* Sau một hồi quần thảo với kì thi Aikaba tôi đây đã trở lại! Mệt mỏi vô cùng...

Aikaba Hikori *

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, cái bóng trắng đứng dậy, quay ngoắt về phía sau. Dưới những tàn hoa đỗ quyên khẽ lay động, nụ cười của người đàn ông ở cái tuổi tứ tuần lại như những làn gió xuân ấm áp sưởi ấm lòng người...

“ Tuyết Nhi “

Giọng nói nhỏ nhẹ ôn tồn vang động cả không trung. Khuôn mặt Hạ Tuyết rạng rỡ hẳn lên, cô tiến về phía trước, rồi nhanh như cắt choàng tay ôm chặt lấy cơ thể người đàn ông, trong lời nói có đôi chút run rẩy :

“ Cha, con đã về !”

“ Tuyết Nhi !” Hạ Vĩnh Tư khẽ khàng gọi tên Hạ Tuyết, tay nâng mặt cô lên, đôi mắt màu sương mù nhăn nheo nơi đuôi mắt nhìn chăm chú vào đôi mắt màu sương mù trong trẻo đang ánh lên ý cười của cô, vồn vã :

“ Con dạo này thế nào, có khoẻ không, sống có tốt không, có...”

“ Cha...cha” Hạ Tuyết ngắt lời ông, đôi mắt đã rưng rưng ngấn lệ “ Con không sao? Con vẫn khoẻ... Con rất khoẻ..!”

Hạ Vĩnh Tư nhìn cô, rồi ôm chặt Hạ Tuyết hơn nữa, ánh mắt màu sương mù cũng đã hơi mờ đi....

Sao mà có thể tốt được chứ ? Các con ông bao năm bôn ba ở trốn hắc đạo nguy hiểm, đầy cạm bẫy, bản thân ông là cha mà lại chẳng thể làm gì, chỉ có thể đứng nhìn từ xa, âm thầm ủng hộ... Các con ông làm sao có thể tốt được cơ chứ...!!!

Xúc cảm dâng chào, Hạ Tuyết vươn tay chạm vào khuôn mặt với hàng râu quai nón bạc lún phún của ông, rồi nhìn vào đôi mắt sương mù mờ đục trước mặt. Đôi mắt ấy thật giống cô nhưng chỉ có điều là giờ đây nó mang đầy sự tự trách. Điều này khiến Hạ Tuyết cảm thấy áy náy vô cùng, cô cúi đầu, giọng uỷ khuất :

“ Cha...con xin lỗi! Hai năm qua con không về thăm cha, bây giờ con đã về rồi đây, cha ạ !”

“ Không sao... Không sao!” Hạ Vĩnh Tư khẽ cười, lấy tay gạt đi đôi mắt lèm kèm nước của Hạ Tuyết rồi dịu dàng nói với cô “ Về là tốt rồi !”

Bất chợt như nhận ra điều gì đó, Hạ Vĩnh Tư nhẹ giọng nói:

“ Thôi....! Con gái buông cha ra nào!Người cha....bẩn lắm!”

Lúc này đây Hạ Tuyết mới chú ý đến bộ quần áo làm vườn đang dính đầy bùn đất ở trên người ông, nhưng cô lại chẳng nới lỏng vòng tay, chỉ thỏ thẻ :

“ Không sao!.... Đã lâu con không được ôm cha như thế này rồi! “

Hạ Vĩnh Tư nghe vậy thì lập tức ngẩn ra rồi nụ cười, lấy tay xoa đầu cô. Con gái ông đã trở về, thời khắc này đối với ông mà nói rất quí giá!....Thế nhưng, đúng lúc ấy, từ đằng sau hai người bỗng xuất hiện một giọng nói phá đám nho nhỏ :

“ Cha, Tuyết Nhi, hai người quên con rồi sao ?”

Dương Hạ Nhâm từ đằng xa nhanh chóng bước đến, tiến về phía hai người. Hạ Vĩnh Tư thấy con trai thì cũng không chậm trễ, đi nhanh đến chỗ anh rồi bất ngờ đập mạnh vào lưng Hạ Nhâm khong chút thương tiếc, lực mạnh bất ngờ khiến lưng của Hạ Nhâm bỏng rát, tiếng kêu truyền ra oai oái:

“ Ái da! Cha... Cha không thể chào con một cách bình thường được à !”

“ Sao nào!” Ông nhún vai “ Ta chỉ muốn xem con khoẻ mạnh đến đâu thôi... Ai ngờ...!!!” Ông cụp mắt rồi nhìn sang Hạ Tuyết, Hạ Tuyết thấy vậy thì nhanh nhảu đáp lời:

“ Vẫn là củ cải yếu đuối như ngày nào !”

“ Hai người....!!!” Dương Hạ Nhâm nhìn thấy sự phối hợp ăn ý của hai cha con họ thì gầm lên, một nỗi tức giận bỗng nhen nhóm trong lòng, không ai biết được đó là cái biệt danh có chết anh cũng không muốn nghe lại nhất trên đời này...

Khuôn mặt Hạ Nhâm đỏ bừng, đôi mắt sương mù híp lại bán mị đầy nguy hiểm, anh thấp giọng buộc mình phải bình tĩnh:

“ Này! Con đã 22 tuổi rồi đấy... Hai người không thể ngừng trêu con được sao?”

Hạ Tuyết thấy bộ dạng nín nhịn của Hạ Nhâm thì càng cười tợn, bản lĩnh trêu đùa của cô theo đó cũng được kích hoạt:

“ Em nói sai sao... Củ cải thì vẫn cứ là củ cải thôi...!”

“ HẠ TUYẾT !!!!” Dương Hạ Nhâm không thể chịu nổi la lên, giọng nói như bão táp muốn lật tung cả cái vườn hoa đỗ quyên. Hạ Tuyết và Hạ Vĩnh Tư theo đó càng không kiêng nể mà cười lớn, cười đến khi sắc mặt Hạ Nhâm đen kịt lại vì tức mà hai người họ vẫn không hề có dấu hiệu dừng lại....

Những người vệ sĩ đứng bên cạnh thấy vậy thì chỉ có thể lắc đầu... Có thể nói sao đây ! “ Hổ phụ sinh hổ tử “ mà....!!!!

***

Sau một màn cãi nhau nổ lửa trong vườn, Dương Hạ Nhâm và Dương Hạ Tuyết cuối cùng cũng theo chân Hạ Vĩnh Tư đi vào trong nhà...

Mở cửa, Hạ Vĩnh Tư dẫn Hạ Tuyết đi vào một hành lang rộng lớn, qua đại sảnh rồi tiến về phía phòng khách chính của khu biệt thự. Trên đường đi những người làm đều kính cẩn cúi đầu chào họ, nhưng do Hạ Vĩnh Tư kéo cô quá nhanh khiến cô không kịp phản ứng, chỉ có thể thụ động mặc ông lôi đi...

Ngay khi vào đến phòng khách, không nói không rằng Hạ Vĩnh Tư nhanh chóng ẩn cô vào ghế rồi khẩn trương ngồi bên cạnh cô, điệu bộ háo hức như một đứa trẻ sắp được phát kẹo khiến cho Hạ Nhâm đang ngồi bên ghế đối diện cũng phải lắc đầu ngán ngẩm. Nhưng Hạ Vĩnh Tư lại chẳng mảy may để ý, chỉ một mực hỏi Hạ Tuyết :

“ Tuyết Nhi, nói cho cha... Dạo này con thế nào? Vẫ học hành tốt chứ ? Có tăng cân lên chút nào không? Có...

“ Cha...cha... Stop...stop” Hạ Tuyết xua tay toan ngăn ông lại “ Từ từ thôi... Hôm nay cha con mình còn có cả một ngày, con sẽ trả lời bất cứ câu hỏi nào mà cha muốn được không ?”

“ À...À...ờ...Cha xin lỗi!!!” Hạ Vĩnh Tư khẽ lấy tay gãi đầu, tỏ vẻ ái ngại, lâu rồi không được gặp con gái, sự phấn khích của ông có lẽ đã hơi bị dư thừa...

Thấy bộ dạng khó xử của ông, Hạ Tuyết cũng không tính làm khó ông nữa, chỉ cúi đầu khẽ hỏi :

“ Vậy cha bảo Hạ Nhâm đưa con về Đan Mạch làm gì vậy ? Hẳn là có chuyện quan trọng lắm !”