Mặc Lãnh Phong ngồi trên xe, đôi mắt thạch anh được đeo kính áp tròng của hắn hướng về phía con đường đông như mắc cửi bên cạnh rồi nhìn sang hai đứa trẻ đang chú tâm vào chiếc điện thoại trên tay chúng. Khoé mắt khẽ nheo lại, lặng thầm quan sát từng cử chỉ nho nhỏ trên những ngón tay xinh xinh kia, cuối cùng quay lại hỏi Lâm Nhã đang ngồi ở ghế lái :

“ Lâm Nhã, thế này thế nào ? “

“ Ý cậu là sao ? “ Lâm Nhã không quay đầu, chỉ tập trung lái xe rồi nói với Mặc Lãnh Phong. Ngược lại, Mặc Lãnh Phong cũng không có quá nhiều hành động, chỉ một mực tiếp tục tập trung vào khung cảnh bên ngoài rồi lãnh đạm :

“ Khi cậu liên tục nhắc về hai đứa trẻ này tôi đã hơi lo lắng. Nhưng thiên vị đến mức để cho chúng lên xe tôi, Lâm Nhã, cậu có hơi quá không ? “

Lam Thiên và Tử Y ngồi trước mặt hắn nhanh nhạy hiểu được hàm ý này của Mặc Lãnh Phong, nhưng hai đứa trẻ chỉ biết im lặng. Quả thật, dù chúng có là thiên tài thì cũng chỉ là trẻ con, căn bản không dám lên tiếng. Lâm Nhã ở ghế lái cũng nhận được sự khó xử của lũ trẻ bèn lên tiếng giải vây :

“ Hả, sao cậu nói tôi thiên vị chứ ? Chả lẽ để cho người mà Mặc Thị chúng ta đầu tư một chút thành ý không được sao ? “

“ Thành ý ? “ Mặc Lãnh Phong cười khẩy “ Ý cậu là cậu đã chọn luôn hai đứa trẻ này trong tổng số hơn 100 sinh viên ưu tú sao ? “

“ Ai bảo cậu thế ? Tôi chỉ thấy trong số mấy người cậu cho tôi xem, hai đứa trẻ này là có khả năng nhất. Với cả bọn trẻ cũng nói với tôi, tôi mà không chọn chúng, nhất định sẽ phải hối hận, không phải sao hai nhóc ? “

Lâm Nhã nói với lại đằng sau, Lam Thiên và Tử Y nghe vậy thì gật đầu lia lịa rồi vui vẻ đáp lại :

“ Đúng vậy ạ !!! “

“ Hai đứa nói với cái tên đó như vậy sao ? “ Mặc Lãnh Phong vừa tựa vào ghế vừa nhắm mắt lại, vẻ mặt không chút biến hoá hỏi hai đứa trẻ. Bị một câu hỏi bất ngờ, Lam Thiên và Tử Y đồng loạt ngẩn ra, cuối cùng ấp úng nói :

“ Dạ..vâng...vâng ạ.... “

Hai đứa trẻ cẩn trọng nói nhưng chỉ thấy khoé miệng người đàn ông khẽ nhếch lên. Hắn nghiêng đầu, chậm rãi mở miệng :

“ Đối đầu với một trăm sinh viên từ tất cả các lục địa... Với kinh nghiệm trải đời hơn hẳn hai nhóc, bằng cấp, thư giới thiệu, cái gì cũng có cả... Và hai nhóc nghĩ chỉ với một con số sẽ khiến tập đoàn của ta chấp nhận nhận hai nhóc sao ? “

“ Phong... “ Lâm Nhã ở hàng trên nhăn mặt nhắc nhở “ Sao cậu lại nói thế trước mặt bọn trẻ !!! “

“ Lâm Nhã...!!! “ Mặc Lãnh Phong cũng nghiêm nghị quay lại nhìn hắn “ Tôi không biết cậu đang nghĩ cái quái gì nhưng đây không phải một trò đùa. Cho dù những đứa trẻ này có là thiên tài đi chăng nữa nhưng nếu phải chọn lựa chúng giữa những sinh viên khác thì kết quả chả phải quá rõ ràng rồi hay sao ? Cậu cũng biết Mặc Thị chúng ta chưa bao giờ có ý định đầu tư dài hạn cho ai cả. Thế mà hôm nay cậu mong tôi thay đổi cách làm việc của mình ư ? “

Lâm Nhã nhăn mày, tay nắm lấy vô lăng có chút khó chịu. Cái tên này hắn không thể phóng khoáng một chút sao ? Nghĩ vậy hắn lại nói voing ra phía sau :

“ Phong...!!! Ít ra cậu cũng phải... “

“ Không sao đâu ạ !!! “ Bất chợt, một giọng nói truyền đến dõng dạc từ hàng ghế trước mặt khiến Mặc Lãnh Phong quay đầu. Ánh mắt hắn hướng thẳng về phía hai đứa trẻ đang ngồi nghiêm túc ở phía trước đối diện mình rồi khẽ nhướn mày. Tử Y và Lam Thiên cũng không né tránh cái nhìn này của hắn, thay vào đó Lam Thiên chỉ nhỏ giọng :

“ Cháu hiểu tại sao chú không nhận bọn cháu, bọn cháu rất nhỏ tuổi, kinh nghiệm cũng ít mà chưa chắc khi chú đầu tư cho bọn cháu thì bọn cháu sẽ đóng góp cho tập đoàn của chú, phải không ạ ? “

Mặc Lãnh Phong nghe xong câu nói của Lam Thiên thì chỉ gật đầu cảm thán :

“ Điều này ta vừa nói rõ ràng với nhóc. Không sai, nếu là ta,ta sẽ không bao giờ chọn hai nhóc “

Mặc Lãnh Phong không nể tình thẳng thắn đáp. Đây sẽ mãi mãi là phong cách sống của hắn, chỉ cần là những thứ mà hắn không thấy một chút lợi nhuận đáng giá thì hắn sẽ sẵn sàng gạch bỏ, không thèm ngó ngàng. Mà đối với hắn, hai đứa trẻ này cũng không có gì khác biệt.

Thế nhưng, trái với tưởng tượng của hắn về dáng vẻ thất vọng của Lam Thiên và Tử Y, hai đứa trẻ lại chỉ mỉm cười. Nụ cười nhìn thật thân thiện nhưng lại như đang toan tính một âm mưu gì đó khiến Mặc Lãnh Phong ngạc nhiên ra mặt. Bởi hắn không ngờ, hai đứa trẻ con lại có một biểu cảm khác thường như vậy. Trầm lắng một hồi, Lam Thiên bèn lên tiếng :

“ Nếu như bọn cháu áp dụng biện pháp mạnh thì sao ? “

“ Biện pháp mạnh ? “ Mặc Lãnh Phong cau mày, không tin hỏi “ Được thôi, hai nhóc định làm như thế nào ? “

“ Loretta... “ Lam Thiên quay sang em gái mình rồi ra hiệu, khiến cho Tử Y ở bên cạnh lập tức biết ý bèn đưa chiếc điện thoại nãy giờ cô bé cầm trên tay cho Mặc Lãnh Phong rồi trở lại chỗ ngồi của mình. Mặc Lãnh Phong thấy vậy thì tiện tay đón lấy, ánh mắt chỉ định lướt qua màn hình di động thì bỗng chốc khựng lại, giọng nói trầm đục lộ rõ sự âm lãnh :

“ Hai nhóc lấy đâu ra mấy thứ này ? “

“ Hai ngày trước... “ Lam Thiên cao hứng nói, điệu bộ của cậu lúc này thật khác biệt so với một đứa trẻ thông thường “ Khi chú Lâm Nhã quyết định chọn bọn cháu, bọn cháu đã nghĩ tại sao không tìm hiểu về công ty phòng khi những chuyện như thế này có thể xảy ra chứ ? Nên cháu và Tử Y đã cài một con chíp ngầm vào bộ máy công ty, nó vượt qua các tường lửa và đội bảo mật của các chú, không gây nhiễu hay hư hại bộ máy nhưng lại cho chúng cháu tất cả các thông tin cần thiết ! “

“ Cái gì, hai đứa làm gì cơ ? “ Lâm Nhã nghe vậy thì hoảng hốt nói, nhưng trong lòng lại mừng thầm ra mặt. Thông tin của tập đoàn vừa bị hack bởi hai đứa nhóc, không biết Mặc Lãnh Phong sẽ cảm thấy thế nào đây ? Nếu như không phải đang tập trung lái xe thì hắn đã quay lại cười cho cái tên đầu heo này đến tối mặt rồi. Nhưng sắc mặt Mặc Lãnh Phong vẫn không chuyển sắc, chỉ lãnh đạm như trước :

“ Vậy là hai nhóc đã lần ra tất cả số tài khoản công ty, các mối đầu tư, kế hoạch dự định sao ? “

“ Yep!!! Gói gọn trong cả một chiếc điện thoại đấy. Tuy mất bọn cháu cả một ngày nhưng cũng đáng đấy chứ ạ! “

“ Hai nhóc đang muốn tống tiền ta sao ? “ Mặc Lãnh Phong vừa xem vừa ngẩng đầu.

“ Sao lại thế ạ ! “ Lam Thiên cười một cách thật tinh tế “ Bọn cháu chỉ là hai đứa trẻ thôi mà ! “

Mặc Lãnh Phong lúc này mới ngẩng đầu, con ngươi thâm thuý nhìn chằm chằm vào hai đứa trẻ trước mặt. Đíng là những tiểu quỉ, để cho Mặc Lãnh Phong hắn có cảm giác này, không nhận chúng thật quá phí rồi !

Nghĩ vậy, khoé môi của hắn khẽ cong lên tạo thành một độ cong tuyệt đẹp. Nụ cười ấy khiến cho Lam Thiên và Tử Y vội ngẩn ra, có lẽ cả đời bọn chúng cũng chưa gặp một người có nụ cười lạ lẫm đến vậy. Ngay sau đó còn chưa kịp để cặp song sinh kịp hoàn hồn, Mặc Lãng Phong đã đưa tay ra trước mặt chúng rồi nói :

“ Xem ra hai nhóc cũng rất được. Tốt thôi, chủ tịch Mặc Thị, hoan nghênh hai nhóc, Elias và Loretta Chester là mối đầu tư mới cho tập đoàn của ta... “

Câu nói của hắn không nhanh cũng không chậm, đủ để hai đứa trẻ nghe được nội dung, quá mừng rỡ chúng nắm lấy tay hắn, lắc mạnh :

“ Chú có thể gọi bọn cháu là Lam Thiên và Tử Y, đó là tên tiếng Trung của bọn cháu “

“ Ha... Tôi đã nói gì nào Phong...” Lâm Nhã ở phía trước nói xen vào, sự hưng phấn lộ rõ trong ánh mắt hắn :

“ Hai đứa nhóc này được đấy chứ ? “

Lâm Nhã cười vui vẻ, tay đánh vô lăng sang một con phố quen thuộc. Đôi mắt đen láy của hắn lại vô thức hướng về phía gương chiếu hậu rồi dừng trên ba khuôn mặt giống nhau đến kì lạ kia thì mỉm cười.

Trên đời này đúng là có những người thật giống nhau !

***

Hạ Tuyết nắm chặt vô lăng, chiếc Mustang màu navy của cô lao nhanh qua các con phố. Vừa điều khiển xe với tốc độ nhanh nhất, Hạ Tuyết vừa ra lệnh cho người trong chiếc điện thoại trên tay mình :

“ Anh đã tìm được biển số xe rồi sao ? Tốt, tra cho tôi đi !!! “

“ Vâng thưa tiểu thư !! Bộ cảm biến của tôi cho biết chiếc xe trong camera đó là một chiếc Roll Royve Phantom, loại được đặc chế nên hơi khó tìm nhưng nhờ một số camera tôi đã thấy nó đang hướng về trung tâm thành phố ! “

“ Tốt, còn gì nữa không ? “

“ Có, thưa tiểu thư “ Người thuộc hạ bên đầu dây tiếp lời “ Chúng tôi cũng đã tìm hiểu về hành động của tiểu thiếu gia và tiểu thư. Có vẻ như dạo gần đây họ đã gọi đồng thời email cho một người đàn ông lạ mặt. Người đàn ông này hình như chính là người đã giúp hai người họ thoát khỏi bệnh viện. “

“ Có thông tin gì về hắn không ? “ Hạ Tuyết cau mày hỏi lại.

“ Dạ không tiểu thư, đây là một người rất kín tiếng. Hình như Tử Y tiểu thư và Lam Thiên thiếu gia đã từng bàn bạc gì đó với hắn. Giờ chúng tôi đang lần ra biển số xe của hắn để cung cấp cho tiểu thư “

“ Tôi hiểu rồi, chỉ đường cho tôi ngay “ Hạ Tuyết đanh thép ra lệnh.

“ Vâng thưa tiểu thư !!! “ Người thuộc hạ dõng dạc nói. Hạ Tuyết thấy thế thì gật đầu, ánh mắt nhàn nhạt lộ rõ sự lo lắng nhưng chủ yếu là tức giận đến kinh hồn.

Dám lừa cô sao ? Hãy đợi đấy lũ nhóc con.

***

Trụ sở Mặc Thị ở Hong Kong.

Toà cao ốc hoành tráng nằm ở trung tâm thành phố hoa lệ. Bây giờ là 2h chiều, ánh sáng mặt trời hơi có chút gay gắt lại càng tô đậm thêm vẻ trang nghiêm của nơi đây. Bước ra khỏi xe, Mặc Lãnh Phong nhanh chóng tiến vào trong toà nhà, bỏ lại sau lưng Tử Y và Lam Thiên há hốc mồm chiêm ngưỡng toà cao ốc mà cảm thán :

“ Whoa....!!!! Các chú giàu thật đó ! “

Lâm Nhã nghe vậy thì bước đến, đặt tay lên đầu bọn trẻ rồi cười đùa :

“ Hai đứa còn nhỏ, lo lắng đến tiền làm gì ? “

Tử Y thấy vậy thì chỉ lắc đầu, tay giơ lên tạo thành một câu nói khiến Lam Thiên bật cười. Lâm Nhã thấy vậy thì khó hiểu quay lại hỏi :

“ Cô bé nói gì vậy Lam Thiên ? “

Lam Thiên nghe vậy thì cười đầy ý nhị, cậu bé giơ tay ra làm động tác ngoắc ngoắc với Lâm Nhã. Không chậm trễ, Lâm Nhã cũng phối hợp cúi xuống gần Lam Thiên để cho khuôn mặt cậu sát vào tai hắn thì nghe thấy câu nói thì thầm :

“ Người không vì tiền trời chu đất diệt “

“ Cái gì “ Lâm Nhã cười lớn “ Ai dạy cháu mấy câu đó vậy, cô nhóc ? “

“ Mẹ cháu ạ “ Lam Thiên thật thà đáp “ Mẹ nói tiền giải quyết được nhiều thứ nhất và cũng là món quà tốt nhất “

Lâm Nhã nghe vậy càng cười tợn :

“ Mẹ hai nhóc có quan niệm giống Mặc Thị đấy. Chú nghĩ nếu mẹ hai nhóc tha cho chúng ta, chú với hai nhóc sẽ đi ăn với bà ấy một bữa nhé ! “

“ Thật sao chú ! “ Mắt Lam Thiên và Tử Y lập tức hai đứa trẻ sáng rực, sự hào hứng đã không thể che dấu. Lâm Nhã nhìn biểu cảm của chúng mà bật cười, nắm lấy tay lũ trẻ rồi nói :

“ Là thật, nào đi thôi, những người khác đang đợi đấy ! “

“ Nhữmg người khác ??? “ Hai đứa trẻ tò mò nhìn nhau. Lâm Nhã thấy thế cũng không tiện giải thích, chỉ thần bí cười cười :

“ Ừm...! Gia đình “