Tin Tự Ưu đạo nhân chết tự nhiên truyền đến tai Mặc Thanh Sam, vốn dĩ Mặc Thanh Sam là đệ tử phái Võ Đang, Tự Ưu đạo nhân là ân sư thu nhận hắn, hắn đã phản bội sư môn, Tiết Tình vốn dĩ vẫn tưởng rằng hắn đã không còn tình cảm với phái Võ Đang nhưng khi hắn nghe được tin tức đó thì lại có thể nhìn thấy sự cô đơn lóe lên trong mắt hắn.

"Phái Võ Đang sẽ cử Kiều Dật Quân đi sao? Hắn là người luôn tiến bộ, hẳn sẽ không bôi nhọ thanh danh Võ Đang." Mặc Thanh Sam nói.

"Ngươi có muốn trở về phái Võ Đang một chút hay không" Lưu Huỳnh hỏi.

Mặc Thanh Sam cười khổ: "Thôi đi, từ khi ta đến Minh vực đã vĩnh viễn không thể quay về nữa rồi."

Tiết Tình thu dọn hành lý xong thì cùng Lưu Huỳnh lên đường đến Trung Nguyên, ngồi ở trong xe ngựa nàng nói với Lưu Huỳnh: "Chàng có còn nhớ không, trước kia chúng ta cũng như thế này, chàng ngồi ngoài xe ngựa, ta ngồi ở trong xe, dường như chúng ta đã đi khắp Trung Nguyên."

Lưu Huỳnh cười nhẹ: "Làm sao có thể quên được chứ, từ khi đi cùng nàng thì đều không thể yên ổn quá một ngày."

Tiết Tình nghĩ quả thật đúng là như thế, chẳng lẽ nàng lại là phiên bản cổ đại của Conan? Đi tới chỗ nào đều có thể làm cho người ta trở nên xui xẻo!

Theo như thám tử báo lại, quả nhiên Diêm Minh không chịu đi cùng Nam Cung Lạc Lạc, hai người đến cung Côn Luân, nhất định Nam Cung Lạc Lạc sẽ đem bí mật này nói với Diêm Minh, hiện tại thì hai bên đều đã ngả bài với nhau, chẳng qua là vẫn đang gạt các môn phái khác của Trung Nguyên mà thôi, đoạn đường này giống như hai bên chơi một ván cờ, hoặc là bị giết hoặc là còn sống khi có dấu hiệu thắng lợi. Vừa bắt đầu tiến vào địa giới Trung Nguyên, Tiết Tình luôn có cảm giác có một tầm mắt đang nhìn nàng chằm chằm, loại cảm giác này hình như là cảm giác được thầm mến! Nàng chọn đi đường quan đạo, chỗ tối thì càng sẽ dễ dàng cho người khác hành động, nếu các môn phái đưa đệ tử đến thì rất có khả năng sẽ bị bao vây, Tiết Tình cũng không có nhiều thời gian vào trò chơi trốn tìm, rõ ràng nếu cho một cơ hội thì chỉ cần trong một đêm thì sẽ biết được ai thắng ai thua. Tiết Tình cố ý chọn một khách điếm vắng vẻ, vẫn là quy định cũ, Lưu Huỳnh ở bên cạnh sát vách Tiết Tình, còn nhớ lần trước đánh hái hoa tặc ở một thôn, vì bảo vệ Tiết Tình nên Lưu Huỳnh cũng ở phòng bên cạnh Tiết Tình, nhưng hiện tại thì nàng không phải là người mà một hái hoa tặc bình thường có thể động vào, nàng không đi lấy hoa của người khác thì đã may cho họ lắm rồi, ngươi sẽ không biết trải qua sự thay đổi của thời gian sẽ mang đến cái gì, không cần đến một năm, vẫn là những người như cũ, bề ngoài vẫn không thay đổi nhưng hoàn cảnh thì đã khác hoàn toàn.

Trung Nguyên đang vào mùa đông, tuyết rơi tầng tầng lớp lớp không ngừng nghỉ, trong phòng Tiết Tình ở khách điếm có để chậu than, bên ngoài là một trời tuyết trắng, Tiết Tình ngồi trong phòng dựa vào gần phía chậu sưởi mặc kệ thời gian trôi qua, nàng ngồi bên cạnh bàn, ở trên bàn đặt vài khối bạc vụn, lỗ tai cẩn thận nghe từng âm thanh ngoài cửa. Ngoài cửa có tiếng bước chân rất nhẹ, nếu không phải Tiết Tình hết sức chăm chú lắng nghe thì cũng không chú ý đến âm thanh ít ỏi đó, thanh âm đó dừng ở ngoài cửa, một cái ống thổi hơi theo khe cửa tiến vào, Tiết Tình nín thở, bạc vụn trong tay di chuyển vài cái rồi thuận thế rơi xuống bàn.

Người ngoài cửa không đi vào giống như trong tưởng tượng của Tiết Tình mà dùng một giọng nói thanh lệ nói: "Đứng lên đi, cái ta dùng không phải là mê hương mà là một hương thảo xua muỗi."

Tiết Tình đỏ mặt ngồi xuống, tên hỗn đản, làm sao lại đi dùng hương muỗi để lừa người khác, quá là giảo hoạt rồi! "Ta nên xưng hô với ngươi như thế nào? Cung chủ Cung Thủy Vân? Hay là Tam đệ tử của Chưởng môn cung Côn Luân Sương Hồi sư huynh?" Tiết Tình nói.

"Tùy ngươi thích." Người ngoài cửa nói.

"Bên ngoài thời tiết lạnh giá đóng băng, trong phòng tiểu muội đã chuẩn bị chậu than, không biết Sương sư huynh có muốn vào trong sưởi ấm một chút hay không?" Tiết Tình nói. Cửa bị đẩy ra, Tiết Tình nhìn đến cửa thì thấy đây đích thị là một thiếu niên mười mấy tuổi, dáng người gầy yếu cùng với làn da trắng xanh càng tôn thêm vẻ ốm yếu của hắn, có thể thấy cả người cực kỳ đơn bạc giống như một trận gió nhẹ cũng có thể thổi bay hắn! Tiết Tình nghi ngờ, người này chắc hẳn là Tam đệ tử "đã qua đời" của cung Côn Luân Sương Hồi, nghe nói trong trận chiến với hoang mạc năm đó Sương Hồi đã chết trận, tính theo tuổi tác thì cũng đã quá 30 tuổi rồi, nhưng vị đứng ở cửa này rõ ràng còn là một thiếu niên non nớt.

Sương Hồi nhìn thấy sự ngạc nhiên trong ánh mắt của Tiết Tình hỏi: "Có gì kỳ lạ sao? Dáng vẻ này của ta."

Tiết Tình gật đầu: "Sương Hồi sư huynh có thuật dưỡng nhan thật khiến người khác phải kính nể, không biết sư huynh đã sử dụng sản phẩm của cửa hàng son phấn nào?"

Sương Hồi không nói thêm nữa, hắn đã chuẩn bị thủ thế xong bất kỳ lúc nào đều có thể chuyển sang trạng thái công kích, Tiết Tình nhìn hắn nói: "Vất vả cho ngươi rồi, vì che dấu tai mắt người khác mà ngay cả vũ khí quen dùng cũng không thể sử dụng, các huynh đệ của ngươi không thấy lạnh sao? Phải trốn như vậy hẳn rất mệt mỏi đi."

"Sư điệt các ngươi cũng phải mệt mỏi đó thôi." Sương Hồi trả lời.

Sương Hồi quay đầu nhìn, mấy người bịt mặt đi ra, Lưu Huỳnh cũng đi ra đứng sau lưng bọn họ. Phía sau đang lặng yên hỗn chiến với nhau, mấy người bịt mặt kia bị Lưu Huỳnh ngăn chặn nên Sương Hồi phải một mình đối mặt với Tiết  Tình, Tiết Tình rất khó tưởng tưởng được thân thể hắn nhìn yếu đuối thế kia mà có thể tạo ra lực cường đại như vậy, Tiết Tình càng cảm thấy khó tưởng tượng hơn khi dường như có cảm giác hắn sức lực của hắn như một cái đèn dầu sắp tắt, thân thể hắn giống như một thân cây bị đục rỗng, hắn sắp chết, Tiết Tình cảm giác sâu sắc được như vậy.

Tiết Tình có thể hiểu được vì sao Sương Hồi lại liều mạng giết nàng như vậy, chính nàng cũng chỉ vì ý nguyện báo thù được Diêm Minh mà chấp nhận dùng kiếm cổ, ở cái thế giới yêu hận đan xen này thì thật kì lạ thì hận càng ngày càng nhiều hơn yêu, mấy phong thư ở Nam Cung thế gia chứa đầy âm mưu hiểm ác nên vì thế càng không thể quên được hận thù. Cho dù Sương Hồi rất mạnh nhưng vẫn không phải đối thủ của Tiết Tình, trước khi hắn đến hắn đã biết thắng bại là chuyện xa vời nhưng mà hắn không cam lòng, 15 năm, hắn ẩn nhẫn sáng lập ra cung Thủy Vân không đả thương được 1000 thì cũng được 800 địch thủ với đủ loại võ công quái dị, hắn bắt buộc chính mình trở nên cường tráng trong suốt những năm qua nhưng mà người phụ nữ này đã làm gì? Dựa vào cái gì mà nàng đòi quấy rầy sự cố gắng suốt hơn mười năm qua của hắn và sư huynh hắn! Kiếm của Tiết Tình gõ lên trên tường một cái rồi rơi lên mặt Sương Hồi: "Chuyện mười lăm năm trước ta cũng cảm thấy đáng tiếc, ta không trách hành động hiện tại của các vị nhưng ta vẫn phải thật xin lỗi, ta không thể để cho các ngươi hoàn thành ý nguyện, ta cũng có chuyện phải hoàn thành."

"Thắng bại đã phân, ngươi muốn trực tiếp giết ta hay bắt sống ta đều được." Sương Hồi chỉ lạnh nhạt nói.

"Cung chủ Cung Côn Luân không biết hiện trạng thân thể của ngươi sao? Làm sao hắn lại có thể cho rằng ngươi có thể thắng ta." Tiết Tình nói. "Sư huynh chưa bao giờ cho rằng ta sẽ thắng, nhưng mà chúng ta cũng không có thói quen bó tay chịu trói." Sương Hồi trả lời trên mặt lại nổi một tầng băng lạnh. Tiết Tình vội vàng nhảy đến bên người hắn định dùng nội lực hóa giải hàn khí trong người hắn: "Ngươi định làm gì!"

Sương Hồi nhắm mắt nói: "Nếu không có ngươi ta và sư huynh nhất định sẽ thành công."

Tiết Tình thu hồi kiếm đặt thi thể đã lạnh đông lạnh thành băng của Sương Hồi xuống trên mặt đất, không có nàng thì mọi chuyện sẽ không giống như thế này, động vật ăn cỏ có thể nhảy lên đầu động vật ăn thịt, đồng thời tăng lên sức mạnh, đồng thời lại biết được bí mật, lớn hơn nữa là trách nhiệm, có bao nhiêu sẽ không cười đây? Ngược lại cái đoạn thời gian trốn đông trốn tây cũng thật thú vị.

Tiết Tình ngồi xổm xuống nói với thi thể Sương Hồi: "Ta sống so với ngươi đã mạnh hơn, nhưng nếu ta chết sẽ càng đáng thương hơn so với ngươi.... ......."

Nếu nàng chết thì chắc hẳn là tử cổ kia không thích nàng, so với chuyện mất đi võ công và đạo đức thì chuyện này càng đáng sợ hơn. Mấy thích khách đi cùng Sương Hồi đều tự mình kết thúc, vốn dĩ Lưu Huỳnh định giữ lại một người làm nhân chứng, chậu than trong phòng vẫn đang đốt nhưng chỉ trong chốc lát trong phòng đã có thêm mấy thi thể. Tiết Tình hơ hơ tay vào bên chậu than để cho than trong chậu thổi tan băng trên tay, nàng đã thắng nhưng vẻ mặt nàng cũng không có nhiều vui sướng: "Lưu Huỳnh, ta cảm thấy ta càng ngày càng giống Diêm Minh.... ...... ..."

Lưu Huỳnh đi đến bên người Tiết Tình, cầm lấy tay Tiết Tình, dùng nhiệt độ cơ thể sưởi ấm cho nàng: "Chỉ là nàng quá mệt mỏi mà thôi."

Tiết Tình lắc đầu nói: "Chuyện ta đã đáp ứng với Nhị sư huynh nhất định ta phải làm được, không thể để hắn và Kiển Điệp chết một cách vô ích."

Lưu Huỳnh nhẹ nhàng sờ đầu Tiết Tình, nắm tay nàng dẫn đến bên giường: "Đi ngủ đi, ngủ một giấc thì mọi chuyện sẽ tốt lên thôi."

Cũng giống như trước đây, Lưu Huỳnh trải giường cho Tiết Tình rồi để Tiết Tình lên giường đi ngủ, hắn đi ra ngoài một chút rồi quay lại rồi ngồi thẳng táp trên giường Tiết Tình nhìn Tiết Tình, thấy Tiết Tình cũng có chút sợ hãi. "Ta có thể làm một chuyện với nàng không?" Lưu Huỳnh  nhẹ nhàng hỏi. "Chuyện gì?"

Lưu Huỳnh khẽ nhắm mắt, hôn thật sâu lên môi Tiết Tình, đôi môi vừa khớp với nhau, đầu lưỡi khiên khích, cảm giác tuyệt mỹ làm người ta hít thở không thông, đại não Tiết Tình trở nên vụng về hồ đồ, đây chính là nụ hôn đến mức hít thở không thông trong truyền thuyết hay sao? Không phải là không thở mà thân thể trở nên không còn chút sức lực nào, không bao lâu sau Tiết Tình không còn cách nào nhắm hai mắt lại.

Lưu Huỳnh rời khỏi môi Tiết Tình, hắn nhìn người phụ nữ vẫn không nhúc nhích trên giường, nàng vẫn không thích hợp ở trên giang hồ, võ công có cao đến đâu, giác quan có mẫn cảm đến đâu thì cũng không phòng bị được một nụ hôn của hắn, có cảm giác dở khóc dở cười, niềm vui của nàng cũng là tình yêu, nỗi buồn của nàng cũng là tình yêu.