Cô cuối cùng cũng chịu mò dậy sau một giấc ngủ thật dài, xem đồng hồ cũng đã trưa rồi, cô liền ngáp lấy một cái rồi ngồi dậy. Hôm nay cô phải đến công ty, ngày mai người ba của Tích San San sẽ về.

Cô ước chừng ngày Ba của nguyên chủ về cũng vèn vẹn chương mười trong nguyên tác, vậy là nữ chủ của chúng ta đã thu phục được 2 nam chủ ở chương thứ mười này là Vân Thiên Vũ và Hoắc Thiên Kình a~, cô thở dài...

- Xuyên vào đây cũng đã được hơn một tháng rồi, không biết Nhi Nhi có sống tốt không nữa... Ai...

Nguyên chủ cũng sắp phải tới trường, theo như nguyên tác cô và nữ chủ học cùng lớp, bởi vì ở đây nữ chủ chỉ đi thực tập... Sau đó hình như có nam chủ nào đó cũng là giáo sư ở trường thì phải... Cô cố nhớ ra tình tiết truyện, đơn giản cô chỉ đọc H của cuốn thịt văn này không để ý nhiều đến các nam chủ và nữ chủ, giờ cô bị xuyên như này cô thấy tiếc xanh cả mật mất rồi... Ai da....

Cô ngáp ngắn ngáp dài đi xuống lầu dùng bữa trưa, ai nói cô là nữ phụ mà không biết hưởng thụ chứ? Dù gì thời điểm hại người của nữ phụ chưa tới, cô cứ ung dung thôi, theo nguyên tác cô đến cuối truyện mới chết vậy trước khi hoàn thành xong nguyên tác cô đã cao chạy xa bay rồi.

Hỏi cô tại sao lại làm đúng nguyên tác?  Cô không hề a~ Cô chỉ tỏ ra lẳng  lơ làm cho các nam chủ chán gét, giúp nữ chủ thu thập hậu cung một chút rồi cao chạy xa bay... 

.

.

- Dạ Minh, mang tập tài liệu này xuống cho Linh Nhi.

Vân Thiên Vũ đưa cho Dạ Minh một tập tài liệu trong đó có chứa gì đó kì lạ mà Vân Thiên Vũ cứ cười bí hiểm mãi, anh cũng không muốn tò mò nhiều lên đi thẳng xuống cầu thang máy, Lúc này San San đang đứng ở tầng một công ty, cô đi tới chiếc thang máy định bấm nút thì nghe thấy giọng nói dịu dàng mềm mại như nước gọi tên:

- San San...

Cô quay ra nhìn, trong lòng thở dài... Cô đúng là xui xẻo đi? Sáng gặp nam chủ biến thái, giờ gặp nữ chủ giả tạo. Nhưng cô vẫn quay ra mỉm cười:

- Đang Linh bạn học, có việc gì sao?

Minh Đang Linh lắc lắc đầu cúi đầu ôm chặt đống tài liệu sắp rơi vì quá nhiều ánh mắt ủy khuất vô cùng nói:

- Hôm qua... đừng giận Linh Linh có được không? Tại có Linh Linh có chút không hiểu chuyện đổ oan cho San San...

Cô định nói gì nhưng thấy mọi người đi qua xì xào, con gái của chủ tịch lại bắt nạt tiểu nữthần của công ty.... Đại loại lời nói là vậy, cô nhận ra liền thở dài:

- Đưa tập tài liệu đây tôi bê cho... - Cô với tay tới Minh Đang Linh ánh mắt lóe lên một tia sáng kì dị, tập tài liệu rơi tung tóe còn cô ta ngã ra sàn, nhìn chỉ chọc người thương tiếc còn San San chưa kịp phản ứng gì tay vẫn ở trên không trung trạng thái định bê đỡ...

Đúng lúc đó chiếc cửa thang máy bật mở ra.... Minh Đang Linh cười thầm trong lòng.... Đúng lúc lắm cô ta chính là đợi chiếc thang máy từ tầng cao nhất xuống để nhìn thấy tình cảnh này đây... Khả năng người từ tầng cao nhất xuống chỉ có thể là Dạ Minh hoặc Vân Thiên Vũ, cô ta phải nắm lấy cơ hội này tóm chặt lấy một trong hai người!

Minh Đang Linh nước mắt chảy xuống như giọt mưa thi nhau rơi, ôm mặt ủy khuất nói:

- San San tại sao Linh Linh xin lỗi San San rồi mà vẫn đẩy Linh Linh? Có phải do Linh Linh không tốt không?

Cô vẫn ngơ người.... Cái trường hợp này cô gặp tuy không ít cũng né được không ít... Nhưng không ngờ lại rơi vào trạng thái tự mình sập bẫy... 

Dạ Minh thấy Minh Đang Linh ngã, anh nhìn San San vẫn đứng yên im lặng liền bước ra đỡ Minh Đang Linh nói:

- Cô không sao chứ?

Minh Đang Linh cứ vậy như người không xương xà vào lòng của Dạ Minh khóc lấy khóc để, cô bối rối nói:

- Tôi... Không có đẩy cô ấy...

Rồi cô nhận ra cô chỉ muốn tát vào miệng mình và nuốt lại lời nói vừa nãy, càng giải thích càng bị hiểu lầm hơn là giả tạo... Và tại sao cô lại giải thích với tên Dạ Minh chứ? (bởi vì trong thâm tâm San San vẫn luôn sợ Dạ Minh) 

Minh Đang Linh khóc nấc như muốn khóc luôn ra cả mắt, người xem mỗi lúc một đông cô thật sự khó mà thoát khỏi tình thế này... 

San San thở dài cái... Chắc phải đóng tiếp vai ác nhận thêm thối danh thì mới thoát khỏi cục diện này rồi... Cô định mở miệng thì...

- Anh tin em.

- Hả? - Cô ngớ người nhìn Dạ Minh, Minh Đang Linh đang khóc trong lòng cũng đơ người mất mấy giây rồi tự cấu tay bật khóc thê thảm tiếp...

- Minh Ca.... Đừng trách San San, San San không cố ý đâu, là do Linh Linh không cẩn thận bị ngã, xin đừng hiểu lầm San San...

Anh nhíu mày...? Anh có nói là anh hiểu nhầm San San sao? Rõ ràng anh nói anh tin San San mà? Anh nhìn Minh Đang Linh cứ cố xà vào lòng mình cũng bất đắc dĩ đưa tay ra đỡ côta mà thôi.... Anh định lên tiếng thì...

- Các người ở đây láo loạn cái gì? Không mau cút hết về chỗ làm việc của các ngươi cho ta? Ở đây mà xem kịch hay sao?

Một giọng nói quen thuộc... San San, Minh Đang Linh và Dạ Minh đồng loạt quay ra nhìn về phía giọng nói đó.... Tất cả mọi người đều nhìn về phía giọng nói đó....  Tất cả ánh mắt đổ về phía giọng nói ấy làm cho tất cả trở lên hỗn độn ồn ào và náo nhiệt...

Cô chóng mặt.... Tại sao lại lắm hiệu ứng cánh bướm xảy ra như vậy??????? Cô đâu có nhận ra hiệu ứng này còn xảy ra dài dài....