Quay trở về thực tại, Giang Mạc đã nhanh chóng lau người cho Úc Noãn, còn cẩn thận mặc đồ vào cho cô.

Xong việc thay đồ, hắn liền xuống nhà, tới đúng ngay vị trí mà cô để hộp sơ cứu.

Hắn mở ra tìm kiếm xem có mấy thứ cần thiết như miếng dán hạ sốt và nhiệt kế hay không.

Quả là không ngoài tượng tưởng của hắn, nhà cô cứ như là túi thần kỳ của Doraemon vậy.

Cứ cần gì là có ngay cái đó, không bao giờ thiếu thốn một cái gì cả.

Mà điều đó càng chứng tỏ Úc Noãn là một người phụ nữ chuẩn mực của gia đình, và là một người mẹ, người vợ đảm đang, chu toàn mọi thứ trong nhà.

Chính vì thế hắn phải mau chóng bắt lấy cô đem về làm vợ hắn mới được.

Hắn sợ nếu lần này còn lỡ mất cơ hội thì chắc chắn cô sẽ bị rơi vào tay của những tên đàn ông xấu xa khác.

Nghĩ thế hắn liền tức giận lên, nhất quyết cô phải là của hắn.

Việc này là vấn đề mà không ai có thể bàn cãi được nữa rồi.

Hắn đem luôn cả hộp sơ cứu lên phòng.

Sau đó tháo miếng dán hạ sốt ra, nhẹ nhàng dán lên trán của Úc Noãn.

Hắn tiếp tục dùng cái hàng động dịu dàng, ân cần và chu đáo để giúp cô đo nhiệt độ thân người.

Hắn là người canh giờ rất chuẩn xác mà không đến đồng hồ.

Hắn đo vừa đúng năm phút là liền lấy nhiệt kế được kẹp ngay nách trái của cô ra.

Nhìn nhìn một hồi thì thấy nhiệt kế chỉ 38,5°C.

May mà không sốt nặng lắm, tầm cỡ đấy là sốt nhẹ vừa rồi.

Hắn buông thả tâm trạng đang căng thẳng xuống một chút, nhưng mà hắn vẫn còn rất lo lắng, quan tâm tới cô.

Hắn đắp chăn kỹ lưỡng cho cô, điều hoà thì đã được hắn bấm nút tăng nhiệt độ lên một chút, tạo cảm giác ấm ấm.

Trước khi ra khỏi phòng, hắn tiến gần tới cô và hôn nhẹ lên trán, sau đó lại di chuyển xuống đôi môi tái nhợt của cô và hôn nhẹ lên nó.

Lúc này thì cô mờ hồ mở mắt, chạm ngay ánh mắt của hắn.

Tuy nhìn có chút không rõ ràng lại mơ màng.

Nhưng cô biết người đang đứng trước mặt cô chính là Giang Mạc.

Trong lòng liền có chút ấm áp, nhưng bởi vì sự mệt mỏi đã lấn át đi nên cô chẳng còn cảm nhận rõ được cái cảm giác đó nữa.

Hắn thì thấy cô mở hờ đôi mắt, tay liền vuốt nhẹ lên mái tóc mềm mại của cô và nói:

- Em nghỉ ngơi đi.

Hắn cứ vuốt mãi, đợi đến khi cô tiếp tục chìm sâu vào giấc ngủ, thì lúc này hắn đứng dậy, thu dọn đồ đạc rồi đem xuống nhà.

...------------------------...

Và bây giờ hắn đang thật sự rơi vào bế tắc của cuộc đời.

Chính là...!Hắn không hề biết nấu ăn....!

Vì nhận ra bây giờ đã gần chiều tối, mà Úc Noãn lại đang bị sốt nên chắc không thể tự xuống bếp mà nấu ăn được.

Thế nên là hắn quyết định sẽ trực tiếp vào bếp, tự tay nấu cho cô một bát cháo hành để giải cảm.

Thế mà đến khi đứng trong phòng bếp.

Hắn đứng bất động nhìn ngó mọi thứ xung quanh.

Mọi thứ từ nồi, niêu, xoong, chảo đều nhìn như nhau, hắn chẳng biết phải dùng cái gì để nấu.

Mà quan trong là hắn chẳng biết gạo nhà cô để ở đâu cả, và cách nấu đương nhiên là mù tịt luôn.

Hắn đành dành mất năm đến mười phút để tìm tòi trên mạng cách nấu cháo cho người bệnh.

Lần đầu tiên trong cuộc đời hắn lại tập trung nhìn kỹ và nghe rõ từng lời dặn dò, cử chỉ, hành động của mấy nhà đầu bếp đang giảng dạy.

Hắn cứ đứng loay hoay trong bếp, cuống cuồng cả lên.

Không nghĩ tới một người là doanh nhân thành đạt khiến ai cũng phải ngưỡng mộ, kính trọng.

Đã thế còn là một kẻ máu lạnh giết người không chớp mắt.

Hắn là một kẻ luôn luôn có được sự thành công, là thứ mà ai cũng phải nể phục.

Thế mà bây giờ lại bất lực trước việc nấu một nồi cháo nhỏ.

Dáng vẻ của hắn nhìn có chút bận rộn, đầu tắt mặt tối, làm không ngừng nghỉ.

Nhưng mà toàn là do hắn làm sai này nọ, phá hư tận mấy nồi cháo, thật sự là vô cùng lãng phí.

Nếu như lúc này mà Úc Noãn tận mắt chứng kiến việc hắn đang làm, thì chắc rằng cô sẽ nổi điên lên và không kiêng nể gì hết mà đánh hắn vài đòn cho xả giận.

Mãi mới có một nồi đã chín, gạo bắt đầu dãn nở ra.

Chỉ còn thiếu mỗi việc chính là nêm nếm gia vị.

Hắn theo chỉ dẫn là bỏ một 1/3 muỗng muối, và thêm vài gia vị hạt nêm, hạt tiêu,.....

Có điều hắn đang phân vân không biết nên dùng muỗng có kích cỡ như thế nào.

Nên dùng loại nhỏ hay to, hắn cứ thế mà đứng phân vân, cuối cùng loay hoay một hồi và quyết định sử dụng cái muỗng to nhất.

Và rồi dứt khoát múc muối và cho vào nồi.

Hắn khuấy nồi cho muối tan ra rồi nêm thử một chút.

Kết quả là hắn nhả nhanh ra vì thật sự nồi cháo rất là mặn, như là "cháo kho" vậy.

Thế là lại thêm một nồi cháo vô tội, đáng thương bị hắn đem đi đổ thẳng vào bồn rửa chén một cách không thương tiếc.

Chắc có lẽ nồi cháo ấy hẳn là sẽ oán hận hắn đến suốt đời.

Sau bao nhiêu lần thất bại, Giang Mạc cũng dần dần tích lũy được chút kinh nghiệm.

Hắn từ từ làm theo từng bước, nào là rang hạt gạo cho thơm rồi tiếp đến cho vào nồi, thêm nước ngập qua mặt gạo.

Lúc này hắn cũng đã thành thạo hơn được rất là nhiều, nêm nếm gia vị thì hắn quăng bỏ ngay cái muỗng to kia đi, làm cho thêm một chiếc muỗng oan ức bị gạt sang một bên.

May mà lần này mùi vị không đến nỗi tệ.

Hắn tự cảm giác là rất ngon lành.

Tiếp đến chưa dừng lại, hắn đập một quả trứng gà vào một cái chén nhỏ.

Đây là quả thứ mười mà hắn đập, bởi vì những lần trước hắn dùng sức quá mạnh, đập làm sao mà vỏ và lòng trắng, lòng đỏ hòa quyện vào nhau.

May mắn trái trứng cuối cùng trong vỉ trứng đã được đập an toàn, cho vào chén.

Hắn khuấy tan trứng ra rồi đổ từ từ vào nồi cháo đang sôi sùng sục lên.

Hắn cho muối vào và tiếp tục khuấy nhẹ nồi cháo.

Khi thấy trứng và cháo hoà quyện vào nhau, hắn liền cho mấy miếng hành bỏ vào.

Hình dáng của hành thì kích thước dài ngắn khác nhau.

Nhưng chung quy thì nhìn vẫn còn tạm.

Cuối cùng một nồi cháo giải cảm đã hoàn thành xong.

Tổng cộng vật phẩm hắn tiêu hao cho một bữa nấu cháo đó là: 1/2kg gạo, một vỉ trứng gà, gia vị bỏ phí rồi rơi rớt ở ngoài, nếu cộng dồn vào chẳng cũng khoảng chừng bốn lạng.

...--------------------------...

Quá mệt mỏi và cực nhọc trong việc nấu cháo cho Úc Noãn.

Hắn cuối cùng cũng có kết quả tốt đẹp.

Đến khi nhìn lên đồng hồ cũng vừa lúc 7 giờ tối, sợ cô đói bụng, nên hắn nhanh nhẹn đặt tô cháo nhỏ đã được múc ra cho vào khay gỗ.

Kèm theo là một ly nước lọc và một viên thuốc hạ sốt.

Hắn nhanh chân đi lên phòng, thấy cô vẫn còn nằm ngủ.

Không nỡ đánh tan giấc mộng của cô, nhưng hắn thấy xót khi sợ cô bị đói.

Vì thế liền đi lại gần, nhẹ nhàng vỗ nhẹ lên má của cô và kêu:

- Úc Noãn...!Dạy đi, tôi có nấu cháo cho em đây.

Úc Noãn bị lay nhẹ nên mờ màng, chậm chạp mở mắt ra.

Đầu truyền đến một cơn đau dữ dội, cô khó chịu, mệt mỏi nhăn mặt lại.

Hắn thấy thế liền đỡ cô ngồi dậy và để cô dựa lưng vào thành giường.

Hắn đưa tay lên hai bên vùng thái dương của cô và mát xa nhẹ nhàng.

Cô cũng thấy dễ chịu đi rất nhiều nên hai bên chân mày dần giãn nhẹ ra.

Ánh mắt cô nhìn hắn nhưng thật chất trong tâm trí cô chẳng nghĩ gì cả, vì do đang bị sốt nên cô khó mà ý thức được mọi việc xung quanh.

Ai làm gì với cô thì cứ làm, cô mặc kệ, chẳng thèm đoái hoài gì đến.