Cô và lương diệu hi cùng ngồi trong một góc của căn tin.

"y hàn, sao cậu không cảm ơn người ta, anh ấy giúp mình mà"

"Cảm ơn? Cậu có biết, từ trước đến nay bọn họ bắt nạt tớ, đều là do cậu ta chỉ huy không?"

Lương diệu hi tỏ ra ngạc nhiên:

"Thật sao? lúc nãy, tớ còn tưởng, anh ta đang theo đuổi cậu đó"

"Loại người đó, dâng đến cửa tớ cũng không thèm!"

Lương diệu hi tỏ ra vui vẻ, nói:

"Vậy cậu thích loại đàn ông kiểu gì?"

Cô suy ngẫm. Người cô thích sao? Từ trước tới nay, cô luôn phải phấn đấu với cuộc sống, không có thời gian nghĩ đến chuyện yêu đương, nhưng nếu, là hình mẫu lí tưởng thì cô chỉ cần một người:

"Người đó, sẽ là người, vào lúc trời sập, cũng sẽ ở bên cạnh, bảo vệ tớ. Cho dù có chuyện gì xảy ra, cũng không rời bỏ tớ. Và là người có thể mang cho tớ một loại cảm giác an toàn tuyệt đối, có thể dựa dẫm. Khiến cho tớ cảm thấy...người đó chính là thế giới duy nhất của bản thân."

"Sao mà mục tiêu của cậu cao quá vậy?"

Cô lắc đầu cười:

"Tiếc rằng, trên đời này, e rằng không còn tồn tại"

"Cũng chưa chắc. Để tớ giới thiệu cho cậu một người."

"ai?"

"Anh họ tớ. Nói cậu nghe, anh tớ rất rất rất đẹp trai. Hơn nữa, lại nhiều tiền. Là một người đàn ông vô cùng, vô cùng tốt. Mọi cô gái đều ao ước được!"

Cô dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn:

"Thật không vậy, tốt như vậy. Sao tự nhiên cậu lại giới thiệu cho tớ chứ?"

"Bởi vì, tớ thấy cậu tốt, rất phù hợp với anh họ tớ."

"Vậy sao? Chứ không phải là vì do anh cậu không ai để ý, không lấy được vợ nên mới giới thiệu cho tớ sao?

"Nói nhảm!"

Cô mỉm cười.

Đi trên đường lớn, cảm giác thật thoải mái. Hy vọng vọng giờ này không có đứa nào ra đây làm phiền. Nhưng vào lúc này, cô lại thấy, một chiếc lamborghini lao với tốc độ kinh hoàng và một bà lão đang đi từ trong ngõ ra. Ôi không, cứ như thế thì chắc chắn sẽ bị đâm. Không được cứu người là quan trọng! Cô lao ra đẩy bà lão ra khỏi khu vực nguy hiểm. Chiếc xe thấy có người lao ra, cũng vội phanh xe lại.

KÉTKKKKKKKK

Người đàn ông trên xe ánh mắt khát máu lạnh tanh nhìn cô gái đang tiến về phía xe mình. Cô đập vào cửa kính xe:

"mở cửa, mở cửa!"

Kính xe hạ xuống. Đẹp trai quá. Ánh mắt tà mị, lạnh tanh. Mũi rất cao, rất thẳng, gương mặt góc cạnh không độ. Môi mỏng lãnh huyết, cả người toát lên khí chất vương giả, cao cao tại thượng, vô cùng bá đạo. Cả đời này, cô chưa từng thốt lên một câu đẹp trai với ai. Mãi mê ngắm trai đẹp mà quen cả chuyện định nói. Người đàn ông ngồi trên xe quay sang nhìn cô. Thấy bộ mặt ngơ ngác này, hắn bỗng nhiên thấy buồn cười. Cô gái này, lúc bước tới xe hắn thì hùng hổ như vậy, bây giờ khi nhìn thấy hắn, lai tỏ ra bộ mặt này. Đen thật. Đôi mắt thật sự rất đen, đen đến mức sâu thẳm.

"Không có chuyện gì để nói nữa saO?"

Cô giật mình, lúng túng:

"Anh anh anh, anh đi đứng cái kiểu gì vậy? Không biết lái xe thì đừng có mà phóng. Nếu lúc nãy tôi không ra kịp, có phải anh đã đâm vào bà lão đó rồi không?"

Hắn nở nụ cười tà mị. Mở cửa bước xuống xe. Tiến lại gần cô.