Chiếc xe Mustang của Hạ Tuyết dừng tại một con ngõ vắng vẻ nơi ngoại ô. Bây giờ đã là 6h chiều, thời điểm hoàn hảo để bắt đầu cho một cuộc sống về đêm nhộn nhịp nơi Hong Kong.

Qua cửa kính xe, Hạ Tuyết chầm chậm quan sát bóng dáng cao lớn của Mặc Lãnh Phong đang bước ra từ chiếc xe Roll Royce đặc trưng của hắn rồi tiến vào một toà nhà lớn. Cô cũng không thể ngờ trong một con đường nhỏ hẹp như thế này lại xuất hiện một toà nhà khác thường như thế!

Trong khi tất cả những căn nhà xung quanh trông giống như loại nhà ngoại ô vô cùng kinh điển, thì căn nhà kia lại chỉ mang một màu xám xịt, tối tăm. Tường cao chót vót tựa như một cái hộp kim loại lớn, đồng thời cũng kéo cả diện mạo khu phố đi xuống theo.

Lạ lùng như vậy thì chỉ có thể có hai khả năng: Một, chủ nhân của toà nhà này là người có vấn đề về thẩm mĩ nặng. Hai, đây là một công trình được xây dựng để che giấu một điều gì đó…

Có thể là các hoạt động phi pháp của các ông trùm tội phạm: như casino trái phép, hộp đêm để lưu hành thuốc phiện, thậm chí là một sex club cũng không tránh khỏi ngoại lệ. Mặc dù Hạ Tuyết chưa bao giờ mở một hộp đêm trái phép, nhưng làm một lão đại đã hai năm, cô cũng tự nhận mình là một tay lão luyện…

Khẽ nhếch môi, Hạ Tuyết thầm cười nham hiểm…

” Mặc Lãnh Phong, lần này chính tôi sẽ lật tẩy bộ mặt thật của anh. Cứ chờ đó!!! ”

Nghĩ là làm, Hạ Tuyết bước ra khỏi chiếc xe Mustang, chỉnh lại bộ âu phục đen bóng trên người rồi đẩy gọng kính trên mặt mình. Nhìn qua gương chiếu hậu, cô đưa tay vuốt mái tóc ngắn vàng sau gáy, phong thái cô lúc này trông thật điềm đạm mà có chút gì đó hoang dã. Quả thật, ngoại trừ chiều cao khiêm tốn, trông cô lúc này thật chẳng khác gì một người ngoại quốc trẻ tuổi, thành đạt là bao cả.

” Cảm ơn sư phụ!!! ” Hạ Tuyết vừa lẩm bẩm vừa hít sâu, nói đoạn cô nhanh chân bước đến chỗ toà nhà. Nhìn cánh cửa sắt đóng kín im ỉm chỉ chừa lại một ô nhỏ như trong mấy xà lim, Hạ Tuyết khẽ nhếch môi. Bàn tay nhỏ nhắn gõ lên cánh cửa đúng ba tiếng:

” CẠCH…CẠCH…CẠCH…!!!! ”

Không ngoài dự kiến, ô cửa nhỏ phía trên bị kéo sang một bên, để lộ một cặp mắt đàn ông nhìn Hạ Tuyết chằm chằm rồi lạnh lùng lên tiếng:

” Có thẻ vào không? ”

” Thẻ vào? ” Hạ Tuyết ngớ người. Đúng rồi, vì do khi nãy Mặc Lãnh Phong được vào cửa một cách rất tự do nên cô không quá để ý. Xem ra an ninh ở đây cũng rất tốt, không phải là một club tuỳ tiện. Đúng là không có thẻ thì không vào được thật!!!

Thấy Hạ Tuyết chần chừ hồi lâu, người đằng sau cánh cửa sắt vội nheo mắt, giọng nói ồm ồm thật đủ làm cho người ta phải bạt vía:

” Không có thẻ thì đi về đi. Mày đừng làm tao phải điên lên! ”

Ngay sau đó, tên đàn ông định sập tay đóng cửa thì bị giọng nói của Hạ Tuyết ngăn lại:

” Khoan…!!! ”

Bàn tay đang định đóng cửa vội dừng lại, như thể chờ đợi Hạ Tuyết. Ngay lúc này, trí óc Hạ Tuyết chợt loé lên một ý tưởng, đôi mắt sương mù cũng trở nên sáng rõ, lấy tay lục lọi trong túi quần của mình, cô lôi ra một mảnh giấy rồi đưa trước mặt tên canh cửa. Mạnh dạn nói:

” Đây có được không? ”

Tên cnh cửa nheo mắt nhìn thứ được in trên mảnh giấy trắng rồi ngớ người. Trên mảnh giấy ấy, một biểu tượng đầu lâu bắt chéo được nằm cân xứng hoàn hảo trong một hình lục giác vừa vặn. Ngay lập tức, như có điện giật, người đàn ông nhanh chóng mở cửa, bộ dạng nồng hậu thật khác xa lúc vừa rồi:

” Ôi… Mời, mời ngài vào. Thật xin lỗi, tôi không biết ngài là người của Grim lão đại. Tôi đúng là có mắt như mù! ”

Người của Grim? Vậy ra con dấu này có ý nghĩa như vậy. Một biểu tượng cho kẻ đứng đầu Reaper, cũng như một tấm vé thông hành, có thể đi lại thoải mái trong các cơ quan của Reaper.

Hạ Tuyết nhìn tờ giấy rồi bước nhanh vào bên trong, cô ngước mắt nhìn tên canh cửa. Đầu cạo trắng, cao lớn, lại còn tô cả son môi, thật giông một kẻ biến thái chính hiệu.

Nhún vai, cô lấy trong túi áo một tờ tiền mệnh giá lớn đưa cho tên canh cửa rồi vỗ vào vai hắn:

” Cậu làm ăn vất vả rồi! Cầm lấy mà uống vài ly rượu! ”

” À, dạ, dạ… Cám ơn đại ca… ” Tên canh cửa cảm ơn rối rít rồi huýt sáo với mấy cô gái đang ăn mặc khiêu gợi ở trên sàn nhảy:

” Này, mấy em, xuống đây, vị tiên sinh này là khách hàng V.I.P đấy, tiếp đón cho cẩn thận! ”

Ngay lập tức, Hạ Tuyết bị bao vây bởi khoảng bốn, năm cô gái vô cùng xinh đẹp, thân hình nóng bỏng của các cô đều được gói gọn trong những chiếc váy mỏnh manh ngắn cũn cỡn, thật không thể che giấu hết được sự hấp dẫn. Họ bắt đầu đặt tay lên người Hạ Tuyết, nũng nịu nói:

” Đại gia, theo em, chúng em sẽ phục vụ tận tình cho ngài! ”

Hạ Tuyết ngước nhìn khuôn mặt của từng người trong số đó, rồi tuyệt nhiên không nao núng, cô đặt tay lên vòng eo eo mảnh khảnh của hai cô nàng đứng gần mình nhất, điệu bộ vui vẻ ra mặt:

” Vậy phiền các em rồi, tôi thích nhất là phụ nữ nhiệt tình đó! ”

” Ứ, đại gia, ngài cũng thật là!! ” Một cô gái e lệ đẩy cánh tay Hạ Tuyết rồi lập tức dán sát mình vào người cô. Ngay sau đó, cả toán phụ nữ ấy kéo Hạ Tuyết đi vào trung tâm của căn nhà, đồng thời cũng làm lộ ra khung cảmh xa hoa, truỵ lạc ở phía bên trong.

Ánh sáng xanh lục trùm kín khắp không gian, tiếng nhạc xập xình dao động theo thân hình những cô gái đang đong đưa trên sàn nhảy.

Họ ăn mặc thật thiếu vải, rồi lần lượt xà vào lòng những người đàn ông xung quanh. Mùi rượu cùng hương hoa hồng nồng nặc trong không gian càng làm lộ ra một bầu không khí dâm đãng.

Hạ Tuyết được các cô gái đó dẫn đến một chỗ ngồi thật kín đáo rồi ngay lập tức được ấn xuống một chiếc ghế bành lớn. Mùi hương nước hoa phụ nữ cứ thế tràn vào trong khoang mũi cô, tạo nên một cảm giác thật khó chịu khiến Hạ Tuyết thoáng nhăn mặt. Mấy gái ngồi bên cạnh Hạ Tuyết thì vẫn tươi cười, khui một chai rượu rồi rót cho cô một ly, miệng lưỡi ngọt ngào nói:

” Vậy đại gia, ngài là V.I.P sao? Vậy ngài chắc phải là một trong những nhân vật quan trọng của quý tổ chức nhỉ? ”

Hạ Tuyết đón lấy ly rượu, một hơi uống cạn rồi đặt tay lên môi cô ta, ngón tay nhè nhẹ lướt trên cánh môi đỏ mọng ấy mà khiêu khích:

” Tiểu thư, tôi cũng phải có bí mật của mình chứ? Đâu thể tiết lộ cho em được! ”

” Ấy! Đại gia đừng có nói dối!! ” Một cô gái khác nhếch mép, thoải mái ngồi phía sau xoa bóp lưng cho Hạ Tuyết:

” Bất cứ ai là khách hàng V.I.P đều là người của Reaper cả. Chúng em đã phục vụ rất nhiều đàn ông, ngài đừng tưởng chúng em không biết! ”

Hạ Tuyết nghe vậy thì bất giác lắc đầu, cười khổ:

” Thật ngại quá, chắc các em không biết nhưng tôi là người mới của tổ chức. Đây cũng là nơi một người quen giới thiệu cho tôi, nếu các tiểu thư không phiền có thể cho tôi biết thêm một chút về nơi này không? ”

” À, ngài không biết sao, chỗ này… ” Một mĩ nhân lên vui vẻ nhưng đôi mắt hạnh xinh đẹp lại ánh lên một tia mặc cảm:

” Là nơi cho đàn ông hưởng lạc đó mà! ”

Hạ Tuyết nghe vậy thì hơi ngẩn ra, ánh mắt sương mù quan sát từng gương mặt đượm buồn của những cô gái mà chạnh lòng.

Trông họ, ai ai cũng được trang điểm thật kĩ càng, vậy mà vẫn không giấu nổi vẻ non nớt thường trực. Cùng là phụ nữ với nhau, cô hiểu rõ nỗi khổ tâm của họ, không ai muốn rơi vào con đường này cả. Những cô gái này, cũng thật bất đắc dĩ…

” Xin lỗi, tôi không hề có ý làm các em buồn! ”

” À, không sao!!! ” Một cô gái ngồi bên cạnh Hạ Tuyết bỗng nở nụ cười rạng rỡ, như chưa hề có chuyện gì xảy ra cả:

” Đại gia, ngài rất tốt, nói chuyện với chúng em cũng rất nhẹ nhàng, thật không như các khách hàng khác…”

” Vả lại cuộc sống ở đây cũng không tệ… ” Một cô gái khác vừa rót rượu cho Hạ Tuyết vừa nói:

” Chỉ cần làm vừa lòng một số đàn ông, uống một chút rượu, ngủ với họ một đêm. Chúng em sẽ được ăn uống đầy đủ, trả công cũng hậu hĩnh. Vậy là tốt lắm rồi! ”

” Thật thế sao? ” Hạ Tuyết cụp mắt ” Vậy nơi đây là ai quản lý? ”

” Chính là người lúc nãy đại gia gặp ở ngoài cửa, anh ta là Thái Thái, giống kiểu ” mama tổng quản ” của chúng em. Anh ta lo mọi việc quản lý hộ ông chủ nơi này, đây là nơi ông ấy lập ra để dành riêng cho các thế lực ngầm ở HongKong đấy ạ! ”

” Ông chủ? ” Hạ Tuyết nghi hoặc nheo mắt.

” Vâng!!! ” Cô gái kia gật gật đầu ” Ông chủ của chỗ này, Mặc Lãnh Phong, cánh tay phải của Grim lão đại đấy ạ! ”

” Cánh tay phải… ”

Hạ Tuyết trợn tròn mắt, móng tay vô thức siết chặt gấu quần đến trắng bệch. Thì ra bao lâu nay, hắn ta ở đây, kẻ thật sự đã sát hại Lục Tâm. Cô thật

là ngu ngốc, thậm chí còn mời hắn về nhà ăn cơm vui vẻ, đối đãi với hắn tử tế như vậy. Hoá ra cô đã vô tình ” cõng rắn cắn gà nhà ” mà không hay biết.

Sát khí lộ rõ, vẻ mặt vô thức doạ người ấy của Hạ Tuyết khiến cho những cô gái xung quanh cô bỗng cảm

thấy lạnh sống lưng. Im lặng một lúc, họ bèn lên tiếng, cắt ngang suy nghĩ muốn giết người của Hạ Tuyết:

” Đại…đại gia… Ngài…làm sao vậy?”

Như có ai đấy làm cô giật mình, Hạ Tuyết hoàn hồn, nhìn vào mấy khuôn mặt ngơ ngác trước mặt, cô mới vô thức nhận ra vẻ lỗ mãng của mình. Khẽ gãi đầu, Hạ Tuyết cố xoá đi cái không khí ngột ngạt đang bao trùm này:

” À, xin lỗi, tôi đang chỉ nghĩ lung tung thôi! Mong các em đừng lo lắng! ”

” Vậy sao? Đại gia làm chúng em sợ quá! ” Các cô gái cười cho có lệ, các cô còn tưởng mình đã làm sai gì mà khiến cho người đàn ông trước mặt có vẻ mặt căm phẫn đến thế. Thậm chí, còn có phàn đáng sợ hơn cả “mama” của bọn họ nữa ấy chứ!

Hạ Tuyết thấy họ vẫn còn e dè nhìn mình thì lập tức quay lại chủ đề:

” Rồi, các tiểu thư đừng nhìn tôi như vậy nữa. Thế ở đây, cô nương nào được yêu thích nhất vậy! ”

Một cô gái nghe vậy thì nũng nịu lên tiếng, tỏ vẻ không chịu:

” Ấy gia, chả lẽ ngài không hài lòng với chúng em? ” Các cô gái thấy vậy thì cũng đồng loạt hưởng ứng:

” Đúng đấy, đại gia… Không công bằng ”

” Được rồi, được rồi!!! ” Hạ Tuyết hết cách lên tiếng. Cô không thể ngờ sức hấp dẫn của mình với phụ nữ vẫn luôn lớn như vậy. Đúng là dù Dương Hạ Tuyết cô không có đàn ông theo thì phụ nữ cũng đếm dài cả phố không hết. Khẽ cười cười, cô trấn an các cô gái:

” Thôi mà, các tiểu thư, tôi chỉ tò mò thôi. Trong mắt tôi, các em vẫn là đẹp nhất, không ai sánh bằng ”

” Ứ, đại gia ngài chưa biết đấy thôi, chứ ngài mà thấy sắc đẹp của Jina thì đừng nói chuyện với chúng em

nữa nhé! ”

” Jina ” Hạ Tuyết ngạc nhiên ra mặt, cô biết cái tên này, đấy chả phải là nữ danh ca trong buổi tiệc của Minh Chấn 6 năm trước sao? Sao một cô gái thanh lịch, quý phái như vậy lại ở đây? Không tin nổi vào tai mình, cô hỏi lại:

” Em vừa nói Jina? Cô ấy chả phải là nữ diva được kính trọng sao? Sao lại ở một nơi như thế này? ”

” Ấy, đại gia mới vào Reaper nên có thể không biết, nhưng ai cũng biết Jina là tình nhân của ông chủ từ lâu rồi! Cô ta cũng xuất thân là một người ở đây, nhưng do một lần được ông chủ bắt gặp và yêu thích nên mới được bước chân vào giới showbiz”

” Ông chủ cũng thật là, có một thời gian vứt bỏ cô ta nhưng sau đó lại quay lại. Thế nhưng chưa bao giờ ngủ với cô ta ở bên ngoài, toàn đưa cô ta quay trở lại chỗ này… Cứ như thể… ”

” Như thể muốn nhắc nhở thân phận cô ấy là ai, đúng không? ” Hạ Tuyết lãnh đạm nói, đôi mắt như phủ một lớp sương mờ….Mặc Lãnh Phong, hắn đúng là một kẻ thâm độc… Nghĩ vậy, Hạ Tuyết khẽ nhếch môi, giọng nói phát ra có vẻ tiếc rẻ:

” Tôi đã từng nghe đến Mặc tiên sinh nhưng cũng chưa bao giờ được gặp mặt, phải chi được một lần diện kiến cấp trên của mình nhỉ? ”

” Vậy thì có gì khó! ” Cô gái vồn vã nói, đoạn lại hướng tay chỉ Hạ Tuyết về phía một chiếc thang máy bằng kính rồi tiếp lời:

” Hôm nay Jina có lịch hẹn với một người, người đó chỉ có thể là ông chủ. Nếu ngài muốn, tí nữa ông chủ sẽ xuống bằng đường đó, lúc ấy ngài có thể tha hồ chiêm ngưỡng rồi! ”

” Thật sao, em nói thật chứ! ” Hạ Tuyết giả bộ không tin nhưng lại như mở cờ trong bụng. Mấy cô gái thấy vẻ mặt có vẻ nghi ngờ của cô thì lại càng khẳng định:

” Thật mà, chả lẽ đại gia không tin chúng em? Ngài ấy ở trên phòng riêng của mình, chắc cũng phải một lúc nữa là xuống thôi! ”

Cô gái đó còn muốn nói gì đó nữa nhưng đã thấy Hạ Tuyết đứng lên, rút từ trong túi ra một sấp tiền mặt, từ từ phân phát cho mỗi người. Các cô gái vừa đưa tay nhận lấy tiền rồi vừa tròn mắt với Hạ Tuyết:

” Đại gia…sao ngài lại!? ”

” Các em cứ cầm đi và chờ tôi ” Hạ Tuyết nói với họ, tầm mắt lại hướng đến một người phục vụ club đang tiến vào khu vực nhà vệ sinh mà nở nụ cười quỷ dị đến lạ lùng…

” Tôi có một số vấn đề cá nhân phải giải quyết bây giờ! ”

****

” Phong…!!! Hôm nay anh có mùi nước hoa nồng quá! Anh đã đi gặp ai vậy? ”

” Jina, đừng có gọi tên của tôi” Mặc Lãnh Phong vừa nói vừa cài lại khuy áo, đôi mắt tím thẫm vẫn không thay đổi nhìn về phía trước. Bước xuống giường, hắn chỉnh trang lại trang phục của mình. Nhìn theo hắn, khuôn mặt Jina thoáng hiện chút tổn thương, cúi gằm xuống, cô lí nhí:

” Em xin lỗi, Mặc Tổng! ”

Mặc Lãnh Phong quay đầu, ánh mắt quan sát khuôn mặt uỷ khuất của Jina thì tiến đến, chạm tay lên trán cô rồi vừa vuốt ve vừa nói:

” Jina, em vốn luôn là một người rất hiểu chuyện, tôi tin em nên mới để lộ đôi mắt này của mình cho em. Sao hôm nay em lại nói những câu dư thừa như vậy? ”

” Em xin lỗi Mặc tổng, chỉ là em…em! ” Jina ngước đầu nhìn Mặc Lãnh Phomg, cặp mắt long lanh phản chiếu bóng dáng cao lớn của hắn như muốn khắc ghi hết thảy. Sự yêu thuơng nồng đậm không thể che dấu nhưng lại chẳng thể nào lọt vào tâm khảm của hắn. Mặc Lãnh Phong nheo mắt, bàn tay di chuyển từ đỉnh đầu rồi xuống cằm Jina, giọng điệu từ hắn phát ra thật lạnh lùng, chẳng có nổi một hơi ấm:

” Jina, hãy nhớ, đừng mơ tưởng hão huyền, em là công cụ làm ấm giường cho tôi. Nếu như em còn có những câu hỏi không an phận như vừa rồi, thì đừng trách tôi sẽ bỏ rơi em lần nữa. ”

Jina nghe vậy thì trừng mắt, lao đến túm lấy cánh tay Mặc Lãnh Phong, bộ dáng đáng thương khẩn thiết cầu xin:

” Không, Mặc tổng, em xin lỗi, xin đừng vứt bỏ em… Em sẽ ngoan ngoãn mà! ”

Mặc Lãnh Phong lạnh lùng nhìn Jina rồi khéo léo rút tay mình khỏi tay cô, lấy một cặp kính đen đeo lên mắt, hắn mở cửa đi ra ngoài, để lại bóng hình của người phụ nữ xinh đẹp nhưng thật cô quạnh một mình trong căn phòng vắng vẻ….