Vân Yên nổ tung.

Nếu như có một bảng xếp hạng người cô ghét nhất thì hiện tại Thẩm Ám nhất định là người xếp thứ nhất trong lòng của Vân Yên.

Cô nắm chặt khăn tắm, hơi nâng khuỷu tay lên rồi cô dùng sức huých ra sau một cái, vừa khéo đập luôn vào trán Thẩm Ám.

Cánh tay Thẩm Ám vừa thoáng thả lỏng thì cô liền nhân cơ hội tránh thoát ra, nhìn bộ dáng còn chưa hoàn hồn lại kia của anh, tay cô nắm chặt thành nắm đấm nhưng cuối cùng vẫn là không có đấm anh, cô nghiến răng kèn kẹt hô một chữ: “Cút.”

Nói xong liền xoay người đi vào phòng tắm, đóng rầm cửa một cái muốn rung trời, lần này cũng không quên khóa cửa lại.

Ngay một giây Thẩm Ám hôn xuống, anh đã biết bản thân mình tránh không được chuyện bị đánh một trận.

Vân Yên là dạng con gái chịu mềm không chịu cứng, anh mà giả đáng thương thì nói không chừng chuyện ngày hôm nay có thể trôi qua như vậy rồi, nhưng lúc này đây, khi cô còn đang nổi nóng mà anh lại đi hôn cô thì cũng tương đương với chuyện không muốn sống nữa.

Nhưng Vân Yên đơn phương chiến tranh lạnh quá lâu rồi, đã một thời gian dài bọn họ chưa ôm nhau, cũng chưa hôn nhau rồi, Thẩm Ám đúng là, trong lúc nhất thời không nhịn được.

Anh thở dài.

Vân Yên tự khóa mình trong phòng tắm, lưng dựa lên cánh cửa kính mờ.

Dựng thẳng tai nghe tiếng động ở bên ngoài.

Không biết qua bao lâu, ngoài cửa mới vang lên tiếng bước chân của Thẩm Ám.

Đi được vài bước, ngừng, im lặng ba bốn phút, rồi tiếng bước chân lại vang lên, cửa nhẹ nhàng mở ra rồi đóng vào.

Vân Yên thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng trái tim của cô vẫn treo trên cao như cũ, Vân Yên lẳng lặng đợi thật lâu, mãi đến khi thân thể của cô bắt đầu rét run, làn da tr@n trụi ra bên ngoài nổi lên một ít da gà, mãi vẫn không nghe thấy tiếng gì nữa, cô mới xoay người mở khóa.

Cửa phòng tắm hé ra một khe hở nhỏ.

Vân Yên ló đầu ra ngó một vòng, đến khi thật sự xác định là Thẩm Ám không còn trong phòng mới cẩn thận bước ra ngoài.

Cô không có đi dép lê, chân trần trực tiếp dẫm trên sàn, lạch bạch lạch bạch chạy tới bên cạnh cửa phòng ngủ rồi tách một cái khóa cửa lại.

Lúc này mới có thể yên tâm.

Vân Yên thở ra một hơi, mở ra tủ quần áo tìm quần áo ngủ để mặc.

Ngoài cửa, nghe trong phòng Vân Yên im lặng một lúc sau mới vang lên tiếng bước chân dồn dập, tiếng khóa cửa vang lên, Thẩm Ám có chút cười không nổi.

---

Ngày thứ hai, trời còn chưa sáng Vân Yên đã rời giường.

Trên thực tế tối hôm qua cô căn bản ngủ không được bao nhiêu, cứ luôn ngủ không yên.

Suy nghĩ cả đêm rồi, cô định dọn ra ngoài ở.

Nếu cứ tiếp tục như vậy thì cũng không phải là cách, nếu nói ngay từ đầu cô còn có chút luyến tiếc rời khỏi Thẩm Ám thì hiện tại, chút luyến tiếc này cũng đã không còn.

Ly hôn hay không là chuyện của sau này, hiện tại ít nhất cô cũng muốn cam đoan sự an toàn của bản thân mình.

Nhìn quen bộ dạng giả ngu giả đáng thương của Thẩm Ám rồi, Vân Yên suýt nữa là quên mất anh chính là một boss phản diện hàng thật giá thật.

Trong câu chuyện gốc, Thẩm Ám là chịu trách nhiệm về chỉ số thông minh, ngay cả người có ánh sáng vai chính như Thẩm Minh cũng kém chút nữa là thua trong tay anh.

Cô lấy từ đâu ra tự tin nghĩ mình có thể kiềm chế được anh? Trốn thật xa mới là thượng sách.

Nghĩ như vậy, cô nhắn cho Chu Mạn Chi một tin nhắn, nhờ chị ấy giúp mình tìm phòng ở.

Chu Mạn Chi cũng không hỏi lại cái gì, chỉ lập tức nhắn lại chữ: “Được.”

Vân Yên nói cám ơn xong, buông điện thoại rồi bắt đầu thu dọn quần áo.

Đồ đạc của cô còn rất nhiều, nếu đã dự định chuyển đi thì trước tiên phải dọn hết mới được, đến lúc đó nói đi là đi được luôn.

Mặt trời lên cao, xuyên thấu qua tầng rèm cửa mỏng manh chiếu vào trong phòng.

Dần dần phủ qua ánh sáng nhàn nhạt chiếu ra từ đèn trần, mỗi góc trong căn phòng đều sáng lên.

Vân Yên mệt mỏi đứng thẳng người, bước đến bên cửa sổ, “soạt” một cái kéo rèm ra.

Vừa liếc mắt một cái là cô đã thấy được Thẩm Ám.

Anh đang mặc chiếc áo lông màu trắng, quần ở nhà, mái tóc ngắn còn ẩm nước một chút, cúi đầu đang sửa sang lại vườn hoa.

Không biết như thế nào mà anh lại đột nhiên ngẩng đầu lên, mí mắt nhếch lên thành một tầng nếp uốn nhàn nhạt.

Anh đứng dưới ánh mặt trời nhìn cô, trên trán còn hiện lên vết xanh tím do bị cô đánh từ tối hôm qua, cứ như vậy cười một chút với cô.

Bộ dạng đơn thuần vô hại.

Vân Yên lạnh mặt, kéo rèm lại một lần nữa.

---

Bữa sáng chỉ có một phần, Vân Yên không có làm cho Thẩm Ám.

Cô ngồi vào bàn ăn bữa sáng, Thẩm Ám lại vừa lúc đi từ bên ngoài vào.

Anh rửa tay sạch sẽ xong, ngồi xuống, tha thiết mong mỏi đưa mắt nhìn cô.

Vân Yên không để ý, Thẩm Ám cũng không mở miệng nói đói.

Ăn xong bữa sáng, Vân Yên vừa bưng mâm lên thì đã bị Thẩm Ám giật qua, anh cực kì ân cần đi vào bếp rửa bát đũa giúp cô.

Trong phòng bếp vang lên tiếng nước chảy.

Cô nhìn thoáng qua liền thu hồi lại tầm mắt, cũng không có giác ngộ là không được cho quân địch làm việc giúp mình.

Vân Yên đẩy ra ghế dựa đứng lên, đi về phòng tiếp tục thu dọn đồ đạc.

Quần áo phải mang theo, giày phải mang theo, gối đầu phải mang theo, vài cây hoa cỏ trên ban công cũng phải mang theo.

Va ly đã bị nhét đầy nhưng đồ cô muốn mang theo vẫn còn nhiều.

Vân Yên có chút buồn rầu ngồi ở giữa sàn.

Lúc này điện thoại để trên tủ đầu giường liền vang lên tiếng chuông, Vân Yên nghĩ là Chu Mạn Chi nên vội vàng chui ra từ trong đống quần áo.

Cầm lấy điện thoại nhìn, vậy mà lại là Lương Chi Hoa.

Phản ứng đầu tiên của cô là, hôm nay dì giúp việc nhà cô Lương lại xin nghỉ phép?

Vân Yên nhận điện thoại, trong lòng đã chuẩn bị xong tinh thần qua nhà cô Lương quét dọn giúp, ngay cả khi nào đi, khi nào về, khi nào tiếp tục thu dọn đồ của bản thân cũng đã lên kế hoạch xong.

Kết quả câu đầu tiên của Lương Chi Hoa lại là: “Mấy giờ rồi? Vì sao còn chưa qua học!”

Vân Yên ngơ ngẩn: “……A?”

Vân Yên là thật không nghĩ tới, Lương Chi Hoa dự định dạy cô lâu dài.

Ngày hôm qua cô đã đi qua một chuyến, trong thời gian ngắn kỳ thật cô không định ghé qua nữa.

Không liên quan tới cô Lương, chỉ là bởi vì Nhiếp Tư Thụ.

Cho dù Vân Yên có lại ngu đần thì cũng có thể cảm nhận được Nhiếp Tư Thụ đối với cô có chút đặc biệt.

Tối hôm qua khi anh ta vừa tan làm về nhà thấy cô, biểu cảm liền bắt đầu trở nên khác lạ, nghe thấy cô phải về, kiên trì muốn tiễn cô về nhà.

Mặc dù cô đã liên tục từ chối nhưng Nhiếp Tư Thụ giống như không hề nghe thấy, anh ta buông giáo án xong liền đi ra ngoài với cô.

Cô nói: “Nhà của tôi ở ngay gần đây thôi, đi về chỉ tốn 3-5 phút là cùng.” rồi lại uyển chuyển nhắc khéo anh ta không cần đưa cô về lần nữa.

Nhưng Lương Chi Hoa lại lên tiếng: “Nó cũng rảnh rỗi, để nó đưa em về đi.”

Vân Yên không còn lời nào để nói.

Trên đường, Nhiếp Tư Thụ lại càng không ngừng bắt chuyện.

Trên thực tế anh là một người rất ôn hòa, hơn nữa EQ cũng rất cao, mặc dù nói nhiều nhưng đề tài lại không làm người ta phản cảm.

Vân Yên chỉ thường thường đáp lại một hai câu, sau đó nhìn thấy anh ta đã cười cực kì vui vẻ.

Sắp đến cửa nhà, Nhiếp Tư Thụ lại nhờ cô tìm bạn gái hộ.

Anh ta còn thở dài: “Cả ngày bận chuyện ở trường, cũng gặp không được người nào thích hợp, thật vất vả mới gặp được một người thì người ta đã có bạn trai……Loại con gái tôi thích? Giống như cô là được, chỉ sợ người giống cô thì đều đã có bạn trai rồi.”

Trong lòng Vân Yên cảm thấy là lạ, cô nở nụ cười nói :”Không phải là bạn trai, tôi với anh ta đã kết hôn rồi.”

Sau đó mặc dù Nhiếp Tư Thụ thoạt nhìn cũng không có gì khác, vẫn luôn tươi cười như cũ, chỉ là nụ cười cực kì gượng ép.

Cuối cùng khi hai người đứng trước cửa nhà, anh giống như là muốn nói gì đó với cô thì Thẩm Ám đã đi ra.

---

Vân Yên rối rắm một hồi nhưng vẫn quyết định đi.

Lớp của cô Lương giúp cho cô rất nhiều, cơ hội để được bà dạy là cực kì hiếm có.

Về phần Nhiếp Tư Thụ, Vân Yên về sớm một chút, tránh đi thời gian tan làm của anh ta thì hẳn là không có vấn đề gì.

Hơn nữa ngày hôm qua cô đã nói rõ ràng như vậy, anh ta cũng không có khả năng ôm suy nghĩ gì với người đã kết hôn rồi đi.

Vân Yên nghĩ như vậy, cô phân loại đại khái đồ đạc lộn xộn xung quanh xong liền thay một bộ quần áo khác, chuẩn bị đến nhà cô Lương học.

Mới mở cửa ra đã nhìn thấy Thẩm Ám.

Thẩm Ám nhìn thấy cô ăn mặc như vậy là biết cô muốn đi ra ngoài.

Biết lúc này cô không thích nhìn thấy bản thân nên cũng không có lắm miệng hỏi cái gì, chỉ tùy tay chộp một cái áo khoác, vừa khoác vào vừa chạy theo sau cô.

Vân Yên đi tới cửa, anh đi theo.

Vân Yên đi ra ngoài, anh đi theo.

Vân Yên đi siêu thị mua chút hoa quả, anh còn đi theo.

Vân Yên đi xa thật xa, tới ngoài nhà cô Lương, anh vẫn đi theo như cũ.

Vân Yên ngừng lại bước chân, quay đầu nhìn anh.

Thẩm Ám cũng không trốn tránh, đứng cách cô 3m thoải mái nhìn cô, trên mặt cũng không lộ ra cảm xúc chột dạ linh tinh, giống như chuyện đi theo sau lưng cô là được cô cho phép, là một chuyện hết sức bình thường.

Cô bực mình, một câu cũng không muốn nói với anh.Vân Yên đưa tay nhấn chuông cửa một cái, thầm nghĩ anh thích đi theo thì đi theo đi.

Qua không bao lâu, cô Lương đi ra mở cửa.

Cô đưa cho bà giỏ hoa quả, cũng không thèm quay đầu liếc nhìn Thẩm Ám một cái, một mình đi vào nhà.

Học xong hết một buổi sáng, cô Lương giữ Vân Yên ở lại ăn cơm trưa với bà.

Vân Yên từ chối không được, cũng không thể ngồi không để người lớn nấu cơm cho cô, nên Vân Yên xắn tay áo lên đi giúp đỡ.

Lương Chi hoa không cho cô động tới nồi niêu, chỉ cho phép cô giúp việc vặt như rửa rau rửa bát đũa gì đó.

Cơm trưa cũng không cần quá phức tạp, hai chén mì cà chua rất nhanh đã được ra đặt trên bàn cơm.

Ăn xong mì, Vân Yên phụ trách rửa bát đũa.

Lương Chi Hoa nhìn bóng lưng của cô, lại nhớ tới bộ dạng mất hồn lạc phách của cháu trai mình tối qua.

Vân Yên là một hậu bối bà rất xem trọng, còn Nhiếp Tư Thụ là người thân cuối cùng của bà trên cõi đời này.

Lúc trước còn không biết hai người quen nhau, bà nghĩ con cháu đều có phúc của con cháu nên không hề có suy nghĩ tác hợp hai người.

Hiện tại xem ra, hình như cháu trai nhà mình rất thích người ta, như vậy tâm tư của Lương Chi hoa liền bắt đầu lung lay.

Vân Yên rửa bát đũa xong, lau nước trên tay, đẩy cửa đi ra khỏi phòng bếp.

Sau đó lại nghe thấy tiếng cô Lương hỏi: “Vân Yên này, em có tìm bạn trai không?”

Vân Yên ngừng một chút, sau đó vứt khăn giấy ướt cô vừa dùng vào thùng rác.

“Cô Lương, em cũng đã kết hôn rồi.”

Học đến năm giờ chiều, ngoài cửa sổ tuyết bắt đầu rơi.

Lại ở lại thêm chút nữa là thời gian Nhiếp Tư Thụ tan làm về nhà.

Này còn là Lương Chi Hoa như vô tình nhắc tới, sau khi biết được Vân Yên đã kết hôn, đầu tiên bà kinh ngạc, sau đó là lộ ra một chút tiếc nuối.

Cuối cùng lại không nói cái gì mà tiếp tục dạy cho cô.

Nhưng ở trong lòng Lương Chi Hoa đã tính xong, sau này tận lực không cho hai người gặp nhau nữa.

Lương Chi Hoa tiễn Vân Yên ra cửa rồi nói: “Ngày mai đến sớm đi.”

Vân Yên đang kinh ngạc chuyện ngày mai cô Lương còn nguyện ý dạy cho cô, ánh mắt vừa động đã thoáng nhìn thấy một bóng dáng màu trắng đứng dưới cây đại thụ ở xa xa.

Rất nhanh cô liền hoàn hồn, vâng một tiếng đáp lời Lương Chi Hoa và nghe thấy tiếng cửa đóng lại ở sau lưng.

Bóng dáng màu trắng đứng lên, một tầng bông tuyết ở trên vai lập tức bay lả tả.

Anh vừa thở một cái đã có một màn sương trắng bay ra.

Vân Yên dời tầm mắt, nện bước xuống thềm nhà, đi về phía nhà mình.

Bóng dáng màu trắng không nói câu nào, chỉ dẫm lên bông tuyết lẳng lặng đi theo cô ở khoảng cách hai đến ba mét.

Một đường theo về nhà.

Vân Yên dừng bước lại, ngón tay cô cuộn tròn, không quay đầu nhìn anh, chỉ rũ mắt nhìn dấu chân của mình.

Cô nói: “Thẩm Ám, tôi định chuyển ra ngoài ở.”

---

Tuyết rơi suốt một đêm.

Sáng sớm, ngoài cửa sổ tuyết phủ trắng xóa, bông tuyết rơi xuống khắp mọi ngách hẻm.

Vườn hoa nhỏ mà Thẩm Ám mới sửa sang lại được một nửa ngày hôm qua cũng bị phủ thành màu trắng.

Thẩm Ám đi rồi.

Anh để lại bên giường cô một tờ giấy, trên giấy chỉ có ba chữ------Rất xin lỗi em.

Vân Yên cầm tờ giấy sững sờ ngơ ngẩn, trong lòng bỗng nhiên có chút trống rỗng.

Đầu ngón tay cô đụng trúng một chút vết hằn, cô lật tờ giấy qua, lại là ba chữ to------KHÔNG LY HÔN.

Đầu bút sắc bén, néu bút rất sâu, cẩn thận nhìn còn có thể thấy là sắp đâm qua mặt giấy còn lại.

Vân Yên gần như có thể tưởng tượng ra biểu cảm của Thẩm Ám khi viết xuống ba chữ này.

Không hiểu sao, cô vậy mà có chút muốn cười.

Vân Yên buông tờ giấy, xem thời gian, đi vào phòng tắm rửa mặt.

Mở nước xong, không biết ở đâu lại bay xuống một tờ giấy.

Cô mở ra-------Gội đầu xong nhớ sấy tóc.

Vân Yên dùng tốc độ nhanh nhất để rửa mặt.

Trực giác cho cô biết hẳn là còn có rất nhiều tờ giấy khác, trong miệng mặc dù nói “nhàm chán” nhưng trong lòng lại cực kì chờ mong.

Cô mở cửa phòng khách liền kinh sợ.

Hàng trăm tờ giấy đủ màu sắc được dán khắp phòng.

Trên bình giữ nước-- nhớ uống nước ấm.

Trên tủ lạnh-- ăn ít đồ lạnh thôi.

Trong bếp-- ăn ít đồ bên ngoài thôi.

Trên Tivi-- đừng có xem lâu quá.

Trong tủ quần áo-- chú ý giữ ấm.

Trên đồng hồ báo thức-- đừng có thức đêm.

Trên cửa lớn-- về nhà sớm một chút.

Trên chậu hoa-- anh mang đi một chậu, nhìn chậu hoa để nhớ em.

---

Vân Yên chạy vào phòng Thẩm Ám ở cách vách.

Cửa vừa mở ra, một tờ giấy note màu phấn hồng nhẹ nhàng rơi xuống----

“Nhớ anh không, Anh cũng nhớ em.”

Vân Yên òa khóc, cô cũng không biết bản thân lại dễ dỗ như vậy.

Muốn nhìn đằng sau có phải là còn chữ viết không, cô lật qua.

-------Đừng khóc, anh lập tức quay lại liền.

-----------------

Nói lập tức quay lại đương nhiên là giả.

Vân Yên cũng không gọi điện thoại cho Thẩm Ám, cô cảm thấy hai người bọn họ vẫn là cần bình tĩnh một chút.

Vốn dĩ cuộc hôn nhân này bắt đầu khi hai người bọn họ đều không có quyền quyết định, rốt cuộc là hợp hay là không hợp, kết thúc hay không, vẫn phải nghĩ rõ ràng rồi nói.

Tám giờ, Vân Yên ăn xong bữa sáng, theo thường lệ chuẩn bị đến nhà Lương Chi Hoa.

Mới mở cửa, cô đã nhận được điện thoại của Chu Mạn Chi.

“Vân Yên, chỗ chị đang có mấy bộ kịch bản này, để chị cầm qua cho em xem một chút?”

Vân Yên sửng sốt.

Mãi mà không nhận được trả lời, Chu Mạn Chi kêu cô: “Vân Yên, Vân Yên?”

Cô hoàn hồn, tâm tình phức tạp gật đầu: “Vâng.”

Trở về phòng, Vân Yên gọi điện thoại cho Lương Chi Hoa, nói cho bà hôm nay cô không thể đến, phải ở nhà chọn kịch bản.

Lương Chi Hoa trầm mặc một chút, nói: “Vân Yên, chỗ cô cũng có một bộ kịch bản, em có muốn qua xem không?”

Cuối cùng cả ba người đều hẹn ở nhà Lương Chi Hoa.

Ba kịch bản mà Chu Mạn Chi mang tới, hai cái là nữ phụ thứ hai thứ ba, còn có một cái là vai ác, nữ phụ thứ ba trong phim chiếu mạng.

Không có một nhân vật nào là được người thích.

Nhưng lúc này Vân Yên đang bị ghét ở trên mạng, chỉ cần có thể tiếp tục diễn đã là rất không tệ rồi.

Làm cho người ta ngạc nhiên mừng rỡ chính là kịch bản của Lương Chi Hoa, vậy mà cho Vân Yên diễn nữ chính.

Lương Chi Hoa tìm Vân Yên làm nữ chính, cũng đã trải qua suy nghĩ cặn kẽ.

Thái độ học tập của cô tốt, kỹ thuật diễn cũng không kém, tính cách cùng ngoại hình đều rất giống với nhân vật nữ chính.

Kịch bản là của một người bạn cũ của Lương Chi Hoa, cho nên vẫn phải tham dự casting, kết quả cuối cùng chưa ai nói trước được.

Không cần phải nói, trong bốn bộ kịch bản, khẳng định là đề cử của Lương Chi Hoa là tốt nhất.

Vân Yên lật xem sơ lược vài trang, thật sự thích bộ này.

Nhưng Chu Mạn Chi lại có băn khoăn, ba bộ kịch bản chị mang tới đều không cần casting, trực tiếp ký hợp đồng là được.

Bộ của Lương Chi Hoa cho dù tốt, nhưng người đi casting khẳng định đều là tai to mặt lớn, Vân Yên có thể nói là hoàn toàn không có ưu thế.

Chị nói ra băn khoăn của mình, sắc mặt của Lương Chi Hoa nhàn nhạt, không phát biểu ý kiến.

Vân Yên buông kịch bản: “Không thử một chút thì sao mà biết, đúng không?”

--------

Còn lâu mới đến ngày casting nên Vân Yên vẫn tiếp tục đến chỗ của Lương Chi Hoa học.

Cũng không biết có phải canh thời gian rất chuẩn hay không mà cô cũng không còn gặp lại Nhiếp Tư Thụ nữa.

Sau này cô nghe Lương Chi Hoa trong lúc vô ý nhắc tới thì mới biết, Nhiếp Tư Thụ ra nước ngoài du học rồi.

Trong nhà thường thường được dán lên một ít tờ note mới, cho biết Thẩm Ám có về qua.

Có một lần trong bếp còn nhiều ra một bàn đồ ăn, lúc cô trở về thì cơm vẫn còn nóng hổi, hẳn là Thẩm Ám tranh thủ thời gian ghé qua làm, lúc này mới đi không bao lâu.

Cô không do dự quá lâu liền ngồi xuống ăn.

Khả năng nấu nướng của Thẩm Ám tốt ngoài ý muốn, so với Lương Chi Hoa kém hơn không bao nhiêu.

Mỗi ngày Vân Yên lên lớp xong, cô đều ngượng ngùng ở chỗ của Lương Chi Hoa ăn không uống không, về nhà lại đã muộn, rất khó để ăn một bữa đàng hoàng, bởi vậy ngày đó ăn cực kì nhiều, gần như không còn thừa lại cái gì.

Trong chớp mắt đã đến trước ngày [Song Xu] lên sóng.

Ngoại trừ đăng mấy tin Weibo thì Vân Yên không chịu tham gia bất cứ buổi tuyên truyền nào.

Lúc Chu Mạn Chi kêu cô đăng Weibo cô còn có chút há hốc mồm, không nghĩ tới nhanh như vậy phim truyền hình đã sắp sóng.

Nhìn lại lịch một cái, cũng thật sự đến lúc rồi.

Đã một thời gian rất lâu cô không lên Weibo, lúc đăng nhập còn có chút thấp thỏm.

Bạn bè trên mạng chắc là cũng đã mệt mỏi, tiếng mắng có liên quan tới cô rất ít.

Nhưng là chờ cô đăng tin Weibo về [Song Xu] xong là lại có người vội vàng chạy tới mắng cô.

Tai mèo: Đả đảo [Song Xu], đả đảo Vân Yên.

Chanh chua: Bộ phim rách nát này sắp lên sóng? Cho tiền tôi cũng không xem.

Răng tôi đau: Vì nữ thần, tôi vẫn sẽ xem một chút, cùng lắm thì có phần diễn của cô ta sẽ skip.

Paste: A, người có một đống lịch sử đen tối như vậy cũng có thể đi diễn? Cũng có thể kiếm một đống tiền? Đúng là con hát lộng quyền mà.

Thuyền Trăng: Suỵt.

Lầu trên đừng có nói lung tung.

Quên mất vụ chặn nick lớn lần trước rồi hả? Ô dù của người ta thật cứng nha, không tìm được lịch sử đen tối nữa rồi.

Vườn hoa bỉ ngạn: Đm, năng lực nghiệp vụ không được mà không cho nói? Nhân phẩm không tốt còn không cho nói? Phục thật, thật sự là một cục u ác tính.

Ngôi sao nhỏ sáng lấp lánh: Xin chị, diễn xong bộ này rồi thì rút lui đi! Đừng đi phá bộ phim khác nữa!

Tình cảm của cậu tôi không cần: Xin chị đừng đi diễn nữa +1

Kiều hoa như mộng: Cướp vai diễn, quyến rũ bạn trai của người ta, được bao nuôi, kỹ thuật diễn kém.

Người như vậy mà cũng có thể làm minh tinh đó, tôi mà đi sửa mặt thì cũng debut được.

Một con thỏ lớn thiệt lớn: Lầu trên, ngoại trừ kĩ thuật diễn kém thì mấy chuyện khác còn chưa có xác nhận mà.

Tin đồn còn chưa xác nhận thì cũng đừng lấy ra để nói.

Em gái nhím: Ai, áp phích cũng đẹp mà, văn án cũng hay, trailer cũng hấp dẫn.

Cảm giác bộ phim này là một bộ phim hay, đáng tiếc lại bị phá mất.

Kẹo vị hoa hồng: Không biết đạo diễn nghĩ như thế nào, dù sao tôi tuyệt đối sẽ không xem.

Bánh Oreo nhân người: Không xem +1, để rating dạy cô ta làm người.

Cô gái xương rồng: Trên trailer có cảnh của Vân Yên, tôi cảm thấy cũng không tệ lắm.

Em gái hà mã: Kích lọc fan của cô gái xương rồng dày mười mét đúng không? Một giây trên trailer cũng có thể nhìn ra được kỹ thuật diễn?

Một vị tiên nữ hoa bách hợp: Mặc kệ nói như thế nào, tôi cũng sẽ không xem.

…...

Trong một biển tiếng mắng chửi, [Song Xu] phát sóng.

Phần lớn người ngoài miệng đã nói là không xem nhưng vào ban đêm vẫn chạy đi nhìn xem, rốt cuộc bộ phim này bị Vân Yên diễn thành cái quỷ gì.

Dù sao cũng chỉ là một nhân vật phụ, nửa tập trước không có cảnh của Vân Yên, vẫn luôn là cảnh diễn của nữ chính Phó Tây Mộng.

Cho đến khi sắp kết thúc tập 1 thì Vân Yên mới xuất hiện.

Cô mặc bộ y phục màu đỏ, môi đỏ mọng, mặt mày sắc bén, trong tay vung roi một cái, treo lên tên du côn vừa mới trêu ghẹo nữ chính, dứt khoát lưu loát quăng luôn tên đó vào trong hồ.

Tập 1 kết thúc.

Người ở trên mạng mắng năng lực nghiệp vụ của Vân Yên không tốt đều ào ào câm miệng.

[Song Xu] phát sóng một ngày hai tập, phân cảnh diễn của Vân Yên ở tập hai nhiều hơn một chút, phim vừa ra mắt xong, trên Weibo hiếm có khó tìm mà xuất hiện một ít tiếng khen ngợi, lúc này đã không có ai lại phản bác.

Vân Yên đã không để ý có ai mắng cô hay không, cũng không xem có ai khen cô hay không, thậm chí ngay cả phim phát sóng cũng không xem.

Bởi vì trong nhà đến một vị khách không mời------một con ma men cả người bốc mùi rượu.

Đã thật lâu cô chưa gặp Thẩm Ám.

Thẩm Ám thường thường chạy tới nấu cơm rồi để lại mấy tờ giấy note ngọt ngọt ngấy ngấy cho cô.

Nhưng cũng không biết anh là cố ý trốn cô hay sao mà chưa một lần cô gặp được anh.

Khi cách hồi lâu không thấy nhau, cơn tức của cô với anh kỳ thật cũng đã vơi đi không ít.

Mật mã cửa vẫn không đổi, anh biết rõ làm sao để vào nhưng vẫn chưa đi vào.

Chỉ đáng thương ngồi xổm ở cửa, một cánh tay đặt ở trên đầu gối.

Mắt nhắm một nửa, giống như cũng không thấy được người tới.

Cô lại gần nhưng anh vẫn duy trì tư thế như vậy.

Vài giây trôi qua mới bừng tỉnh ngẩng đầu lên.

Cô nhìn anh, anh cũng nhìn cô.

Hơn nửa ngày, biết bản thân không có đãi ngộ được đỡ dậy nên Thẩm Ám chống tay, nghiêng ngả lảo đảo tự mình đứng dậy.

Khoảng cách giữa hai người bỗng chốc kéo lại gần, Vân Yên theo bản năng mà lùi lại hai bước.

Nhưng tay đột nhiên bị bắt lấy, Thẩm Ám cúi người ghé lại gần, ngay cả nói chuyện cũng mang theo mùi rượu say lòng người.

“Em không có lương tâm” Anh ghé lại bên tai cô nỉ non: “Sao lại không nhớ anh, hả?”