“ Rạo... Rạo... Rạo...” Những tiếng bước chân vui tai vang lên, như một bản nhạc phá tan đi cái không khí ảm đạm nơi con hẻm vắng vẻ này.

Hạ Tuyết cúi đầu, nhìn con chó nhỏ trong vòng tay, lòng thầm ảo não...

100 ngàn đô... Một số tiền không nhỏ. Thậm chí có thể cho Hạ Tuyết cô ăn tiêu cả năm không hết. Vậy mà không hiểu vì lí do gì cô lại phung phí nó....vào một con chó! Thứ động vật mà cô ghét bỏ nhất trên thế gian này! Đã thế con chó này lại còn xấu xí, ghẻ lở,khắp người chằng chịt vết thương, thật không khỏi làm cho người ta sinh ra cảm giác thương cảm tột độ...

Một lũ đốn mạt chết tiệt! Chả lẽ hai mẹ con mụ béo ấy dã man đến vậy sao? Có thể hành hạ một con chó cho tới sống dở chết dở đến như vậy ?

Nghĩ đến đây, Hạ Tuyết bỗng nghiến chặt răng, bàn tay siết chặt con chó thêm nữa. Như cảm nhận được một lực mạnh bất ngờ, con chó khẽ phát ra những tiếng rên “ ư...ử” nhè nhẹ. Hạ Tuyết hồi thần, thả lỏng vòng tay bao bọc con vật. Nhìn nó một hồi rồi dịu dàng nói :

“ Không sao đâu! Giờ mày đã có tao rồi! Mọi chuyện sẽ ổn thôi !”

Lời nói nhỏ nhẹ của Hạ Tuyết khiến con chó nằm trong lòng thoáng ngẩng đầu, đôi mắt long lanh nhìn chằm chằm vào cô, còn cái đầu lại chúc xuống, dụi dụi vào lòng bàn tay cô.

Hạ Tuyết bất giác ngẩn ra, ngay sau đó ý cười nhàn nhạt xuất hiện nơi đáy mắt. Cô khẽ nhếch môi, nhắm chặt hai mắt, hít một hơi thật sâu tràn đầy khoang ngực...

Thật lâu, thật lâu sau đó khi thời gian đã trở nên ngưng đọng, một thanh âm mềm nhẹ khẽ truyền ra, mang đầy uy lực:

“ Đi theo tôi nãy giờ không mệt sao? Các cậu mau lộ diện đi chứ !”

Gió thổi xào xạc làm tung bay những cánh hoa tường vi được trồng nơi các bậu cửa, vậy mà xung quanh vẫn im ắng như vậy, nhưng Hạ Tuyết lại tuyệt nhiên không hề mất đi sự kiên nhẫn, trái lại còn mỉm cười trêu đùa :

“ Các anh không ra là tôi đuổi việc đấy! Nào...nhanh mông lên đi “

Đến mức này thì không thể trốn tránh thêm được nữa, từng thân ảnh một chậm rãi đáp xuống từ những góc khuất, những ô cửa sổ bên các bức tường, nhanh chóng đứng ngay ngắn sau lưng Hạ Tuyết rồi cẩn trọng quì xuống, thi lễ :

“ Chúng thuộc hạ diện kiến lão đại. Mong lão đại tha lỗi !”

Hạ Tuyết mỉm cười, chầm chậm quay đầu nhìn đám người đang quì phía sau lưng mình. Cô bất giác thở dài rồi giở giọng bề trên:

“ Xem ra tôi huấn luyện các anh cũng khá tốt... Có điều cần phải luyện tập thêm!”

Đám thuộc hạ nghe lời đùa bỡn của Hạ Tuyết thì không có nửa tia cười cợt , chỉ cúi gầm mặt xuống, đồng thanh hô :

“ Chúng thuộc hạ xin nghe lời lão đại chỉ dạy !”

Thật là ! Hạ Tuyết nhìn thái độ của bọn họ một hồi rồi lắc đầu nguầy nguậy. Quả thật! Mặc dù cô đã căn dặn mấy người này không biết bao nhiêu lần, Hạ Tuyết cô trên đời ghét nhất là mấy kiểu lễ nghi rườm rà, khó hiểu này, báo hại cô mỗi lần cảm thấy như mình là mẫu nghi thiên hạ, đấng tối cao quan trọng nhất tầm vậy ! Nhưng bọn họ đúng là đầu gỗ, chẳng bao giờ chịu tiếp thu, quì gối rồi lại quì gối, dần dà dù có khó chịu đến mấy Hạ Tuyết cũng phải xin hàng....

“ Được rồi... Được rồi mà! Tôi chịu thua ! Các anh đứng dậy đi, tôi mới chỉ đùa một chút thôi mà ! Có cần căng thẳng vậy không ?” Cô năn nỉ

Đám thuộc hạ nghe vậy thì cũng không dám chậm chễ, như một cái máy đứng dậy, đồng thanh nói :

“ Chúng thuộc hạ cảm tạ lão đại “

“ Trời ạ ! Các anh thật là....” Hạ Tuyết lại thở dài một hơi nữa, nhìn họ :

“ Mà sao các anh lại ở đây ! Chả phải các anh đi theo Hạ Nhâm sao ?”

Một người đàn ông lớn nhất trong đó thấy vậy liền không nhanh, không chậm tiến đến gần cô rồi lên tiếng :

“ Thưa lão đại ! Thiếu gia ra lệnh chúng thuộc hạ đi theo bảo vệ người “

“ Bảo vệ tôi ? “ Hạ Tuyết nhướn mày “ Thân thủ của tôi thế nào, căn bản các anh còn lạ gì ? Với lại tôi ẩn thân trong giới, làm sao có thể có chuyện ? Nếu ông anh tôi muốn do thám tôi thì nói thẳng ra, cần gì phải bảo các anh dấu diếm !”

“ Chuyện này...!” Người đàn ông lớn tuổi nhất lắp bắp, ánh mắt bối rối nhìn lung tung, chúng thuộc hạ phía sau thấy vậy cũng chỉ biết cúi gằm mặt hơn nữa, không nói gì.

“ Sao thế!” Hạ Tuyết cười cười “ Mèo ăn mất lưỡi của anh rồi hả !”

“ Dạ ! Không...không thưa lão đại !” Người đàn ông nhất loạt xua tay. Đối diện với ánh mắt khảng khái của Hạ Tuyết thì thầm chột dạ, giọng nói lúng túng, không giữ nổi bình tĩnh. Chúng thuộc hạ bên cạnh thấy thế thì tiếp tục cúi đầu, không hề đáp lại...

Hạ Tuyết nheo mắt, trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác kì lạ cùng một không khí căng thẳng bao trùm. Sự đùa cợt trong ánh mắt dần tắt, thay vào đó là một cơn bão chứa đầy giông tố và bất trắc. Cô nhìn người đàn ông, ngữ điệu trầm trọng :

“ Làm sai vậy?”

“ Dạ! Không có gì... Không có gì đâu ạ!” Người đàn ông hồi thần rồi nhanh nhẹn đáp lời, nhưng giọng điệu run rẩy lại như một bằng chứng, tố cáo hắn, mà Hạ Tuyết lại nhạy cảm với những vấn đề này. Cô nhìn hắn, giọng điệu mang vẻ bình tĩnh:

“ Nói cho tôi biết!.... Đã có chuyện gì xảy ra rồi ? “

“ Lão đại... Tôi...” Người đàn ông định mở miệng nói một câu gì đó, nhưng khi liếc nhìn khuôn mặt như hổ như báo của Hạ Tuyết thì thoáng run rẩy, cuối cùng lựa chọn biện pháp im lặng.

“ NÓI ĐI! ANH BỊ CÂM SAO ?” Hạ Tuyết thấy sự chần chừ của hắn thì gầm lên, sự bất an trong lòng không những không giảm mà nay còn gia tăng...

Tiếng kêu truyền ra vang vọng khắp con hẻm, đồng thời cũng làm cho người đàn ông cùng lũ thuộc hạ phía sau phải giật nảy mình....

Cơn giận của lão đại... Căn bản bọn họ không kham nổi !

“Lão đại...!!!” Người đàn ông cụp mắt, một lúc lâu sau mới từ từ thở ra những hơi thở khó nhọc :

Dương gia... Xảy ra chuyện rồi !”