Minh Nguyệt trầm ngâm nhìn vào tách trà tinh xảo của mình, Sở Hiên thấy vậy cũng thôi không nói nữa.

Một lúc sau, cô ngẩng đầu lên, thấy thanh niên vest xanh kia nhịn cười đến nỗi đỏ bừng mặt liền tốt bụng nói: " Cứ cười đi, nhịn vậy có hại cho sức khỏe đấy!"

Hoàng Uưng liền thôi không nhịn nữa mà ôm bụng cười ha hả. Sở Hiên mải tán gái lúc này mới nhớ ra thuộc hạ của mình liền lườm hắn một cái sắc lẻm. Hoàng Ưng nhún vai vô tội nhìn hắn (SH), ai bảo Lão Đại nhà hắn (HƯ) tán gái vụng về quá cơ chứ, làm hắn được trận cười no cmn bụng!

Sở Hiên ho nhẹ một cái rồi quay qua Minh Nguyệt...ngắm cô. Haiz, ai biểu cô lãnh đạm quá làm chi, làm hắn cũng chẳng nói được gì. (T/g: Thành thật chia buồn cho con trai ta!)

Cô cũng đã ngán cái không khí nhàm chán này lieenfquay qua nó với hắn: " Sở Tổng, anh cứ tự nhiên, tôi đi trước"

Không kịp để hắn ú ớ câu nào, cô đi thẳng mà không thèm quay đầu lại. Sở Hiên cười khổ trong lòng nhìn bóng lưng cô xa dần. Còn Hoàng Ưng hắn đang ngơ ngác nhìn theo.

Boss "thân yêu" của hắn đẹp trai ngời ngời, gặp người người đổ, gặp hoa hoa rụng. Hắn thỉnh thoảng cũng suýt bị bẻ cong vì sắc đẹp của Boss đó!

Thế quái nào mà cái cô tiểu thư kia lại chẳng thèm để ý đến vậy. Hoàng Ưng liếc mắt nhìn Sở Hiên, thấy gương mặt đẹp lung linh kia đang say mê nghĩ đến Hạ Minh Nguyệt mà hắn (HƯ) suýt thì rung rinh!!!

Boss, ngài đừng bày ra vẻ mặt ấy nữa, tôi còn muốn lấy vợ a~

---------------- Ta là dải phân cách thời gian-------------------

Bữa tiệc sinh nhật kết thúc vào lúc 23.00

Minh Nguyệt tất nhiên là đã gặp hai nam chủ rồi, nhưng cũng lướt qua hai ngươi kia mà không thèm chào hỏi, để mặc họ cho Hạ Vương Thành xử lý ( T/g: Con với chả cái!!!)

Mệt mỏi nằm vật xuống giường, cô khép mi mắt nặng nề thở ra một hơi. Hiện tại cô không phải làm nhiệm vụ như trước nữa, nhưng phải dành sức để chiến đấu với bàn tay vàng của tác giả, còn khó hơn là đi giết người nữa chứ.

Nhưng hôm nay, cô đã gặp được người cô thấy vừa mắt...

Sở Hiên...

Mải suy nghĩ, Minh Nguyệt chìm vào giấc mộng lúc nào không hay.

*** SÁNG HÔM SAU***

" Hi, ba! " Minh Nguyệt từ trên lầu bước xuống phòng ăn

Hạ Vương Thành đang ăn sáng nhìn thấy cô liền nở nụ cười sủng nịch. Chà chà, con gái của ông xinh đẹp thế cơ mà, tự hào quá đi thôi!

" Con gái, lại đây ăn sáng nào. " Ông vẫy tay gọi cô

Minh Nguyệt nhẹ nhàng ngồi xuống ăn hết bữa sáng của mình, bỗng cô nói: " Ba, con muốn đi du lịch! "

Hạ Vương Thành ngạc nhiên nhìn cô: " Con muốn đi đâu? "

" Hiện tại con cũng chưa biết nữa"

Ông vuốt nhẹ tóc cô: " Con mới 20, liệu có thể sống tốt bên ngoài? Còn việc học nữa? "

" Khi đi con sẽ vừa học vừa chơi mà ba!" Vả lại con học xong đại học từ 13 năm trước rồi. Cô tự thêm ở trong lòng

Đừng nghĩ nữ phụ nào cũng ngu ngốc như nhau!

"Hạ Minh Nguyệt" tuy lẳng lơ háo sắc nhưng lại học rất giỏi và cũng rất thông minh.

Chỉ là...tính cách có vấn đề nên năng lực thật sự của cô ấy mới bị quên lãng mà thôi.

" Con...có thật sự ko sao? Con định đi bao lâu? " Ông lo lắng. Nhỡ cô xảy ra chuyện gì ông biết phải làm sao...

"Con cũng đã 20 rồi, đương nhiên phải tự biết chăm sóc cho mình chứ!" Hơn nữa kiếp trước cô còn là sát thủ nha ~

" Vả lại con chỉ đi độ khoảng 1 năm gì đó thôi mà. "

Hạ Vương Thành thở dài, biết mình không thể ngăn cản con gái liền gật đầu đáp ứng.

Minh Nguyệt vui vẻ trong lòng.

Thực ra cô không cần xin cũng được.

Nhưng mà đấy là kiếp trước, còn kiếp này cô mới chỉ là cô nhóc 20 tuổi mà thôi ( T/g: Kiếp trước mi mới có 25t thôi con ak! =_=)

Ăn sáng xong, cô nhanh chóng lên phòng chon địa điểm và sắp xếp đồ.

Uhm...Đảo Z, phong cảnh đẹp, núi cao biển rộng mênh mông, thiên nhiên phong phú.

Trong truyện, nghe nói nữ chính đòi đi đến đây, nhưng bị mắc vào một dự án nên bị hoãn chuyến đi, tác giả cũng chỉ kể sơ qua chứ không nói nhiều lắm.

Đúng rồi! Chính là nó!!!

Oa, không phải lo đối phó nam nữ chủ, không lo chạm mặt kẻ thù, ba cũng sẽ sống yên ổn...

Thật hạnh phúc quá đi!

Đảo Z, ta đến đây!!!( T/g: Mất hết cả hình tượng ngầu lòi)

Cô nữ phụ nào đó cứ mải mê mơ mộng mà không biết rằng chuyến đi này sẽ mang tới cho cô "cục nợ" cả đời dây dưa không dứt.

Nhưng...đấy là chuyện sau này a~