Edit: Kieumachnaf

Beta: Mộc Tĩnh

**********

Cái tên chó điên Mẫn Tích Chu này, thế giới nội tâm của hắn so với người thường không giống nhau, theo lý mà nói liên tục hai lần bị Tô Trầm Ngư chơi đến mất thể diện, hắn chắc là không dám tìm Tô Trầm Ngư nữa, hoặc là phải âm thầm ngáng chân Tô Trầm Ngư, nói trắng ra một chút, hắn nên hiểu rõ rằng khả năng của mình rất có thể không đánh bại lại Tô Trầm Ngư . . . . . Nhưng hắn không, sau khi bình thường lại, hắn hưng phấn đến nỗi mỗi dây thần kinh trong cơ thể đều run rẩy.

Chơi rất tốt.

Rất thú vị.

Con người Tô Trầm Ngư phi thường phi thường thú vị.

Một người phụ nữ như cô, so với những người phụ nữ mà hắn từng tiếp xúc qua rất khác biệt, cô ở trước mặt hắn sẽ diễn trò, nhưng so với những người phụ nữ khác thì không giống nhau, những người khác diễn trò trước mặt hắn, là muốn kiếm được chỗ tốt từ chỗ hắn.

Còn Tô Trầm Ngư thì sao?

Cô không yêu cầu hắn bất cứ điều gì.

Về phần chính mình thua thảm như vậy, đó là do kỹ năng của hắn không bằng người, hắn nhận.

Hắn không có ưu điểm gì khác, điểm này xem như là một trong số ít ưu điểm của hắn.

Điều kiện tiên quyết là có thể làm cho tên chó điên này hoàn toàn bái phục nhận thua.

Hôm qua Mẫn Tích Chu mới biết được Tô Trầm Ngư ghi hình《Thám mật nhà ma》, biết đây là dự án của tập đoàn Tín Thượng, vì thế hắn trực tiếp tìm Bạc Lương Hòa, bày tỏ muốn làm khách mời tham gia ghi hình với tư cách là nhà đầu tư, Bạc Lương Hòa đương nhiên không đồng ý, hắn liền 'quay đầu' đem số tiền đầu tư này tăng lên gấp ba, còn tìm thêm nhà đầu tư khác. . . . . . Bạc Lương Hòa liền 'nhả ra'.

Không thể băn khoăn với tiền được.

Hơn nữa, hắn biết rõ chó điên không chơi lại Tô trầm Ngư.

Nhưng mà, lão hồ ly này đã đáp ứng với Tô Trầm Ngư, sẽ không để cho con chó điên quấy rầy cô, suy đi nghĩ lại, cho nên Bạc Lương Hòa cũng không trực tiếp 'nhả ra', hắn muốn nhìn một chút xem Mẫn Tích Chu có thể làm được gì không.

Vì thế . . . . . Vốn dĩ người đến ghi hình là vị nam idol Kỷ Dịch kia, đã bị khóa trái cửa nhốt ở nhà một cách khó hiểu, di động không hiểu sao cũng không có, cho đến khi quản lý khu nhà phát hiện chủ nhà cầu cứu, lúc này mới tìm người cứu Kỷ Dịch ra, lúc này, Mẫn Tích Chu cũng đã xuất phát.

Vẻ mặt của Kỷ Dịch mơ màng, vội vàng mượn di động của quản lý khu nhà gọi cho người đại diện, không ngờ bên người đại diện cũng xảy ra chuyện vướng chân, không liên lạc được với Kỷ Dịch, thật là tức chết rồi, đợi đến lúc Kỷ Dịch gọi đến mới biết chuyện gì xảy ra.

Cho dù thế nào thì trước hết phải xin nghỉ với tổ chương trình bên kia đã, bên này xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn nên sẽ đến trễ một chút kết quả là chưa liên hệ được, thì cấp trên thông báo Kỷ Dịch không cần đi nữa.

Kỷ Dịch vừa nghe, thì như sấm sét giữa trời quang, hắn biết lịch trình hôm nay rất quan trọng, nên đã đặt ba cái đồng hồ báo thức, không ngờ điện thoại không cánh mà bay, bản thân mình còn bị khóa trái cửa ở nhà . . . . . Vừa nhìn cũng biết là do con người gây ra! Đúng là hù chết người ta.

Sau khi nghe lại, hắn bỗng trầm mặc.

Người ta là thái tử gia Mẫn thị, được gọi là chó điên, hắn chỉ là idol của một nhóm nhạc nam, nên không đủ khả năng để trêu vào.

Cũng may công ty hứa hẹn rằng, sẽ bồi thường cho hắn một cơ hội tốt hơn, Kỷ Dịch mới dễ chịu hơn một chút.

Lại nghe người phía trên nói, sở dĩ Mẫn chó điên cướp vị trí ghi hình show thực tế của hắn, là để đuổi theo ai đó.

Kỷ Dịch nghĩ đến tư liệu của khách mời, xem ra chó điên này đuổi theo Tạ Vân Điềm, trong lòng hắn lặng lẽ vì Tạ Vân Điềm mà thắp một cây nến.

Tô Trầm Ngư hiển nhiên không biết Mẫn Tích Chu vì muốn đến ghi hình, mà bí mật làm nhiều chuyện như vậy, sau khi một cước đá văng Mẫn Tích Chu cả người liền thoải mái, cô sớm đã muốn làm như vậy, nhưng vẫn rề rà không tìm được cơ hội thích hợp.

Mẫn Tích Chu quỳ rạp trên mặt đất, mông đau đến nỗi đắm chìm trong cảm giác không thể nói nên lời khi bị Tô Trầm Ngư đá bay, chợt nghe thấy âm thanh run rẩy của Tô Trầm Ngư: "Mẫn… Mẫn thiếu, anh… anh… anh… anh… không sao chứ, vừa . . . vừa rồi phía sau anh xuất hiện một bóng đen muốn bắt anh. . . . . Hu hu hu hu thật là đáng sợ, Mẫn thiếu, anh mau đứng lên, tôi sợ hu hu hu hu."

Mẫn Tích Chu: "? ? ?"

Hắn rơi vào sự nghi ngờ của bản thân.

Cho nên, bởi vì có bóng đen, cô vì cứu hắn mà đem hắn đá qua một bên?

Cô ấy bị sợ hãi, xuất hiện ảo giác sao? !

Mẫn Tích Chu xoay người đứng lên, quay đầu lại nhìn Tô Trầm Ngư, trong ánh sáng lờ mờ, khuôn mặt của cô trắng bệch, chỉ liếc mắt một cái liền biết cô cực kỳ sợ hãi. Mẫn Tích Chu quyết định tin tưởng vào phán đoán của mình rằng cô không phải cố ý.

"Chắc chắn là cô nhìn lầm rồi, cô nhìn phòng này xem, làm sao mà có bóng đen nào chứ, cho dù người trong tổ chương trình giả làm 'quỷ', cũng không có chỗ trốn, cô không cần phải tự mình dọa mình, nói mấy lời sợ hãi . . . . . . " Hắn vươn tay ra, "Nắm tay tôi."

Bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo nắm lấy tay hắn run rẩy.

Trong lòng Mẫn Tích Chu bỗng nhiên nổi lên một cỗ thương tiếc, đồng thời lại nảy ra một ý nghĩ khác, thì ra là cô sợ ma, tốt lắm, có trò để chơi rồi.

Lúc này, trong căn phòng lớn nơi tổ chương trình đang ở, tràn đầy màn hình giám sát, hơn một nửa nhân viên đều ở đây xem, dù sao cũng là ghi hình loại chương trình tạp kỹ kinh dị, tuy rằng tất cả đều là giả, nhưng vì hiệu quả của chương trình, nên hoàn cảnh các phương diện đều được bố trí rất chân thật, như vậy mới có thể khiến cho khách mời nhập tâm hơn.

Để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bọn họ ở chỗ này giám thị, lỡ như có tình huống bất ngờ, bọn họ cũng có thể phát hiện trước tiên.

Tổ chương trình biết thân phận của Mẫn Tích Chu, cũng biết một chút nội tình, vị thái tử gia này tới đây đuổi theo một người, dựa theo khẩu vị trước đây của vị này, đoán chừng là đuổi theo Tạ Vân Điềm, có vài người còn tự nghiệm chứng ở trong lòng, lúc Mẫn thiếu đến, ánh mắt trước tiên là nhìn đến Tạ Vân Điềm.

Nhưng chỗ ngồi hắn chọn lại là gần Tô Trầm Ngư. Vì sao, bởi vì sắc mặt của Tạ Vân Điềm có chút khó coi, cô ta chắc chắn là không nghĩ tới Mẫn Tích Chu sẽ tới trường quay ghi hình, từ trước đến nay Tạ Vân Điềm đều rất thanh cao, đối với cách làm của Mẫn Tích Chu rất là tức giận, Mẫn Tích Chu nhận thấy được, nên thật cẩn thận mà dỗ dành mỹ nhân, vì thế lựa chọn ngồi ở bên cạnh Tô Trầm Ngư.

Cho nên vào lúc chia nhóm, Mẫn Tích Chu cố ý lựa chọn Tô Trầm Ngư, có quan niệm rằng ' tiên nhập vi chủ '*, nhân viên công tác nắm bắt chi tiết, liền nhìn thấy lúc đó Tạ Vân Điềm lạnh mặt nhìn Mẫn Tích Chu, sau đó Mẫn Tích Chu liền chọn Tô Trầm Ngư.

(*)Tiên nhập vi chủ [先入为主]: ý nói ấn tượng hoặc những lời đầu tiên nghe thấy thường chiếm ưu thế trong đầu, sau này khi gặp ý kiến khác sẽ không dễ chấp nhận.

Chậc, Tô Trầm Ngư hoàn toàn là một công cụ.

Mọi người đều có chút đồng tình, Tô Trầm Ngư sợ hãi như vậy, Mẫn Tích Chu thì một lòng một dạ trên người Tạ Vân Điềm, khó có thể nói hắn ta có bảo vệ cô hay không, sợ là sợ hãi tới mức không nhẹ.

Sau đó . . . . .Sau đó . . . . .Bọn họ liền trơ mắt nhìn thấy Tô Trầm Ngư đột nhiên vươn ra một cước, đem Mẫn Tích Chu đạp ra ngoài.

"Tôi sẽ đi*! . . . . . . Mẫn thiếu nặng hơn một trăm cân, cứ như vậy mà bị Tô Trầm Ngư đá? ? ?" Nhiều người theo dõi như vậy, không nghĩ đến sẽ có người lên tiếng.

(*)Tôi (sẽ) đi [ 我去] : Đó là một câu cảm thán ý bất lực, bơ vơ, không có gì thay thế. Đôi khi bày tỏ sự ngạc nhiên và không tin tưởng… (Tra baidu nếu muốn biết thêm). Nếu dịch theo tiếng anh thì như (Damn! shit! wtf! ) nhưng không phải chửi tục đâu nhé!

"Sức lực của cô ấy lớn như vậy sao?"

Một vị đạo diễn hỏi: "Ở ký túc xá này, chúng ta có sắp xếp 'ma' sao?"

"Không có." Những người khác lắc đầu: "Nhưng mà trong toilet có."

Mọi người hai mặt nhìn nhau: "Cô ấy nói có bóng đen, nhưng lấy đâu ra bóng đen?"

"Tô Trầm Ngư sợ hãi quá rồi nhìn lầm đi, nhìn cận cảnh, sắc mặt cô ấy trắng bệch như vậy . . . . . . Thuốc trợ tim cấp cứu đã sẵn sàng chưa?"

"Đã chuẩn bị tốt rồi."

"Mẫn thiếu vẫn rất thương hoa tiếc ngọc."

"Tôi nghĩ hắn sẽ không che chở cho Tô Trầm Ngư đâu."

. . . . .

"Mẫn thiếu, tôi… tôi… tôi… cũng muốn làm chút gì đó, tôi đi xem giường.”

Trong ký túc xá, Mẫn Tích Chu vẫn rất nghiêm túc làm theo yêu cầu nhiệm vụ kiểm tra phòng, nghe thấy giọng nói của Tô Trầm Ngư: "Cô không sợ sao?"

Cô gái nắm chặt nắm tay: "Tôi không thể kéo chân anh được."

Mẫn Tích Chu nói: "Đây không phải là ký túc xá Lý Lệ."

Cô gái mất tích trong《Váy đỏ của tôi đâu rồi》tên là Lý Lệ.

Tô Trầm Ngư: "Nhưng chúng ta còn chưa bắt đầu kiểm tra mà."

Mẫn Tích Chu tùy ý mở một cửa tủ, bên trong cái gì cũng không có, hắn đóng cửa tủ lại, kéo ra cái thứ hai: "Không thể nào dễ dàng để cho chúng ta lập tức tìm được ký túc xá của Lý Lệ như vậy, nơi này cũng trống rỗng, không có gì đặc biệt . . . .ĐM*!"

Nằm tào 卧槽 [wò·cáo] – Hán việt “Ngọa tào”* ~ Đồng âm với cụm từ “Ta thao” [wǒ·cāo]: Một câu mắng chửi thô tục được cách thức hóa để không bị [hài hòa], trong tiếng Việt mình thì đồng nghĩa với “ĐM” vân vân…

Chỉ thấy hắn mở cửa tủ thứ hai, một đầu người lẳng lặng đứng ngay ngắn ở đó, nhếch miệng cười với hắn, hắn đóng cửa lại một cách mạnh mẽ.

Tô Trầm Ngư vừa lật giường quay người lại: "Làm sao vậy?"

Mẫn Tích Chu thoáng bình tĩnh lại, chỉ là hắn bị đầu người đột nhiên xuất hiện trong nháy mắt dọa sợ mà thôi, nếu đã biết Tô Trầm Ngư sợ 'quỷ', làm sao hắn có thể lộ ra vẻ khiếp sợ ở phương diện này, hắn cố ý nói: "Nhìn thấy cái đầu rất thú vị, cô muốn nhìn không?"

"Không không không."

"Không đáng sợ đâu." Mẫn chó điên cười rộ lên: "Thật sự rất đáng yêu, cô phải học thích ứng một chút, lỡ như lần nữa vén đồ lên nhìn thấy cái đầu, sẽ không bị dọa sợ."

Có vẻ rất có đạo lý, Tô Trầm Ngư ngoan ngoãn gật đầu: "Tốt thôi."

Cô tới gần Mẫn Tích Chu, người ở phía sau cười mở cửa tủ thứ hai, để ý đến biểu cảm của Tô Trầm Ngư, thì thấy cô lộ ra một tia nghi hoặc: "Không có cái gì hết."

". . . . ." Mẫn Tích Chu nhìn lại, cái đầu vừa rồi dọa hắn giật mình không thấy đâu cả, vừa nhìn liền biết phía dưới tủ này có cơ quan, tổ chương trình cố ý.

Mất đi một cơ hội dọa Tô Trầm Ngư, Mẫn Tích Chu hơi khó chịu, hắn đóng cửa tủ lại: "Ôi."

Tô Trầm Ngư không tiếp tục vấn đề này nữa, ngược lại nói chuyện khác: "Manh mối gì cũng không có, ở trên giường trừ việc chăn giống nhau ra, cái gì cũng không có."

"Đi toilet nhìn xem." Mẫn Tích Chu trước tiên đẩy cửa toilet ra, bật đèn lên, bên trong liếc qua liền thấy ngay, hắn đi vào, không biết có giẫm phải cơ quan gì hay không, cửa toilet bỗng nhiên phát ra tiếng loảng xoảng rồi đóng lại.

Mẫn Tích Chu lập tức vặn nắm cửa, nhưng khóa cửa lại không nhúc nhích, đèn toilet vang lên một tiếng rồi bị tắt, tầm mắt trở nên tối đen, trong nháy mắt toàn bộ không gian âm u hẳn lên, nhiệt độ theo đó giảm xuống.

"Tô Trầm Ngư!"

"Ô ô ô ô." Âm thanh của tiếng khóc u ám, ngoại trừ tiếng khóc, không có ai trả lời.

Mẫn Tích Chu sững sờ vì bị tiếng khóc này làm cho dựng cả tóc gáy lên, đúng vào lúc này, hắn cảm giác một cỗ lãnh lẽo từ phía sau dâng lên, nhưng bởi vì tầm mắt tối đen không nhìn thấy gì, hắn theo bản năng lấy di động mở đèn chiếu sáng, sờ đến túi áo, thì nhớ đến khi bắt đầu ghi hình điện thoại di động đã nộp cho tổ chương trình.

Giả thần giả quỷ.

"Tô Trầm Ngư cô đừng khóc, tôi ở bên trong mở cửa không được, cô ở bên ngoài thử xem sao." Hắn đạp vào cánh cửa.

Bên ngoài không có người đáp lại.

"? ? ?"

Người đâu!

Tiếng khóc vẫn còn.

Mẫn Tích Chu hậu tri hậu giác* phát hiện, tiếng khóc không phải từ ngoài cửa truyền đến, mà ngay ở bên cạnh hắn, ngay bên trong toilet.

(*)Chữ hán: [后知后觉]:  Nghĩa là khi có việc gì đó xảy ra, thì những khác đã hiểu và biết điều gì đó, nhưng mình thì không phát hiện ra nó, và sau đó mới nhận thức được điều đó, đó được gọi là nhận thức muộn màng.

Chẳng lẽ Tô Trầm Ngư đi theo hắn cùng nhau tiến vào?

"Tô Trầm Ngư, cô vào đây sao? Kêu lên một tiếng nào." Mẫn Tích Chu bị tiếng khóc làm cho tâm phiền ý loạn, Tô Trầm Ngư cũng quá là có năng lực khóc!

"Ô ô ô ô."

". . . . ."

Mẫn Tích Chu trong bóng tối sờ một vòng, cái gì cũng không sờ được, trong toilet chỉ có một mình hắn. Hắn liền hiểu được, tiếng khóc kia là do tổ chương trình cố ý phát trong toilet, không phải là Tô Trầm Ngư khóc.

Tô Trầm Ngư căn bản không theo hắn tiến vào!

"Tô Trầm Ngư!" Hắn lại kêu lên một tiếng.

"Anh đang tìm ai vậy?" Một giọng nữ âm u quanh quẩn bên tai hắn, có thứ gì đó chạm vào tay.

"Cô quản tôi tìm ai làm gì." Mẫn Tích Chu đáp một tiếng mới cảm thấy không đúng, trở tay bắt lấy, bắt lấy được một cánh tay lạnh như băng, giọng nói kia lại yếu ớt vang lên: "Anh bắt tôi lại, trốn không thoát đâu."

. . . . . .

Lưu Huống với Phó Thanh Hứa đi ra khỏi ký túc xá, liền nhìn thấy Tô Trầm Ngư từ ký túc xá kia kinh hoảng thất thố chạy ra, trong lòng Lưu Huống liền biết đây là thời điểm tốt nhất để làm 'anh hùng cứu mỹ nhân', lập tức bước đến: "Trầm Ngư, cô làm sao vậy?"

Tô Trầm Ngư lướt qua hắn, nháy mắt chạy ra sau lưng Phó Thanh Hứa, rụt thành con thỏ nhỏ run rẩy: "Trong phòng có… có… có… có . . . . ."

"Có cái gì?"

"Có cái thứ gì ấy, tôi không nhìn thấy rõ, sợ tới mức chạy ra đây!"

Mặc dù người phía sau cách mình một khoảng cách, Phó Thanh Hứa vẫn có thể cảm giác được loại run rẩy này của cô, thông qua sự run rẩy truyền đến trên người anh, đây là sợ hãi rồi?

Hơi hơi nghiêng người, vừa định hỏi không có việc gì chứ, liền đối mặt với bộ dạng nước mắt lưng tròng của Tô Trầm Ngư, liền nói không ra lời nữa.

"Bên này chúng tôi không có gì cả, phòng hai người có gì không, có thể là ký túc xá của Lý Lệ, chúng ta cùng nhau vào xem, đừng sợ." Anh nói.

Lưu Huống vốn không quá cao hứng là mấy, bởi Tô Trầm Ngư không có núp ở phía sau lưng hắn, lại chọn Phó Thanh Hứa, nhưng mà lúc này thấy bộ dạng nước mắt lưng tròng của cô, bỗng nhiên sinh ra sự thương tiếc: "Đúng vậy, đừng sợ đừng sợ, có chúng tôi ở đây."

"Đúng rồi, Mẫn thiếu đâu?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Trầm Ngư ngẩng lên, ánh mắt ướt sũng cực kỳ mờ mịt: ". . . . . Đúng vậy, Mẫn thiếu đâu."

Phó Thanh Hứa và Lưu Huống: " ? ? ?"

Nhân viên đứng quan sát ở hậu trường cười đến điên người.

Chỉ có bọn họ thấy rõ ràng, lúc Mẫn thiếu tiến vào toilet, trong nháy mắt cửa tự động bị đóng lại, Tô Trầm Ngư cô gái này sợ tới mức không nhẹ, không nói hai lời liền xoay người bỏ chạy khỏi ký túc xá.

Tác giả có lời muốn nói: Hoàng hậu nương nương run bần bật: Diễn kịch, bổn cung là chuyên nghiệp nhất ~

Hết chương 27.