Lúc Minh Nguyệt tỉnh dậy cũng đã là xế chiều, chỉ là hơi ấm và hương bạc hà nhàn nhạt vẫn còn quấn quýt lấy cô.

Minh Nguyệt cười khẽ. Rồi chợt nhớ ra Hạ Vương Thành giờ có lẽ đã tỉnh, cô vội vàng chạy tới phòng hồi sức ngay đối diện.

Trong phòng, lão Ngũ và thím Trần đang ngồi trên sofa, Hắc Ưng đang kiểm tra lại cho Hạ Viễn Thành một lượt để đảm bảo không có gì xảy ra.

Khi Minh Nguyệt chạy sang đúng lúc Sở Minh Hiên vừa mở cửa, cô nhanh chóng lao vào lồng ngực ấm áp của ai đó.

" Em ổn chứ? " Giọng nói trầm thấp từ trên đỉnh đầu cô truyền xuống.

Minh Nguyệt không đáp lại lời hắn mà nhanh chân tới chỗ giường bệnh, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay Hạ Viễn Thành.

" Ba tôi thế nào rồi?"

" Hiện tại nếu tỉnh rồi thì coi như đã ổn định. Nhưng vẫn cần theo dõi bệnh nhân để đảm bảo không lưu lại di chứng sau này."

Hắc Ưng nghiêm túc kiểm tra vậy thôi chứ trong lòng không khỏi một phen cười nhạo ai kia.

Cứ ân ân ái ái tình cảm suốt ngày ở Sở Gia làm cho Tứ Ưng tụi hắn một bụng thức ăn cho chó. Về đây lại bị bỏ xó, đáng đời. ( T/g: Chuẩn đấy ku!)

Thế là bạn Hắc Ưng nào đó hí ha hí hửng chui vào một góc nhắn tin cho Sở Lâm. Chuyện hay thế này, làm người phải biết chia sẻ chứ!

Sở Minh Hiên nhìn lồng ngực trống rỗng của mình bỗng cảm thấy mất mát.

Hắn thật sự bị bỏ rơi rồi~~~

Sở Minh Hiên xoay người tới gần giường bệnh, đặt tay lên vai Minh Nguyệt nhằm ngầm nhắc nhở cho cô biết hắn còn ở đây nhưng xem.ra đã thất bại rồi.

Cô căn bản là hoàn toàn chẳng để ý gì đến Sở Minh Hiên hắn cả

Hạ Viễn Thành vừa mới tỉnh được đại khái khoảng nửa tiếng, giờ tuy còn yếu nhưng cũng không ảnh hưởng nhiều, nâng tầm mắt nhìn đôi nam nữ trước mặt mỉm cười.

" Cậu..."

" Hạ lão gia, con tên Sở Minh Hiên, hiện đang quản lý tập đoàn Sở Gia."

" Sở Minh Hiên?"

Hạ Viễn Thành không thể ngờ cô con gái bé bỏng của ông lại quen được người đàn ông này. ( T/g: Ừ bé, bé vl ra ý!)

Tuy ông đã có tuổi nhưng không có nghĩa không có chân trong hắc đạo. Thời đại này, thuần bạch đạo chỉ có nước phá sản sớm.

Vì thế tất nhiên ông hoàn toàn biết hắn là ai. Hạ Viễn Thành khẽ gật đầu chào: " Chào...cậu."

Hắc Ưng đứng một bên không khỏi bất mãn. Ha ha giọng điệu nhẹ nhàng trăm năm nghe thấy một lần này, giờ thì hơi tý là "phọt" ra.

Ngứa tai!

Không chỉ có Hắc Ưng mà ngay cả Minh Nguyệt cũng cảm thấy kinh ngạc. Nhưng vì lo lắng cho Hạ Viễn Thành mà cô cũng không có để ý lắm.

Minh Nguyệt nắm chặt tay Hạ Viễn Thành sốt sắng: " Ba nghỉ ngơi đi,dậy làm gì cơ chứ?"

" Dậy xem con rể tương lai"

Minh Nguyệt mặt phiếm hồng, thúc dục ông mau nghỉ ngơi.

" Thím Trần chăm sóc ba cháu nhé, cháu về nhà một lát."

" Được!"

Nghe được câu trả lời của bà, Minh Nguyệt kéo Sở Minh Hiên ra xe trở về biệt thự Hạ gia.

Trước khi về nhà, Minh Nguyệt tạt vào siêu thị một lát.

" Nè, người bệnh thì ăn gì nhỉ? " Cô tròn mắt hỏi

Sở Minh Hiên nhìn một lượt dãy thực phẩm, không khỏi đen mặt.

Đường đường là Lão đại như hắn giờ hỏi người ốm ăn gì sao hắn biết được.

Nhưng Sở Minh Hiên hắn vẫn xem xét tất cả một lượt rồi nói: " Cháo là tốt nhất."

Minh Nguyệt à một tiếng, nhanh chân chạy tới quầy rau xanh, thịt bò, sườn heo,...

Ngay cả Sở Minh Hiên chạy theo xách đồ cho cô cũng cảm thấy mệt.

Một lúc sau, cô cùng hắn cũng thanh toán đống thức ăn đó, vứt vào trong xe rồi trở về.

Về tới nhà, Minh Nguyệt đi thẳng vào trong bếp, nấu một nồi cháo thịt bằm thật lớn, mùi thơm ngào ngạt khiến Sở Minh Hiên bên ngoài ghen tỵ đỏ mắt, cũng muốn bệnh để được cô chăm sóc. ( T/g: Mi sẽ được ốm ngay thôi~~~)

Minh Nguyệt tiện tay nấu luôn mấy món nữa. Chỉ đơn giản là một bữa cơm với hai món mặn, một món nhạt, một món canh như những gia đình bình thường chứ không phải là cao lương mĩ vị dành cho các cậu ấm cô chiêu thưởng thức hàng ngày nhưng lại mang đến cho Minh Nguyệt và Sở Minh Hiên một cảm ́giác ấm áp len lỏi vào trái tim lạnh giá biết bao nhiêu năm.