" Bao h hết ngược à? Chính tui còn cảm thấy mình ngc chưa đủ nữa là!

Aikaba Hikori.   "

Hoàng hôn buông xuống, ánh sáng le lói của một ngày cũ cũng dần tắt. Loáng thoáng trong không gian có những thanh âm hỗn độn va đập loảng xoảng.

Dương Hạ Tuyết dỏng tai nghe ngóng cái thanh âm ấy, ở trong điều kiện mùa loà các giác quan khác của cô cũng đặc biệt phát triển rõ rệt. Dù xung quanh chỉ có một màn đen, Hạ Tuyết cũng có thể cảm nhận sự hiện diện của rất nhiều người ở đây, mà có lẽ ánh mắt họ cũng đang mãnh liệt nhìn cô.

" Dương Hạ Tuyết, cô đã sẵn sàng chưa? "

Hạ Tuyết nghe mà cười khẩy, dù hai tay bị trói cứng, cô vẫn thản nhiên gác chân lên đùi, bộ dáng tự tin mà nói:

" Bring it on, bitches! "

Trong không gian bỗng có tiếng cười trầm lắng, ngay sau đó là một lực đạo giật mạnh chiếc khăn bịt mắt của Hạ Tuyết xuống. Thấp thoáng qua mảnh vải đen tối, cô thấy người đàn ông mà cô hận nhất đang nở một nụ cười kiêu ngạo nhìn mình.

Một nụ cười đủ để làm sôi sục dòng máu trong người cô.

***

" Cô ơi, mẹ cháu đã đi đâu? Tại sao những người đàn ông kia lại đưa mẹ đi như vậy ạ? "

Bên cửa sổ cao ngất của toà biệt thự, người phụ nữ có mái tóc hung đỏ quay đầu. Vẻ đẹp cao ngạo như một nữ hoàng càng thêm lấp lánh dưới màu trăng. Cô không thể tin được, việc Mặc Lãnh Phong gọi cô đến đây hoá ra chỉ để trông trẻ, tuy nhiên là một thư kí hoàn hảo, cô cũng phải hoàn thành công việc mà cấp trên mình giao. Nghĩ vậy, cô khẽ ngước mắt, nhìn hai đứa trẻ với khuôn mặt lo âu xen lẫn phức tạp rồi đến bên cạnh chúng:

" Cô xin lỗi nhưng cô không thể nói được! "

Hai đứa trẻ nghe vậy liền đẩy tay cô ra, đoạn cậu bé có màu tóc bạc tức tối kêu lên:

" Vì sao ạ? Vì mẹ cháu giấu bọn cháu suốt 6 năm sao? Cháu ghét cô, cô mau cho bọn cháu tìm mẹ đi!"

Mặc Dung Di nhanh chóng thần người. Dẫu biết hai đứa trẻ này là thiên tài nhưng cô cũng không ngờ chúng lại trưởng thành đến vậy. Có thể hiểu được những điều như thế, chứng tỏ người phụ nữ kia đã phải dạy dỗ chúng như thế nào. Nghĩ vậy cô bèn cúi xuống, nhìn vào hai khuôn mặt đang hậm hực của chúng mà thở dài:

" Cô xin lỗi, cô không thể làm khác được.! Cô chỉ có thể hứa mẹ của các cháu sẽ không gặp phải thương tổn quá nguy hiểm, được không? "

Mặc Dung Di khẳng định chắc chắn, điều này cô biết. Anh của cô đối với người đàn bà kia hận thù như vậy. Nhất định sẽ không để cô ta chết quá dễ dàng, nhất là đối với một kẻ đã lừa gạt mình như thế này. Tuy nhiên, lúc này khi phải đối diện với hai khuôn mặt đẫm nước mắt, đáng yêu đến độ khiến cô cũng phải chạnh lòng. Đây là cháu trai và cháu gái ruột của cô, vậy mà hoá ra cũng là con kẻ thù của anh trai cô. Giờ cô chỉ cầu mong hoặc là anh trai cô nhẹ tay, hoặc bản lĩnh của người phụ nữ kia thật lớn mật mà thôi!

***

Mật thất của Reaper.

Dưới ánh đèn le lói và mùi ẩm thấp ngột ngạt, Lãnh Phong cao ngạo nhìn Dương Hạ Tuyết, xung quanh hắn là một toán đàn ông cao lớn bộ mặt dữ tợn hằm hằm. Trên ghế, Hạ Tuyết bị trói chặt. Chân cô được trói bằng dây thừng bình thường, nhưng phía sau lại là một loại còng rất chắc chắn, tuyệt nhiên không phải là thứ khoá thông thường, chắc hẳn phải là một loại khoá đặc chế của Reaper. Khẽ cử động một chút, Hạ Tuyết chợt cảm thấy một cơn đau ê ẩm, ức chế toàn bộ đôi tay. Đến đây cô có thể khẳng định, đây chính là một loại khoá đặc biệt.

" Đừng cử động, cái còng đó được đặc chế dựa theo công nghệ thời chiến của Nhật Bản. Càng chống cự, nó sẽ càng siết chặt hơn mà thôi "

Hạ Tuyết ngước mắt, nhìn sự đắc thắng thấp thoáng trong đôi mắt không cười kia của Mặc Lãnh Phong thì liền cười khẩy:

" Mặc Lãnh Phong, anh có vẻ rất thích thú, sắp được tra tấn tôi như vậy, hẳn là cảm giác thoả mãn! "

Rồi cô lại nhìn xung quanh:

" Mà Reaper các anh cũng bày vẽ thật, một trung tâm tra tấn cơ đấy! Hồi tôi còn trong Dương gia cũng chưa bao giờ được thấy lão đại lập ra mấy trò chơi này! "

Mặc Lãnh Phong nghe cô nói mà cúi người. Những ngón tay hắn kéo cổ áo sơ mi của cô:

" Dương Hạ Tuyết, cô biết không? Sự khác biệt giữa lão đại của cô và lão đại của tôi là ở đấy! Lão đại của tôi sẽ sử dụng tất cả thủ đoạn mà ngài ấy biết để tiêu diệt Dương gia của cô! Cựu lão đại của cô sẽ vĩnh viễn không thể so sánh với ngài Grim, cô hiểu chưa? "

" Không hiểu? " Hạ Tuyết lắc đầu, thắc mắc:

" Nếu vậy sao anh không giết tôi luôn đi? Chả lẽ anh sợ? "

Trước sự khiêu khích của Hạ Tuyết, Mặc Lãnh Phong chỉ lắc đầu, rồi tiến sát lại gần cô hơn, cuối cùng hắn cười mà nói:

" Không... tôi sẽ từ từ, từ từ mà tra tấn cô ở đây. Cô nên biết tất cả những ngườu sau lưng tôi đều có kinh nghiệm trong lĩnh vực này rõ rệt. Họ có thể để cô sống trong một tháng, nhưng có thể khiến cô chỉ muốn tự vẫn chỉ trong vòng một giây. Sự nhục nhã và đau đớn ấy, người bình thường không ai là có thể chịu nổi. Tuy nhiên, nếu cô muốn, tôi có một giải pháp khác cho cô! "

" À!!! " Hạ Tuyết ồ lên:

" Màn tra khảo tù nhân kinh điển. Nói đi, anh muốn gì nào? Tôi còn gì để cho anh nữa sao? "

" Vẫn còn " Hắn lãnh đạm tiếp lời rồi nâng cằm Hạ Tuyết lên, dưới đáy mắt tín thẫm kia của hắn phản chiếu màu sắc của cô có phần thật nhức nhối:

" Mau nói cho tôi tung tích thật sự của cố lão đại Dương gia! "

Cả người Hạ Tuyết trong một phút bất cẩn vội run lên. Sự run rẩy nơi đầu ngón tay ấy đã truyền đến với nhận thức của Mặc Lãnh Phong một cách rõ rệt. Kéo cô lại gần mình hơn nữa, hắn đắc thắng nói:

" Sao nào? Một đề nghị không tệ ấy chứ? "

Câu nói của hắn khiến cho Hạ Tuyết ngay lập tức nhận ra sự vô thức của mình. Thầm rủa bản thân bất cẩn, Hạ Tuyết vội trấn an tinh thần. Cô không thể để người đàn ông này nắm được tâm tư của mình. Tuy cô không biết người đàn ông này có ý gì khi ám chỉ điều đó, nhưng dù có là thần thánh hắn cũng không thể đoán được thân phận thật của cô. Khẽ cười nhạo một lúc, Hạ Tuyết vội lên tiếng:

" Thấy không, anh đang hỏi tôi một câu ngớ ngẩn thật đấy. Ai trong hắc đạo mà chả biết lão đại của chúng tôi đã chết rồi. Anh nói vậy có ý gì? "

" Cô đừng hòng đùa giỡn với tôi, Dương Hạ Tuyết! Ngày mà Dương lão đại của các người biến mất cũng vừa vặn với khoảng thời gian cô rời khỏi Dương gia. Điều này cô giải thích thế nào cho tôi? "

Lần này Hạ Tuyết liếc xéo hắn, con người này suy đoán rất tài tình, không hổ là cánh tay phải của Grim. Suy tính một lúc, cô đánh liều hỏi hắn:

" Sao vậy? Chả lẽ anh nghi ngờ tôi có liên hệ gì với Dương lão đại sao? "

Hắn vẫn không trả lời cô, thái độ im lặng ấy như đã ngầm thừa nhận. Hạ Tuyết nâng mắt nhìn hắn một lúc lâu, cuối cùng lại lắc đầu cười khổ:

" Rất tiếc, tôi chỉ có thể nói với anh rằng Dương lão đại thật sự đã chết rồi! "

Nói đến đây, nụ cười trên môi Hạ Tuyết càng thêm phần tươi tắn. Đúng vậy, đã không còn cái thân phận Dương lão đại hô phong hoán vũ của 6 năm trước nữa. Dương lão đại ngày ấy đã chết rồi, giờ chỉ còn là Dương Hạ Tuyết, một con người bình thường và một người mẹ bình thường muốn bảo vệ con của mình mà thôi! Đây chính là sự thật không thể chối cãi.

Nụ cười lãnh đạm trên môi Hạ Tuyết khiến Mặc Lãnh Phong trở nên bực tức. Mất hết kiên nhẫn, hắn gằn giọng, cảnh cáo lại:

" Dương Hạ Tuyết, tôi sẽ cho cô một cơ hội cuối cùng. Nói đi, Dương lão đại vẫn chưa chết phải không? "

Lần này không cần Mặc Lãnh Phong phải chờ đợi lâu, Hạ Tuyết đã nhanh chóng đáp lại:

" Tôi cũng sẽ nói lại cho anh một lần nữa, cố mà nghe cho thủng. CÁI NGƯỜI TÊN DƯƠNG LÃO ĐẠI ĐÓ ĐÃ KHÔNG CÒN TỒN TẠI NỮA RỒI! "

Ngòi nổ cuối cùng cũng được kích hoạt. Hạ Tuyết chỉ cảm thấy khuôn mặt của Mặc Lãnh Phong càng lúc càng rời xa mình. Đèn cao áp từ trên cao chiếu xuống, nghiêng nghiêng trên dung mạo cương nghị, hắc ám. Rồi không nói không rằng, hắn xoay người, tiến đến chỗ cánh cửa rồi bấm một dãy số. Cánh cửa dần mở ra nuốt chửng câu nói còn lại của Mặc Lãnh Phong:

" Tất cả làm như cũ! "

Đám người trong phòng Mặc Lãnh Phong bước ra ngoài thì mới bất thình lình quay lại phía cô gái đang bị trói chặt trên ghế. Ngay lập tức những khuôn mặt vốn rất lạnh lùng bỗng chốc biến đổi, méo mó xô lệch tới mức chỉ có thể dùng một từ " bỉ ổi "để diễn tả. Một tên mặt sẹo vội bước đến chỗ Hạ Tuyết, nhìn như thể là kẻ cầm đầu ở trong này không nói không rằng một cước đạp thẳng vào ngực cô.

" Au!!! "

Hạ Tuyết vô thức kêu lên một tiếng, cả cơ thể cùng chiếc ghế ngã ra phía sau, đập mạnh xuống sàn. Những người đàn ông kia được đà càng nở nụ cười bỉ ổi:

" Dương tiểu thư, đau sao. Đấy mới chỉ là khở động thôi mà! "

Rồi không đợi Hạ Tuyết kịp phản ứng một trong số họ bèn kéo ngược cô dậy. Lúc này, qua đôi mắt kèm nhèm, Hạ Tuyết mới chú ý đến những dụng cụ y tế la liệt xung quanh.Khoan, cưa,kéo,.... nằm ngay ngắn trên mấy cái khay gần đó. Trong đầu Hạ Tuyết bỗng có tiếng cười lớn, chỉ thế này thôi à? Vậy thì hôm nào cô phải cho tên Mặc Lãnh Phong kia thấy " bộ sưu tập " của cô mới được.

" Dương tiểu thư!! " Giọng nói bông đùa vang lên, mấy người đàn ông trong đó cũng nhìn cô với ánh mắt khác lạ, phần lớn là thứ dục vọng thấp hèn:

" Trông cô cũng khá được đấy chứ, tuy không phải là loại hàng chất lượng, nhưng anh em chúng tôi cũng không ngại xài. Thế nào, cô em có muốn vui vẻ một chút không? Biết đâu chúng tôi sẽ nhẹ tay! "

Hạ Tuyết liếc mắt nhìn tên mặt thẹo hiện giờ đang cởi cúc áo trên cùng của cô, ngay sau đó cô bỗng nở một nụ cười mê hoặc với tên đàn ông kia. Nhưng ngay trong giây phút hắn mà hắn còn chưa kịp hết ngạc nhiên thì " Phụt "

" CON ĐĨ! MÀY DÁM NHỔ VÀO MẶT TAO SAO? "

Tên đàn ông gào ầm lên, hắn đứng phắt dậy, chùi mặt rồi không chần chừ mà vung tay. Một cảm giác đau nhói không tên bỗng tập kích nơi bầu má khiến Hạ Tuyết nhíu mày. Mặt của cô bị vẹo hẳn sang một bên, sưng đỏ, khoé môi rỉ máu nhưng nụ cười kia lại chẳng hề đổi thay. Loáng thoáng qua cơn đau bỏng rát, cô nghe thấy có giọng nói gầm rú:

" Mang khoan ra đây, tao sẽ cho con đĩ này hết già mồm thì thôi! "

....

Màn hình ti vi chập chờn, Mặc Lãnh Phong thoáng thấy một hình bóng với đôi má sưng đỏ đang gục xuống. Tay hắn đặt lên cằm, con ngươi thâm trầm không rõ cảm xúc, dường như đang muốn toan tính một điều gì đó.

" Phong... Cô ta sẽ chết mất! "

Lâm Nhã một bên đang khoanh tay quan sát màn hình. Hắn biết điều gì sắp xảy ra trong căn phòng này, tuy hắn không thiết tha gì người phụ nữ kia nhưng suy cho cùng cô ta cũng là mẹ của các con hắn, làm vậy thật hơi quá. Chung Cận Nhiên ở bên cạnh Mặc Lãnh Phong nãy giờ im lặng cũng như được Lâm Nhã tiếp thêm sức mạnh mà nói:

" Mặc tiên sinh, xin ngài hãy suy nghĩ lại một chút. Nếu ngài để cô ấy chết thật vậy thì! "

Mặc Lãnh Phong không quay đầu, ngón tay cầm điếu thuốc đã hơi giật giật, siết chặt nó, hắn phả nhưng làn khói màu trắng đục qua kẽ răng:

" Các người đang xin xỏ cho cô ta sao? "

Chung Cận Nhiên nghe thấy những lời này mà rét run, cho dù hắn không nhìn sắc mặt hiện tại của Mặc Lãnh Phong, nhưng hắn biết người đàn ông này trước mặt hắn hiện giờ đang thể hiện nộ khí kinh người như thế nào. Thứ áp lực vô hình ấy khiến hắn phải lùi một bước, hắn thật sự sợ hãi cơn thịnh nộ của Mặc Lãnh Phong. Nhưng đồng thời hắn cũng cầu mong Hạ Tuyết không phải trải qua kiếp nạn này, tuy nhiên bẩm sinh Mặc tiên sinh từ lâu đã là một kẻ không để người ta thách thức mình. Nếu kẻ nào dám chống lại ngài ấy, chỉ có thể tự nhận lấy thống khổ.

...

Âm thanh ro ro của máy khoan vang lên, càng lúc càng gần Hạ Tuyết hơn nữa. Hạ Tuyết nhắm mắt, cảm thụ âm thanh ấy, trời ban cho cô một thính giác bẩm sinh, đủ để khiến cô có thể đoán định được điều gì sẽ xảy tiếp theo với mình. Tuy nhiên kết cục có vẻ hơi đẫm máu nhỉ....

" Có gì muốn nói lần cuối cùng không? "

Bọn chúng một tay giữ người cô, hất hàm hỏi. Hạ Tuyết vẫn không mở mắt chỉ nói:

" Loại khoan chúng mày đang dùng là khoan cường lực mũi crom lớn. Có thể đổi sang loại nhỏ hơn được không, tao không muốn chúng mày bị thương đâu? "

" Mày vẫn còn nói được mấy từ đó sao? " Tên đàn ông bị Hạ Tuyết nhổ vào mặt kia quả thật đã bị cô chọc giận. Túm mái tóc dài của Hạ Tuyết, hắn lật ngược nó ra đằng sau. Hạ Tuyết vẫn nhắm mắt, cô đã sẵn sàng. Hắn càng cười lớn:

" Con đĩ, mày không hổ danh là người của cái tổ chức đó. Đồng bọn của mày cũng thật gan dạ, lần trước bắt gặp cũng là cái thái độ ngạo mạn thế này "

" Hử! "

Hạ Tuyết lập tức mở trừng mắt, tra tấn nhục hình không hề làm cô lung lay, nhưng bây giờ cặp mắt màu sương mù kia lại dần mở ra, tưởng như có thể thấy cả giông bão trong đó. Tuy nhiên, tất cả tên đàn ông trước mặt cô tuyệt nhiên không để ý đến điều đó, bọn họ quá tự tin, quá ngạo mạn đến mức không nhận ra sát khí của một con thú. Một con thú đang cảm nhận được vị máu tanh của quá khứ.

" Mày không nhớ sao? Đó chả phải là nỗi nhục lớn nhất của Dương gia chúng mày sao? "

Hạ Tuyết vẫn im lặng:

" Đội cận vệ phía Tây của Dương lão đại khi đó đúng thật không hổ là thuộc hạ thân tín của hắn. Sau khi bị ngài Grim mang về đây, chúng không hé răng một lời nào về lão đại của chúng. Tra tấn những kẻ đó cũng thật thú vị, không kêu gào, khóc lóc như những tù nhân bình thường. Loại cứng đầu như thế thật là hiếm gặp đấy! Này mà có nghe rõ không, con đĩ thối... "

Tên mặt thẹo ẩn đầu cô. Nhìn Hạ Tuyết như cái xác không hồn mà tiếp tục thao thao bất tuyệt. Nào là bọn chúng đã đánh đập, nhục mạ những người thân của cô như thế nào? Giết họ ra sao, từng chữ từng chữ không thoát khỏi tai Hạ Tuyết. Cái nhà kho của 6 năm trước như trở lại trong kí ức, những người thậ của cô, những đệ tử mà cô dạy dỗ...

Hạ Tuyết cúi người, một chút cũng không ngẩng đầu lên. Rồi cô bỗng phát ra những tiếng cười nho nhỏ, nhỉ đến nỗi chỉ mình cô nghe thấy:

" Ha....ha.... buồn cười thật đấy. Thì ra là chúng mày sao? Ha ha "

" Cô vẫn cười! "

" Nếu biết sớm chúng mày ở đây như vậy thì tao phải vào đây sớm hơn một chút mới phải! "

Tên mặy sẹo kia nghe thấy tiếng cười của Hạ Tuyết thì càng thêm bực tức. Bàn tay đang nắm tóc của cô bèn kéo giật mạnh hơn nữa, hắn rít qua kẽ răng:

" Mày còn cười sao con khốn... Mày chế.... "

Tên mặt thẹo đang nói bỗng ngẩn người ra. Hắn nhìn đôi mắt sương mù mấy phút trước còn trong veo nay đã trở nên vẩn đục hơn bao giờ hết, siết chặt lấy hắn đầy uy lực. Một dự cảm không lành bỗng ập đến mà đối với những người từng có cơ hội giáp mặt Dương Hạ Tuyết phải diễn tả bằng bốn từ mà cô sắp nói ra đây:

" Mày nên chạy đi! "

" Hả!!! "

Vụt!!!

Một tiếng động lướt qua, Hạ Tuyết giơ chân lên cao, vừa vặn để cho mũi khoan trên tay tên mặt sẹo lướt qua chân cô. Sợi dây thừng dưới chân liền rơi rụng lả tả. Rồi không kịp để tên mặt sẹo được định thần, Hạ Tuyết đã đứng lên, gõ chân xuống sàn để lộ một mũi dao nhỏ nơi mũi giày, rồi đá vào cổ tên mặt sẹo.

" PHONG CÔ TA, CÓ VŨ KHÍ! " Lâm Nhã qua màn hình ti vi vội kêu lên nhưng cũng chẳng kịp!

Màu máu đỏ bắn tung toé, chao đảo lên xung quanh. Hình ảnh tên mặt sẹo nằm trên sàn hấp hối tràn ngập ánh tím đậm trong đôi mắt Mặc Lãnh Phong. Không kịp phản ứng, hắn gầm lớn:

" TẤT CẢ MAU XUỐNG ĐÓ NGAY!!! "

Lâm Nhã và Chung Cận Nhiên giật nảy mình, không kịp ngạc nhiên về quang cảnh đẫm máu trong căn phòng mà chỉ biết lao theo Mặc Lãnh Phong đang hầm hập đi xuống dưới phòng tra khảo. Lâm Nhã đi sát bên cạnh Mặc Lãnh Phong, trên đường đi không kịp thở chỉ quay sang hỏi hắn:

" Phong, cậu chạy nhanh vậy? Trong đó người của chúng ta rất đông mà! Hơn nữa, cô ta còn đang bị trói! "

Mặc Lãnh Phomg chỉ nghiến răng, tay siết chặt, bước chân càng thêm cuồng dã:

" Lần trước giáp mặt cô ta mà cậu không hiểu sao? Người phụ nữ đó là một con yêu nữ. Dù chỉ là một ngón tay thoát ra, thì người của chúng ta căn bản không phải đối thủ! Trong phòng tra khảo lại không có ai mang súng, cơ hội chống lại cô ta chỉ bằng không mà thôi! "

Lâm Nhã tròn mắt, cả đại não như càng thêm nghi hoặc cùng khiếp sợ:

" Tôi thật không hiểu rốt cục, cô gái đó là ai cơ chứ? "

" Tôi không biết " Mặc Lãnh Phong lắc đầu. Sâu trong lời nói khơi gợi tia hứng thú:

" Nhưng chắc chắn cô ta không phải là một con người "