Tiếng kêu vang vọng của Hạ Nhâm khiến cho cả khu vực hành lang như rung chuyển. Vân quản gia cũng bị tiếng hét ấy làm cho giật mình, vội vàng quay đầu, đôi mắt hắn trong phút chốc bỗng trở nên hoảng loạn khi nhìn vào thân ảnh đang nằm bất động dưới mặt đất kia. Tất cả cục diện trong phút chốc trở nên hỗn loạn, ai nấy đều thất thần nhìn Dương lão đại giờ đây đã ngã gục xuống lối đi nơi đại sảnh, sắc mặt thì tái nhợt, vô lực...

Căng thẳng, lo lắng tới cực độ...

Rồi như một cơn gió, Hạ Nhâm và Mẫn Đường đồng loạt lao về phía trước. Anh cúi người, ẵm Hạ Tuyết vào trong lòng, giọng điệu đầy lo lắng, run rẩy nhìn vào khuôn mặt đang im lìm kia, bàn tay anh giơ lên, vỗ vào mặt cô :

“ Lão đại, ngài tỉnh lại đi...!!!”

“ Mau tỉnh lại !!!”

“ Tỉnh lại...”

Nhưng mặc cho anh có lay mạnh cỡ nào, người con gái trong lòng vẫn lặng in không một tiếng động. Tựa như một con búp bên vô tri thoảng thứ mùi hương bạc hà nhàn nhạt, sẽ vĩnh viễn biến mất dù chỉ trong giây lát...

Hoảng loạn, quá hoảng loạn, Hạ Nhâm bỗng cảm thấy trời đất quay cuồng xung quanh mình, rồi không nói một lời nào, anh bật dậy, bế xốc Hạ Tuyết lên khỏi mặt đất, chạy như bay ra khỏi dãy hành lang. Mẫn Đường thấy vậy thì cũng không dám chậm trễ, quay đầu nhìn Grim đang trầm mặc đứng bên cạnh, trong ánh sáng mờ ảo của căn phòng, giọng nói của cô vang lên đầy âm lãnh :

“ Xin thứ lỗi, Grim lão đại !”

Nói rồi, cô chạy theo bóng lưng họ, để mặc đằng sau cái nhìn phức tạp cùng mờ nhạt của người đàn ông tử thần nơi bóng tối...

***

Chiếc máy bay Gulfstream G650 dần bay ra khỏi vùng trời Myanmar để tiến về thủ đô Copenhangen. Trên máy bay, Hạ Nhâm nắm chặt tay Hạ Tuyết, ánh mắt anh không hề rời khỏi cô dù chỉ một lần. Trong ánh mắt màu sương mù bỗng nổi lên một sự lo lắng nguyên thuỷ cùng tự trách lớn lao.

“ Chết tiệt !” Hạ Nhâm rủa thầm,anh chợt cảm thấy mình thật bất cẩn. Bố trí rất nhiều vệ sĩ ở bên cạnh em gái mình nhưng lại không có một bác sĩ nào ở bên để chăm sóc, tại sao anh có thể ngu ngốc như vậy ! Vẫn nghĩ rằng em gái anh đang rất khoẻ mạnh, rất ổn thoả cơ chứ! Nếu như không phải lo ngại những người ở đấy phát hiện ra thân phận thật của Hạ Tuyết, anh cũng không phải để cô lặn lội về Đan Mạch như thế này !

Tình trạng này đúng là tiến thoái lưỡng nan...

Mẫn Đường ở một bên sắc mặt cũng ngập tràn lo lắng, hết nhìn vào khuôn mặt tái nhợt của Hạ Tuyết rồi lại nhìn sắc mặt sa sầm của Hạ Nhâm, không nhịn được cô bèn an ủi :

“ Anh đừng có lo lắng, Hạ Tuyết cô ấy sẽ khoẻ hơn thôi !”

“ Cô ấy luôn luôn như vậy mà !”

***

Chiếc máy bay bay với tốc độ cao nhất về Copenhangen, rồi đáp nhanh xuống sân bay tư nhân ở trụ sở Dương gia. Dưới bãi đáp, một toán người đã đứng ở đó xếp hàng ngay ngắn từ lúc nào. Trong đó, nổi bật lên bóng dáng của một người thanh niên cao lớn, mái tóc vàng óng ả, trên người khoác áo blouse trắng, khuôn mặt nghiêm nghị mà lãng tử thể hiện cái dòng máu Đan Mạch chảy trong huyết quản hắn.

Cho đến khi chiếc máy bay hạ cánh xuống bãi đáp nơi gần mình, rồi đến khi cửa của nó mở ra, người thanh niên cùng đám đàn ông mới lập tức xông xáo chạy lại. Chỉ thấy tại cánh cửa máy bay là bóng hình của Hạ Nhâm đang ôm chặt Hạ Tuyết. Nhìn thấy người thanh niên, Hạ Nhâm quên cả lo lắng, lao như bay về phía hắn rồi nói lớn :

“ Ronald, lão đại gặp chuyện rồi !”

“ Ừ! Theo tôi nhanh “ Ronald sốt sắng nói, ánh mắt ái ngại nhìn Hạ Tuyết rồi cũng cùng Hạ Nhâm đi vào toà dinh thự....

....

Trước cửa phòng ngủ của Hạ Tuyết, Hạ Nhâm đi đi lại lại rất nhanh, sắc mặt anh thay đổi liên tục, lúc xanh lúc trắng. Thế nhưng vẫn cứ như trước cánh cửa căn phòng tuyệt nhiên không hề lay chuyển.

“ Hạ Nhâm, anh có thể dừng đi lại được không ? Chóng mặt lắm !”

“ Tình hình này mà anh không điên lên mới lạ ! Chả lẽ em không lo lắng sao ?” Hạ Nhâm gào lên, ánh mắt nhìn Mẫn Đường có chút bực tức cùng khổ cực.

Mẫn Đường cũng nhìn anh, bộ dạng khó chịu không kém :

“ Anh nói cái quái gì vậy! Đương nhiên là em lo lắng rồi, nhưng em không đến mức phải phát khùng như anh. Trong những lúc thế này chúng ta phải giữ bình tĩnh mới có thể ổn định được tình hình, anh hiểu không ? “

Mẫn Đường nói một tràng đến hụt hơi, đồng thời cũng khiến cho Hạ Nhâm phải im lặng ! Bởi cô đã nói đúng, đáng lẽ trong những trường hợp này anh phải thật bình tĩnh... Trước đây anh vẫn luôn như vậy...

Thế nhưng.... Chỉ khi có những viêhc liên quan đến em gái anh, anh mới biết anh dễ mất đi tự chủ lớn lao như thế nào ! Mà lần này, chỉ vì sự bất cẩn của anh mà Hạ Tuyết đã....

Đến đây, Hạ Nhâm chợt giật mình, vội vàng quay sang hỏi Mẫn Đường :

“ Mẫn Mẫn, em có biết gì về tình trạng Hạ Tuyết không ?”

Lúc này Triệu Mẫn Đường mới ngớ người ra, cô nhanh chóng đáp :

“ Anh nhắc bây giờ em mới nhớ, Hạ Tuyết cách đây mấy ngày vẫn hoàn toàn bình thường, trông cô ấy còn rất tốt mà! Chả phải cô ấy hoàn thành các công việc rất nhanh chóng sao ? Trừ phi....”

“ Trừ phi... Con bé nói dối chúng ta. Thể hiện mình vẫn còn khoẻ mạnh để không làm chúng ta lo lắng...” Hạ Nhâm vừa nói vừa siết chặt tay, thảo nào mấy ngày nay anh luôn có cảm giác bất anh như vậy. Hoá ra là về tình trạng của Hạ Tuyết, khi thấy sắc mặt cô tái xanh trên cầu thang thì nỗi bất an đó càng lúc càng lớn. Nếu như không phải lúc ấy anh quá chủ quan, quá tin tưởng vào quyết định của Hạ Tuyết thì cô cũng đã không có chuyện rồi !

Mẫn Đường thấy vậy thì thở dài, nhìn về phía cánh cửa đang đóng chặt, lòng chỉ thầm cầu nguyện :

“ Hạ Tuyết, cậu vạn nhất đừng để mình có chuyện “

....

Im lặng, không khí ngoài hành lang đã trở nên ớn lạnh đến cực điểm. Sự chờ đợi tựa hồ như muốn bóp ngẹt chút hơi thở còn lại của con người...

Cho đến khi cửa phòng mở ra, Hạ Nhâm mới hoàn hồn trở lại, ngẩng đầu, khuôn mặt anh ngập tràn hy vọng nhìn về phía bóng hình ở phía trước. Thế nhưng, đáp lại anh chỉ là khuôn mặt đen kịt của Ronald, thậm chí trong ánh mắt hắn còn ẩn chứa sự nghiêm trọng khó nói thành lời.

Nỗi bất an tưởng chừng đã giảm nay lại gia tăng lên gấp bội. Không nhịn được Hạ Nhâm khẩn trương đứng lên, giọng nói không kìm được sự gấp gáp :

“ Con bé... Sao rồi ? “

Ronald, vốn là bác sĩ tư nhân chuyên trị liệu cho các thành viên của Dương gia, ngẩng đầu nhìn Hạ Nhâm đầy ái ngại, nửa ngày vẫn không nói gì, bởi hắn biết nếu Hạ Nhâm biết được điều này thì chỉ khiến anh thêm phát điên hơn bây giờ thôi . Thế nhưng, Ronald không biết, sự ái ngại hiện giờ của hắn chả khác nào là lăng trì đối với Hạ Nhâm, không nhịn được anh gầm lên :

“ SAO RỒI ??? NÓI “

“ Hạ Nhâm “ Đến đây Ronald mới có phản ứng, trầm trọng nói :

“ Lão đại, tình trạng...rất phức tạp “

“ Phức tạp “ Hạ Nhâm cảm thấy như ngừng thở, câu nói này mang nhiều hàm nghĩa đến độ khiến trái tim anh ngập tràn lo sợ. Mãn Đường cũng cảm thấy thoáng run rẩy, sự cao ngạo vốn có cũng dần lơi lỏng, cô tiến đến hỏi hắn :

“ Phức tạp... Phức tạp là sao ? Chả lẽ

lão đại bị bệnh rất nặng, không chữa khỏi !”

“ Không phải thế ? “ Ronald lắc đầu “ Lão đại không bị bất kì một chứng bệnh gì cả ! Ngài ấy ngất là do cơ thể suy nhược, ăn uống không điều độ, cộng thêm căng thẳng thường xuyên mà thôi ! Hiện giờ, cấp bách nhất là để lão đại nghỉ ngơi, để cơ thể ngài ấy có thời gian để khôi phục “

“ Không bị gì! Chỉ là suy nhược !” Hạ Nhâm khó hiểu nhìn Ronald “ Vậy tại sao khuôn mặt cậu lại nghiêm trọng như thế ? Nếu như không phải tôi biết cậu từ lâu thì cậu đừng hòng nói dối tôi !”

“ Cậu thấy tôi đang nói giỡn sao ?” Ronald bất bình nhìn hắn, làm bạn với nhau lâu như vậy, Ronald ghét nhất là thái độ này của Hạ Nhâm, nhưng hắn giờ đây cũng chỉ có thể nghiêm túc nhìn anh, rồi nhỏ giọng :

“ Lão đại không hề có triệu chứng gì nghiêm trọng là sự thật... Nhưng tình trạng này thì tôi không thể nói riêng với hai người được. Chỉ có thể....chờ lão đại tỉnh dậy mà thôi !”

“ Chuyện gì, Ronald... Chuyện gì mà anh không thể nói cho chúng tôi biết vậy ?” Mẫn Đường một bên chen ngang, khuôn mặt xinh đẹp cùng đôi mắt đen láy đầy chất vấn.

Ronald thấy thế lại càng thở dài, cuối cùng chỉ có thể giải thích ngắn gọn:

“ Mẫn Đường, xin em hãy bình tĩnh một chút. Chuyện này, rất khó nói, có thể ảnh hưởng nghiêm trọng đến cả tương lai Dương gia. Nên anh không thể để cho hai người tự giải quyết, lão đại cần phải là người ra quyết định cuối cùng! “

“ Chỉ có lão đại mà thôi ! “

.....

Sáng hôm sau

Những tia nắng buổi sớm thấm đẫm hơi thở của ngày mới đã tràn ngập căn phòng, kéo con người ra khỏi giấc ngủ triền miên ngày thường.

Trên chiếc giường lớn trong căn phòng, ngự trị một thiếu nữ đang chìm sâu vào giấc mộng. Khuôn mặt nhợt nhạt nay càng thêm mộng ảo bởi mái tóc bạch kim đang xoã mềm trước mặt, hàng lông mi dài, đen nhánh thêm điểm tô lên làn da trắng ngần của cô. Mặc dù ngũ quan tầm thường, dung nhan không lấy gì làm nổi bật, nhưng lúc này trông cô lại như một con búp bê thuỷ tinh yếu ớt khiến lòng người thương tiếc...

Tiếng chim hót càng lúc càng lay động không gian, hàng mi của con búp bê thuỷ tinh cuối cùng cũng khẽ cử động.

Chớp chớp mắt, Hạ Tuyết tỉnh dậy sau một giác ngủ dài, ánh mắt mông lung nhìn lên trần nhà, rồi nhìn sang phía bên phải. Đập vào mắt cô là một thanh truyền nước biển lớn, nước từ trong túi truyền xuống, nhỏ giọt như một giai điệu bất biến chẳng ngừng. Đến lúc này, Hạ Tuyết mới lờ mờ có lại ý thức, thần kinh choáng váng khiến cô vội đưa tay lên đầu nhưng ngay sau đó thì khựng lại... Nhìn cánh tay phải đang bị gắn chặt kim tiêm của ống truyền nước biển thì bỗng cười khổ một tiếng.

Mang tiếng là lão đại không sợ trời sợ đất mà cuối cùng phải nằm liệt giường thế này thì....

“ Em tỉnh rồi sao !”

Giọng nói dịu nhẹ vang lên, Hạ Tuyết ngẩng đầu thì bắt gặp Hạ Nhâm, Mẫn Đường và Ronald đang từ từ tiến vào trong phòng, ánh mắt nhìn cô đầy lo lắng. Hạ Tuyết thấy họ thì mỉm cười, ánh mắt bối rối nhìn xung quanh rồi lại cúi đầu :

“ Em làm hỏng mọi chuyện rồi nhỉ ?”

Hạ Nhâm và Mẫn Đường thấy vậy thì thoáng ngẩn ra, quá chú tâm vào Hạ Tuyết, bọn họ đã quên mất vấn đề này. Dựa vào tình hình hiện giờ, Grim có lẽ đã thuyết phục được Minh Chấn, phần thắng có lẽ đã thuộc về hắn không chừng, vậy Dương gia giờ đây sẽ lâm vào thế bất lợi, thận chí còn không biết có nắm chắc phần thắng hay không? Thế nhưng, Hạ Nhâm vẫn mỉm cười, tiến về phía giường của Hạ Tuyết, rồi đặt tay lên đầu cô trấn an :

“ Không sao, em không có chuyện gì vẫn là quan trọng nhất !”

“ Nhưng...” Hạ Tuyết ngẩng đầu, khẽ cắn lấy làn môi nhợt nhạt của mình :

“ Nếu không phải tại em...”

“ Chuyện đấy bây giờ không quan trọng “ Hạ Nhâm dứt khoát ngắt lời, rồi nhìn Hạ Tuyết đầy thông cảm :

“ Quan trọng là sức khoẻ hiện giờ của em phải đặt lên hàng đầu ! Con bé ngốc, đã bị bệnh lại còn giả bộ nữa !”

“ Anh biết rồi sao ?” Hạ Tuyết ngước đôi mắt long lanh nhìn anh, tựa hồ trong màu mắt sương mù đã mang vài phần tự trách, cô lí nhí :

“ Em xin lỗi !”

“ Ngốc tử !!!” Hạ Nhâm sủng ái cười cười, bàn tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc mềm của cô, điệu bộ tỏ rõ một người anh trai cưng chiều em gái hết mực rồi quay về phía Ronald ở đằng sau đang im lặng nãy giờ :

“ Bây giờ, cậu có thể nói cho tôi biết có gì xảy ra với cơ thể Tuyết Nhi được không ?”

“ Đúng vậy, chuyện gì đã xảy ra với cậu ta rồi ! Ronald “ Mẫn Đường cũng lên tiếng, trải qua một đêm chờ đợi cô tựa hồ đã sớm mất hết kiên nhẫn với tên này rồi !

Lúc này, Hạ Tuyết mới để ý đến sắc mặt của Ronald. Vẻ mặt của hắn ta từ lúc mới vào phòng tuy không hẳn là xấu nhưng tựa hồ luôn muốn giấu giếm điều gì đó. Dựa vào kinh nghiệm nhìn người của mình, Hạ Tuyết đã mờ hồ có thể đoán được đã có chuyện xấu xảy ra, mà chuyện này, căn bản có liên quan quan đến căn bệnh kia. Thế nào, chả lẽ căn bệnh này của cô đã chuyển biến xấu ?

Giật mình, Hạ Tuyết cảm thấy một nỗi lo sợ đang đè nặng khoang phổi của mình, không phải là cô sợ chết, đối diện với quá nhiều khoảnh khắc vào sinh ra tử, bom đạn cô còn coi thường huống hồ chi là căn bệnh này ! Thế nhưng, chết vào lúc này thì không ổn. Grim có thể đã thắng và hắn có thể lợi dụng cơ hội này để tiêu diệt Dương gia. Việc cô gục ngã vào lúc này là một điều không thể chấp nhận, cho cả cô và cho cả Dương gia. Nếu cô có chuyện, ai sẽ chống đỡ đây....

Không... Không thể được, Hạ Tuyết nghiến răng rồi bất giác hít sâu một hơi. Chuyện gì đối mặt thì cũng phải đối mặt, cô cũng không thể lãng phí thời gian hơn nữa. Nghiêm túc nhìn Ronald, cô chậm rãi nói :

“ Ronald, nói cho tôi biết... Đã có chuyện gì xảy ra với tôi !”

“ Lão đại” Ronald mở miệng rồi tiếp lời “ Cơ thể ngài không có bệnh, chỉ là suy nhược do hoạt động không điều độ, dạo gần đây ngài lại lao lực quá nhiều nên mới ngất xỉu, chỉ có điều....”

“ Chỉ có điều sao ?” Hạ Tuyết cơ hồ đã mất đi hết sự bình tĩnh của mình, tay cô đập mạnh xuống giường, điệu bộ sốt ruột đến không thể kìm nén...

“ Còn vấn đề gì anh giấu tôi !!!!”

“ Lão đại !!!” Đến mức này, Ronald không thể làm ngơ, chuyện này căn bản cũng không thể giấu hơn được nữa. Thế nhưng... hắn vẫn muốn cho lão đại một cơ hội cuối cùng. Suy nghĩ, Ronald hỏi lần cuối :

“ Lão đại, chuyện này thực ra rất hệ trọng, nếu lão đại muốn, tôi sẽ nói chuyện này với chỉ một mình ngài mà thôi! Hạ Nhâm và Mẫn Đường sẽ không cần can dự, đây sẽ chỉ là bí mật của một mình tôi và ngài ! Chuyện này toàn quyền quyết định là ở ngài !”

( Aikaba : Công nhận thằng này, à nhầm mình câu giỏi thật ! )

Lần này thì sự khó hiểu của Hạ Tuyết đã tăng đến cực điểm, không suy nghĩ cô gạt phắt đi :

“ Không cần, chuyện này không cần ý kiến của Mẫn Đường và anh trai, tôi cũng sẽ tự quyết. Họ còn là gia đình của tôi, nếu tôi xảy ra chuyện, họ cần phải nghe. Nào! nói đi Ronald.”

“ Được rồi, nếu đó là điều ngài muốn ! “ Ronald lại thở dài “ Lão đại, tôi muốn hỏi, ngài có những triệu chứng này từ lúc nào?”

“ Khoảng một tháng trước “ Hạ Tuyết đáp không chút do dự.

“Hừm!!!” Ronald gật đầu rồi tiếp lời “ Vậy ngài có cảm thấy chóng mặt, buồn nôn, đau đầu và khó ăn không ?”

“ Phải!!!” Hạ Tuyết ngạc nhiên, nghi hoặc nhìn hắn, làm sao hắn biết được chuyện này...

“ Lão đại, chuyện ngài suy nhược là có thật nhưng với thể lực của ngài sẽ không bao giờ bị yếu đi nhiều như vậy... Ngài như vậy là bởi... Là bởi ngài...”

Hạ Tuyết, Hạ Nhâm và Mẫn Đường chăm chú nhìn vào khuôn mặt của Ronald, như thể mỗi lời hắn nói sẽ quyết định sống chết của một đời người. Mà chính Hạ Tuyết cũng không thể ngờ, những lời mà Ronald nói lúc đó đã trở thành chiếc chìa khoá thay đổi vận mệnh cuộc đời cô....

MÃI MÃI....!!!!!!

........

“ Lão đại....”

.....

“ Ngài đã mang thai rồi !!!”