Diệp Khuynh Tuyết!

Trong lòng Lâm Nguyệt trầm xuống, đôi mắt trầm tĩnh chợt lóe sáng giận dữ. Chậm rãi xoay người, ngoài đại sảnh linh khí phường có một nam một nữ đứng, nam tuấn mỹ, nữ thanh nhã, đúng là hai người Tư Mặc Ly và Diệp Khuynh Tuyết.

Diệp Khuynh Tuyết vẫn một thân váy áo trắng, dáng thanh lịch, giờ phút này đang híp mắt mỉa mai nhìn Lâm Nguyệt. Tư Mặc Ly đứng sóng vai cùng nàng ta, mày cau lại, nhìn lên người Lâm Nguyệt đầy chán ghét. Thật sự là âm hồn không tan mà.

Thấy hai người này, trong lòng Lâm Nguyệt cảm thấy phiền chán không thể nói được, vốn không muốn để ý tới xoay thẳng người rời đi.

Nhưng thật khó khăn lắm mới gặp lại lần nữa, Diệp Khuynh Tuyết sao chịu tha nàng đơn giản thế? Giờ phút này thấy Lâm Nguyệt định đi, lắc mình một cái ngăn nàng lại, khẽ cười nói, “Hóa ra là ngươim thật sự là đúng lúc quá, ở chỗ đông người thế này lại thấy ngươi, thật khiến người ta giật mình, chẳng trách đến linh trung phẩm cũng không coi ra gì, mới thấy tiên tử dòng dõi thật xa xỉ ghê cơ”

Hai kẻ Diệp Khuynh tuyết và Tư Mặc Ly, nam tuấn mỹ nữ mỹ lệ, vốn đã khiến người khác để ý rồi, giờ nàng ta mở miệng khiêu khích, giọng lại không to không nhỏ, đúng lúc khiến người trong đại sảnh đều nghe rõ cả, giờ phút này tất cả mọi người bị thu hút đều nhìn cả lại.

Cảm giác có nhiều ánh mắt chung quanh không có ý tốt, trong lòng Lâm Nguyệt càng lạnh lẽo, nhìn về phía Diệp Khuynh Tuyết mắt lóe lên lạnh khốc. Nữ nhân này vì muốn hãm hại nàng, thế mà hèn hạ như vậy thật khiến người ta khinh thường mà.

Ở giới tu chân kiêng kỵ nhất là để lộ ra giàu có, giờ giới tu chân đã càng ngày càng xuống dốc, tài nguyên tu luyện càng ngày càng ít, phần lớn tài nguyên đều bị môn phái khống chế, còn tu sĩ muốn tu luyện lại không thể rời linh thạch đi được, vì thế mới ra ngoài hành tẩu tu sĩ sợ nhất là bị người khác để mắt tới, nếu bị để mắt tới, chẳng những bị phiền phức, ở giới tu chân vĩnh viễn không thiếu người thích giết người đoạt bảo. Giờ phút này nghe Diệp Khuynh Tuyết nói vậy, quả thật đã đẩy Lâm Nguyệt lên giàn nướng, có tâm này thật đáng chết.

“Nếu tiên tử không ưa ta, có thể nói thẳng, vì sao ba lần bốn lượt muốn gây khó dễ với tu sĩ luyên khí trung kỳ nho nhở như ta chứ? Đầu tiên là cướp đoạt thứ ta nhìn trúng, sau đó lại mở miệng gây khó dễ ta, tiên tử coi như là đệ tử Côn Lôn, cũng không tránh khỏi khinh người quá đáng đó!” Lâm Nguyệt trong lòng rất giận, nhưng trên mặt lại không biểu lộ ra, giọng nói vẫn lạnh nhạt bình thường.

“Thật buồn cười, ngươi muốn nói ta mạnh ép yếu đó sao? TA đường đường là đệ tử nội môn côn Lôn có cần thiết phải làm khó dễ một tán tu nho nhỏ như ngươi không? Ta chỉ nói thật mà thôi!” Ánh mắt Diệp Khuynh Tuyết chợt lóe sáng nói ra đầy khinh miệt.

Là nàng sợ mình chứng tỏ thân phận đệ tử Côn Lôn, muốn chặt hết đường lui của nàng sao? Nữ nhân này quả nhiên tính kế hay thật!

Trong lòng Lâm Nguyệt cười lạnh, cố nén cơn giận trong lòng lại, “Nói thật sao? Xin hỏi lúc trước ta biết tiên tử sao? Tiên tử hiểu rõ ta lắm sao? Đường đường là đệ tử Côn Lôn mà lại ra tay cướp đoạt ngang nhiên, chẳng lẽ đệ tử Côn Lôn chính là làm việc bá đạo vậy sao?”

Lâm Nguyệt chẳng quan tâm tới Diệp Khuynh Tuyết nói nàng là tán tu, bởi vì nàng vốn không có ý làm bại lộ thân phận đệ tử Côn Lôn của mình, nhưng nhường quá thì không thể, nàng không nhịn được mỉa mai cắn trả một cái.

“Sư môn ta thế nào, chẳng tới phiên ngươi hao tâm tổn trí bàn luận, người giống ngươi vậy, còn chưa có tư cách nói thế” Trong mắt Diệp Khuynh Tuyết chợt lóe lên ác độc, cười lạnh bảo, “Ta chỉ hiếu kỳ, lúc nào tán tu cũng có thẻ tiến tới chỗ linh khí phường thế nhỉ? Gì đó ở đây, ngươi mua được sao?”

Mục đích Diệp Khuynh Tuyết đã đạt được, dĩ nhiên sẽ không muốn dây dưa cùng Lâm Nguyệt nữa, sau khi nàng ta nói xong, cũng chẳng đợi Lâm Nguyệt có phản ứng, kéo thẳng cánh tay Tư Mặc Ly cười dịu dàng nói, “Tư Mặc ca ca, chúng ta lên lầu hai xem chút đi, huynh nói muốn tặng muội một món pháp khi tốt, đừng có quên đó”