đó phải rất đặc biệt.

Nghĩ đến đây Hạ Tuyết bỗng lắc đầu, lòng lại cảm thấy khó chịu. Trong cô không có sự ghen tuông, chỉ có đồng cảm, như cô đã đồng cảm với hắn trong cái đêm 6 năm trước đó. Hắn và cô cùng yêu hai người khác nhau, vậy mà phải ở cạnh nhau. Cô thì vừa muốn cứu con vừa muốn trả thù, hắn thì vừa muốn lợi dụng cô vừa muốn tiêu khiển. Thật là một mối quan hệ phức tạp.

Ý nghĩ ấy rong ruổi trong đầu Hạ Tuyết ngay cả khi cô đã đặt mình lên giường. Lăn qua lăn lại, cô không thể ngủ được, trong đầu cô lấp đầy hình ảnh cùng sự nghi vấn của hôm nay. Phức tạp, phức tạp chèn lên phức tạp, cuối cùng kéo Hạ Tuyết vào giấc ngủ đêm lúc nào không hay...

Rừng phong mùa cuối thu lá rơi xào xạc, trong đêm tối chợt có ánh đèn pha nhấp nháy làm sáng cả một góc rừng, theo sau là bóng dáng của một người đàn ông bước vào trong ngôi nhà. Bước chân hắn mạnh bạo nhưng dáng đi lại có chút không chắc chắn, tạo ra những âm thanh ken két nơi hành lang. Tiếng động đó đã vô tình đánh thức thính lực nhạy bén của Dương Hạ Tuyết. Cô mệt mỏi chớp chớp mắt để rồi cảm thấy tấm đệm nơi mình nằm bắt đầu lún sâu xuống.

Mở mắt, Dương Hạ Tuyết bắt gặp ngay một bóng đen như oan hồn đang ngồi ở dưới chân giường mình. Hạ Tuyết còn chưa kịp phản ứng hay đạp cho nó một phát thì bóng đen đó đã bao trùm lên mình. Ngay lập tức cô dùng lực toan đẩy bóng hình đó ra thì bỗng bị một đôi tay cứng như thép giữ lại. Trong không khí hơi rượu whiskey nồng nặc nhưng không sao át được mùi gỗ đàn hương thơm ngát toả ra từ người đàn ông. Đến đây Hạ Tuyết đã hoàn toàn nhận ra người đàn ông phía trên mình là ai, trừng mắt cô kêu lên:

" MẶC LÃNH PHONG, ANH ĐANG LÀM CÁI QUÁI GÌ VẬY? BUÔNG TÔI RA!!! "

Mặc Lãnh Phong không trả lời, hắn cứ im lặng mãi không thôi. Bóng tối bao trùm khiến Hạ Tuyết không thể thấy sắc mặt hắn tốt xấu ra sao, mà có lẽ cô cũng chả quan tâm, cô chỉ muốn thân thể nặng chịch say mèm này của hắn thả mình ra. Nhưng điều đó chẳng được bao lâu bởi Hạ Tuyết đã cảm thấy  bàn tay nắm chặt tay mình đang dần dần di chuyển xuống ngực cô và dừng lại trước cúc áo sơ mi to bản...

Mắt Hạ Tuyết trừng lớn....

" Tên khốn này, không lẽ hắn... "

Roẹt!!!!

Tiếng động làm xé toạc màn đêm yên tĩnh. Hạ Tuyết chỉ cảm thấy trước ngực mình lành lạnh cùng một làn môi đàn ông ấm áp khác chạm vào chỗ đó. Không do dự, cô đẩy hắn ra, miệng kêu:

" Mặc Lãnh Phong, anh điên rồi! Thả tôi ra ưm... "

Lời nói muốn phát ra đã bị chặn lại bởi nụ hôn cuồng dã. Hạ Tuyết cau mày, cô muốn cử động, nhưng thân thể to lớn kia tựa như gọng kìm kia càng thêm siết chặt cô hơn nữa. Dường như khi đắm mình trong men say Mặc Lãnh Phong là một con mãnh thú với sức khoẻ hơn cô cả vạn lần.

Dương Hạ Tuyết không thể kêu, cũng chẳng thể làm gì, cô chỉ có thể nhìn Mặc Lãnh Phong đang từ từ lướt đôi bàn tay khổng lồ, thô ráp của hắn xuống làn da trơn láng mát lạnh. Bàn tay đó đặt trên bầu ngực tròn của cô, nơi mềm mại, hồng hào nhất ở đó mà thoả sức nhào nặn. Cơn nhộn nhạo xa lạ khiến cho Hạ Tuyết càng hoảng loạn hơn nữa, nhất là khi cô nhận ra bàn tay ấy đang dần dần di chuyển xuống phía dưới, xoa nắn vùng eo gầy gò, chuyển hướng sang bờ mông mịn màng nhưng khấp khỉu của cô, để rồi cuối cùng dừng lại ở nơi thầm kín của người phụ nữ.

Hạ Tuyết mặt đỏ phừng phừng, trông cô như đang muốn chịu đựng nhưng thực ra cô đang chống cự lại thứ dục vọng thấp hèn này. Nhưng vì không thể trốn chạy, cũng không thể phản kháng nên Hạ Tuyết chỉ biết nghiến răng, cố gắng đè nén tiếng kêu. Để rồi bên tai cô chợt vang lên tiếng cười xấu xa:

" Đang cố kiềm chế sao, em đáng yêu lắm! "

Nói rồi, làn môi của Mặc Lãnh Phong theo đó cũng rời khỏi môi Hạ Tuyết mà miết lên từng thớ thịt của cô. Hạ Tuyết nhìn từng động tác ấy mà mím chặt môi. Cô không muốn thừa nhận nhưng Mặc Lãnh Phong quả thực là cao nhân trong chuyện này. Chỉ cần hắn muốn hắn có thể làm cho bất cứ người phụ nữ nào thoả mãn bằng kỹ năng cùng bản lĩnh đàn ông của mình. Và trong một phút giây yếu đuối,  Hạ Tuyết đã không thể kìm chế được mình:

" Ưm!!! "

Tiếng kêu đó khiến Mặc Lãnh Phong trong cơn say cũng phải bật cười cùng với đó là khuôn mặt mang đậm sự nguyền rủa của Dương Hạ Tuyết. Thật sự, cô chỉ muốn giết chết chính mình.

6 năm qua, dù đã là mẹ của hai đứa con nhưng cô cũng chỉ là một người có sinh lý bình thường. Và như một điều hiển nhiên, Hạ Tuyết cũng đã  trải qua chuyện tình ái này với một số người. Tuy nhiên người đàn ông phía trên này, người đàn ông đầu tiên của cô, thật sự là một điều khác biệt. Mạnh mẽ, vang dội nhưng đồng thời cũng rất dịu dàng. Mà với ý thức yếu dần Hạ Tuyết dường như không hề nhận ra cái thứ gồ ghề đang phồng lên ở trên đùi của chồng cô.

Mặc Lãnh Phong cũng không thể kiên nhẫn hơn được nữa. Hắn cởi phéc mơ tuya quần mình ra, giải phóng mãnh thú khổng lồ đã lộ rõ và nó chắc chắn cần được giải toả. Mặc Lãnh Phong cúi người thấp xuống phía Hạ Tuyết, hơi thở thô trọng đó thổi vào tai cô nóng bỏng như cái thứ sắp tiến vào kia. Hạ Tuyết cố gắng điều chỉnh nhịp thở, cô nhắm mắt, siết chặt răng, có lẽ đã muốn phó mặc cho tất cả...

" Dã... Liên, em thật đẹp! "

..... Im lặng, im lặng và càng lặng im....

Cả người Hạ Tuyết cứng đờ, cô không thể tin nổi vào tai mình. Ngọn lửa nóng bỏng vừa rồi như bị dội lên một gáo nước lạnh khiến nó không còn dấu vết. Ngay lập tức, như có một sức mạnh vô hình nào đó thôi thúc, Hạ Tuyết như một con mãnh thú đẩy thân thể của Mặc Lãnh Phong ra, đồng thời hét lên:

" KHÔNG!!!! "

Bị ẩn mạnh, cả cơ thể Mặc Lãnh Phong lui về phía sau, còn Hạ Tuyết thì cầm lấy chăn bao bọc chính mình. Cô giận dữ nhìn hắn, thậm chí cô chưa bao giờ cảm thấy mình bị xúc phạm đến thế. Cái tên Dã Liên kia lại lặp đi lặp lại một lần nữa trong đầu cô. Cô không cần, cô không cần điều này. Thà rằng bọn họ cứ lạnh nhạt, miệt thị nhau như trước kia còn hơn hắn dành cho cô sự dịu dàng giả tạo đáng ghê tởm. Dương Hạ Tuyết không muốn tình yêu của hắn, nên cô càng không thể chấp nhận việc mình là một thế thân của ai cả...

Mặc Lãnh Phong càng như không tỉnh táo. Trước mặt hắn cũng chẳng có bộ mặt tức giận của Hạ Tuyết, trước mặt hắn chỉ có một khuôn mặt nghiêng nước, nghiêng thành với đôi mắt bồ câu xinh đẹp đang sợ hãi ngấn nước... Giọng nói của hắn theo đó càng trầm hơn, lấp lánh trong bóng tối, đôi mắt màu hoàng hôn kia thật đớn đau:

" Dã Liên, đừn....g.... sợ. Tôi....sẽ không làm em tổn thương! Đừng sợ tôi! "

Bóng dáng hắn tiến lại gần càng thêm u tối. Hạ Tuyết như điên tiết thêm:

" MẶC LÃNH PHONG, TỈNH TÁO LẠI ĐI, TÔI KHÔNG PHẢI LÀ CÔ GÁI ĐÓ!!! "

Mặc Lãnh Phông vẫn không thể nghe thấy gì, trong cơn say hắn chỉ thấy bóng hình Dã Liên đậm chất cự tuyệt. Giống như khi cô đã từ chối hắn, cô bỏ hắn mà đi. Không hắn không cho phép, hắn sẽ không cho phép cô rời bỏ hắn thêm một lần nào nữa.

Sát khí bao trùm lên hết thảy, đôi lông mày rậm của Mặc Lãnh Phong cau lại, ngũ quan vốn đẹp lịch lãm nay tràn ngập sự mất kiểm soát khiến Hạ Tuyết như nhìn thấy một con vật điên loạn. Ngay lập tức, cô đứng dậy, chạy nhanh ra ngoài, cô không thể ở đây thêm một phút nào nữa. Cô phải tránh xa khỏi hắn, tránh xa khỏi tên điên này.

Nhưng không kịp, Mặc Lãnh Phong đã chồm lên và trong một khoảnh khắc hắn đã túm được cổ tay Hạ Tuyết. Hắn đè cô xuống chiếc giường lớn rồi hôn lên toàn khắp thân thể cô. Mặc Lãnh Phong cúi xuống, cắn mạnh vào tai cô khiến Hạ Tuyết kêu lên đau đớn, vành tai cô rớm máu trong giọng nói khàn trầm càng thêm đục khoét:

" Dã Liên, em còn muốn chạy! Đừng hòng...! Tôi sẽ không để em rời khỏi tôi mà biến mất nữa. Tôi sẽ càng không để cho em bị lời nói của bà ta lừa gạt! "

Rồi hắn hôn cô mãnh liệt:

" Bây giờ chả phải tôi đang có mọi thứ mà em muốn sao? Em còn định đi đâu? Hãy ở bên tôi, ở bên tôi Dã Liên... Vĩnh viễn! "

Đến đây thì Hạ Tuyết đã không thể chịu nổi được nữa. Cơn giận tích tụ tuôn trào khi cô nhìn vào sự điên loạn của Mặc Lãnh Phong. Tại sao hắn lại làm như vậy? Tra tấn cô, ép con cô uống thuốc độc, bây giờ lại còn coi cô là người tình cũ của mình những hai lần.

Tại sao chứ? Tại sao hắn lại phải làm khổ cả cô lẫn cả chính mình? Tại sao hắn không thể quên đi, như cô đã từng quên, tại sao?

Từng câu hỏi tại sao đó tích tụ ngày một dày để rồi cuối cùng để lại cho Hạ Tuyết một cảm giác phẫn nộ chưa từng có. Như một con chó, khi nó bị dồn đến đường cùng, nó chỉ muốn cắn nát tất cả. Và thế là...

" CHÁT!!!! "