Editor: Gà

"Ngọc nữ thanh thuần gì chứ, tôi khinh, thứ không biết xấu hổ, gặp đàn ông thì hận không thể cởi hết nằm xuống, tiện nhân như cô, sao không chết đi!" Nói xong, người phụ nữ trả lại Microphone, xé rách quần áo Cố Doanh Tích rồi nắm lấy tóc ả tát ả mấy bạt tai.

Động tác của người phụ nữ họ Lâm này quá nhanh, mọi người còn chưa kịp phản ứng, đợi đến khi gã đàn ông trẻ kia phục hồi tinh thần lại thì quần áo Cố Doanh Tích đều đã bị xé nát, lúc này đang bất lực nỉ non.

Trong nháy mắt, Cố Doanh Tích cảm giác bản thân như bị người lột sạch quần áo ném trước công chúng, ả không biết, ả không biết Âu Dương có bạn gái, ả không biết việc đó, ả ở cùng với Âu Dương không phải vì tiền của anh ta, ả bị ép mà! Nhưng đã dùng hết 50 vạn của Âu Dương là thật, lúc này Cố Doanh Tích nén nước mắt, ả không sợ người khác hiểu lầm bản thân, nhưng ả sợ sau khi anh Lan Cửu biết việc này thì sẽ không quan tâm ả nữa.

"Tôi, tôi, tôi sẽ trả tiền, tôi sẽ..." Cố Doanh Tích run rẩy, trong mắt tràn nước, lúc này sau khi nghe người phụ nữ kia nói xong thì không còn ai tin ả nữa.

Vốn là lễ trao giải cho các đại minh tinh đạo diễn điện ảnh, nháy mắt đã trở thành tin tức Cố Doanh Tích bị hành hung. Ninh Vân Hoan không bổ thêm đao nữa, không phải cô không muốn chà đạp Cố Doanh Tích đến cùng, nhưng người như Cố Doanh Tích cô đã nhìn ra, cứ như một gốc cây cỏ dại, càng giẫm đạp ả, sức sống của ả càng bộc phát dồi dào.

Cách tốt nhất đó là mỗi lần đả kích ả, thì chừa lại cho ả vài con đường lui, đợi đến khi cô chuẩn bị tốt, lại đả kích ả.

Cứ lặp lại như thế, dù trái tim ả mạnh mẽ và to lớn, cũng sẽ có ngày không chịu nổi, người như ả sẽ không chết được, chẳng bằng để ả sống, nhưng phải sống không thoải mái.

Người Hoa Tiêu che mặt nhanh chóng mang Cố Doanh Tích chạy ra ngoài, ở chỗ ngồi khách quý giống nhà họ Lan, một người đàn ông cao lớn tuấn tú có mái tóc và con ngươi đen nhìn về phía bên này, ánh mắt nhìn gương mặt nhỏ nhắn khóc đến đáng thương tội nghiệp trên màn hình kia. Tiếp đó xoay chiếc nhẫn trên tay, ánh mắt như sói lộ ra một tia hy vọng.

Ninh Vân Hoan trở về chỗ ngồi, nhưng không ít người nhớ cô trong lòng, đại hội vẫn chưa xong thì đã có người đến đưa danh thiếp,lúc cô đuổi người Hoa Tiêu đi, đã có người nhìn trúng cô, hiện giờ vài người nổi tiếng quốc tế không nhìn trúng các minh tinh trang điểm xinh đẹp, ngược lại nhìn trúng cô, hi vọng cô có thể làm người phát ngôn.

Ở nước ngoài có một số nhân vật tìm kiếm người phát ngôn cho sản phẩm đều lấy người mẫu có vẻ ngoài lãnh diễm là chính, bởi vì danh tiếng được truyền thừa mấy trăm năm đều không phải do cầu xin người tiêu thụ bỏ tiền, thậm chí bọn họ cũng không giống nhãn hiệu thông thường, xem khách hàng là Thượng Đế. Rất nhiều nhãn nhiệu có ý nghĩa riêng, như sang trọng và kiêu ngạo. Lúc Ninh Vân Hoan trách cứ người thì lộ ra vẻ mặt kiêu ngạo cao quý, cảm giác lạnh lùng này xuất ra từ trong lòng, khiến rất nhiều nhãn hiệu giật nảy mình, cảm thấy tuy dung mạo cô không xinh đẹp tinh xảo nhất, nhưng khí chất hiếm hoi này thì cô lại có. Rất nhiều nhãn hiệu lâu năm cũng muốn biểu đạt điều tương tự.

Dùng không ít thứ tốt, quan trọng nhất là phải tìm ra người đại diện riêng cho mình, không chỉ Ninh Vân Hoan được nhìn trúng, còn có Lâm Mẫn nóng bỏng như lửa cao quý và kiêu ngạo, cũng được một ít phu nhân nhìn trúng, Lâm Mẫn không có hứng thú với đại diện gì đó, nhưng nếu cùng đại diện cho một nhãn hiệu với Ninh Vân Hoan thì bà có chút hứng thú.

Một nhãn hiệu vô cùng sang trọng tìm đến hai mẹ chồng nàng dâu này, sử dụng một câu: Bọn họ đại biểu cho sự quyến rũ của thiếu nữ ở các độ tuổi khác nhau và cả người phụ nữ thành thục, đã làm Lâm Mẫn dao động.

Thành thật mà nói nhan sắc Lâm Mẫn tuyệt đẹp, thậm chí dùng cái nhìn của người nước ngoài để đánh giá, ngũ quan lập thể của bà và sự gợi cảm dã tính trên người kết hợp với sự cao ngạo quý khí từ trong xương, mà vẻ kiêu ngạo này không giống Ninh Vân Hoan. Lâm Mẫn kiêu ngạo và lạnh nhạt như một ngọn lửa, còn sự lạnh nhạt của Ninh Vân Hoan mang theo vẻ thần bí, người ngoại quốc này nói một loạt thành ngữ Trung Hoa lưu loát, dùng câu khí chất không giống kia làm Lâm Mẫn động lòng.

Tuy chủ mẫu nhà họ Lan không cần xuất đầu lộ diện, nhưng cũng không quy định tuyệt đối không thể ra mặt. Tất cả chỉ phải dựa vào ý định của Lâm Mẫn mà thôi, tuy Lâm Mậu Sơn không quá đồng ý, nhưng thấy con gái không phải diễn gì đó trên TV, chỉ làm đại diện cho một nhãn hiệu, chụp vài tấm hình là xong, đương nhiên quan trọng nhất là, một khi hai người Lâm Mẫn làm đại diện cho nhãn hiệu này, sau này nhãn hiệu có sản phẩm mới nhất, không cần bỏ tiền, nhưng vẫn có thể đưa đến tay hai người.

Tuy ở Trung Hoa không thiếu nhãn hiệu nước ngoài, nhưng một số sản phẩm sang trọng vẫn không đồng ý tiến vào thị trường Trung Hoa, dù sao Trung Quốc quốc khởi vẫn trễ hơn so với các quốc gia khác, bởi vậy có rất nhiều thứ lạc hậu, mà một khi hai người Lâm Mẫn và Ninh Vân Hoan ký kết hợp đồng với nhãn hiệu này, thì nhãn hiệu này sẽ nhập vào đế đô Trung Hoa, Lâm Mậu Sơn nhìn trúng điểm này, nên mới không phản đối con gái làm người đại diện cho họ, dù sao bất kể hình tượng hay địa vị của Trung Hoa đều sẽ tăng lên, là chuyện tốt.

Nhãn hiệu này trang rượu Green không thể so sánh, lịch sử của nó còn lâu đời hơn.

Trong lúc Ninh Vân Hoan bận rộn chụp ảnh thì cuộc sống của Cố Doanh Tích như nước sôi lửa bỏng, ả trở thành tiểu tam bị người người đuổi đánh, nhất là sau khi bạn gái của Âu Dương Chấn Thiên bùng nổ, thủ hạ của Lan Cửu lập tức tung ra vài chứng cứ nắm trong tay về Cố Doanh Tích, Cố Doanh Tích hoàn toàn hot, ả còn hot hơn trước kia, bởi vì mọi người đã biết ả không chỉ quyến rũ em rể, mang thai đứa bé của em rể, còn quan hệ với Âu Dương Chấn Thiên, càng có người to gan đoán, đại tiểu thư nhà họ Lý muốn giải trừ hôn ước với vị hôn phu, cũng vì Cố Doanh Tích này.

Trong lúc nhất thời rất nhiều người từ hồng phấn thành đen thui tức giận suýt nữa đập nát bảng hiệu của công ty Hoa Tiêu, nhưng dưới tình huống như vậy, ngoài dự kiến của mọi người, Hoa Tiêu vẫn không buông tha cho Cố Doanh Tích, ngược lại có một tập đoàn lớn ở nước ngoài cố ý muốn thu mua Hoa Tiêu, hơn nữa muốn Hoa Tiêu chuyển hết các minh tinh qua.

Tin tức truyền ra, không chỉ Hoa Tiêu không bị ảnh hưởng vì sự kiện ở hội trường, ngược lại vì chuyện này, Hoa Tiêu bước vào mắt của nhiều nhà đầu tư, có một số người bắt đầu lo lắng muốn đầu tư cho Hoa Tiêu, trong lúc nhất thời người phát ngôn đối ngoại của Hoa Tiêu không chỉ không uể oải như vài ngày trước, ngược lại luôn miệng hô một ngày nào đó công ty Hoa Tiêu sẽ bước ra thị trường quốc tế.

Ninh Vân Hoan đã không rảnh để chú ý đến Cố Doanh Tích, sau khi đồng ý làm đại diện thì cô và Lâm Mẫn đã bí mật xuất ngoại một chuyến, lúc trên máy bay trở về đã có thêm một Cố Doanh Nặc trang điểm nhẹ, vẻ mặt tao nhã tự tin.

Chân gãy của cô ta đã được phẫu thuật vô cùng thành công, bây giờ đã có thể mang giày cao gót, tuy khó tránh khỏi đau đớn, nhưng Ninh Vân Hoan thấy sắc mặt cô ta vẫn như bình thường, trong lòng càng kính nể cô gái này sâu hơn một ít.

Tuy tính tình Lâm Mẫn cao ngạo, nhưng thật ra là người ngoài lạnh trong nóng, bà vô cùng thẳng thắn, có việc thì nói, cũng không vòng vo, người như vậy khi hận sẽ hận bạn đến tận xương, nhưng khi thích một người thì sẽ tìm mọi cách để giữ gìn, Cố Doanh Nặc tâm ngoan thủ lạt rất được Lâm Mẫn xem trọng, cả đường nói giỡn, rất nhanh máy bay đã đáp xuống khu biệt thự của nhà họ Lan.

Trước khi lên phi cơ Ninh Vân Hoan đã gọi điện thoại, lúc này vừa xuống máy bay đã nhào vào lòng một người không biết đã đợi bao lâu, quần áo anh hơi nhiễm lạnh rồi.

"Em về rồi." Môi cô khẽ giật, nửa ngày mới nói được một câu như vậy, Lâm Mẫn bên cạnh nhìn cô cười, Ninh Vân Hoan khá xấu hổ lại lùi vào lòng Lan Lăng Yến.

"Tôi đã chuẩn bị xe rồi, sẽ đưa mẹ thẳng về nhà họ Lâm." Lan Lăng Yến nhìn Lâm Mẫn phía sau, nhạt nhẽo nói một câu, ý cười trên mặt Lâm Mẫn bỗng chốc phai nhạt vài phần, cố ưỡn thẳng sống lưng, Ninh Vân Hoan vừa muốn nói chuyện, xe đã đến bên này, Lan Cửu cởi áo khoác của mình mặc vào cho cô, nhẹ giọng nói với cô: "Đừng kêu mẹ ở lại, chúng ta đã lâu rồi không gặp mặt đấy."

Hiếm khi Lan Lăng Yến dùng giọng nói dịu dàng mang theo một chút năn nỉ như vậy, Ninh Vân Hoan ngẩn ngơ, rốt cuộc không thể nói ra lời từ chối. Cố Doanh Nặc đã ký khế ước chung thân, Lan Lăng Yến có thể nhận cái chân gãy của cô ta, thì cũng có thể khống chế cô ta, không sợ cô ta mang đến nguy hiểm gì, cho nên cô ta cũng ở lại nhà họ Lan. Nhà trên núi của Lan Lăng Yến không chỉ có tòa biệt thự mà hai người Ninh Vân Hoan sống mà thôi, chỗ của Cố Doanh Nặc sẽ có người khác sắp xếp.

Đám người vừa đi, Lan Lăng Yến đã chặn ngang ôm Ninh Vân Hoan vào lòng, bị người dùng kiểu ôm công chúa ôm vào lòng, Ninh Vân Hoan nghe tiếng bước chân không vội vàng như tản bộ trong sân vắng của Lan Lăng Yến, ôm cô đến xe, khi cửa xe đóng lại, tạo nên không gian nhỏ hẹp, ánh mắt Lan Lăng Yến dịu dàng không phòng bị: "Lần này ra ngoài em luôn nhớ đến điều gì?"

"Nhớ anh." Xuất ngoại chụp ảnh mười ngày, Ninh Vân Hoan ngoài nhớ con trai và cha mẹ ra, toàn bộ thời gian còn lại dùng để nhớ Lan Lăng Yến, trước kia không có cảm tình thì không biết sự đau khổ của chia ly, khi có tình cảm rồi mới biết được mùi vị chờ đợi này, mỗi ngày cô đều chờ điện thoại của Lan Lăng Yến, ôm di động cười ngây ngô, cũng vì vẻ mặt khi cô gọi điện thoại cho Lan Lăng Yến lúc trước, đã bị chụp lại còn dùng để làm hình đại diện cho chủ đề tình yêu ngọt ngào của nhãn hiệu, bản thân Ninh Vân Hoan đã xem qua, cô thấy trong mắt mình có loại ánh sáng như nước, như chờ mong lại có vài phần ngượng ngùng, nhiếp ảnh gia chụp vô cùng tinh diệu, trong nháy mắt biểu cảm đó bị ông chụp được, Ninh Vân Hoan rất thích, cũng muốn một tấm.

Cô đã nghĩ rõ ràng, người như Lan Lăng Yến chỉ cần anh đổi bằng chân tình, ai cũng sẽ thương anh, cô cũng yêu, trước kia chỉ vì quá sợ hãi, cho nên theo bản năng xem nhẹ việc anh đối tốt với mình, hiện giờ Ninh Vân Hoan đã bỏ xuống tất cả, quyết định đặt chân vào lốc xoáy giữa hai người, cô mới phát hiện tâm ý này của bản thân thật khó diễn tả bằng lời.

Ban đầu cô sợ anh, vì sợ hãi nên đặc biệt chú ý, đôi khi chú ý quá mức, thật ra cũng đã chứng minh người này đã bước vào lòng bạn rồi.