" Điền Văn Tứ, chàng lại đây giúp ta một tay !"

" Ừ."

" Điền Văn Tứ, chàng lại đây giúp ta nhào bột !"

" Ừ."

" Điền Văn Tứ, chàng ăn thử món này xem..."

" Ừm..."

" Điền Văn Tứ, lại đây, ta mới pha trà Vối, ngọt lắm, chàng dừng tay thử chút !"

" Ừ."

Nàng càng ngày càng muốn gần hắn thêm một chút, có lẽ không lâu nữa hắn sẽ nhớ lại toàn bộ. Nàng biết hắn đã nhớ ra phần lớn, chỉ là... hắn không nói. Nếu hắn không nói, thì nàng cũng sẽ tự huyễn hoặc mình, làm như không biết. Nhắm mắt làm ngơ cảm giác bị từng mũi kim chích vào tim, nàng tiếp tục gượng cười, hắn nhớ lại? Nàng sẽ ra sao? Ngay từ đầu là nàng tự vây hãm mình, chẳng thể trách cứ ai.

Thái độ của hắn đối với nàng ngày càng xa cách, chỉ trả lời nàng cho có, không nói thêm những câu dài, nàng không hỏi, hắn không nói. Nàng mỗi ngày đều lảm nhảm bên tai hắn không ngớt, nàng sợ hắn sẽ coi nàng như không tồn tại... Ngôi nhà này từ sớm đã không còn ấm áp như trước.

Ngay cả Nguyệt Vân tỷ cũng nhận ra điều bất thường, nhân lúc Điền Văn Tứ đi giao hàng, kéo tay nàng

" Như Quỳnh, bên đó... Muội và cô gia sảy ra chuyện gì sao ?"

Hề Như Quỳnh cười cười, động tác trong tay vẫn không ngừng, Nguyệt Vân tỷ tiếp tục

" Tỷ nói muội nghe, vợ chồng son đầu giường cãi nhau, cuối giường hòa thuận, cứ tiếp tục như thế này thì không tốt đâu, mấy ngày nay chẳng thấy muội cười tươi như trước nữa ."

Ngẫm nghĩ một hồi, Nguyệt Vân tỷ lại nói

" Cũng đã lâu rồi, sao hai người không tính sinh một đứa nhỏ đi !"

Nàng bỏ cọng rau trên tay xuống, đưa tay lên mặt, nàng thể hiện rõ vậy sao? Nàng cười khổ, nàng và hắn vốn đâu phải phu thê, làm sao có thể làm như Nguyệt Vân tỷ nói, làm sao có thể sinh đứa nhỏ? Làm sao có thể hòa thuận bởi chuyện vợ chồng... Hề Như Quỳnh gượng cười mấy tiếng, đáp lại

" Giữa  muội và chàng, không sảy ra chuyện gì đâu, chỉ là gần đây muội có hơi mệt mỏi..."

Nguyệt Vân tỷ nghi ngờ kèm theo lo lắng

" Thật vậy sao ? Muội không khỏe chỗ nào? Đi khám đại phu chưa?"

Nàng cố gắng nhếch mép, cúi xuống không tiếp tục nói. Nàng sợ nếu nói tiếp, nàng sẽ không kìm được mà bật khóc, giữa nàng và hắn đúng là đang sảy ra chuyện, hơn nữa chuyện này còn không thể nói cho ai biết, càng không thể rãi bày cùng Nguyệt Vân tỷ...

" Chàng ấy về rồi, đừng nói chuyện này nữa, ta và chàng vẫn như vậy thôi..."

Ánh mặt trời phủ lên người Điền Văn Tứ, toàn thân hắn như có một vầng hào quang bao bọc quanh người, khiến nàng không có cách nào rời mắt, Hề Như Quỳnh bất giác cười nhẹ

" Chàng về rồi."

Hắn bước tới, gật đầu chào Nguyệt Vân tỷ rồi cầm lấy dao trong tay nàng, không nói một lời, cũng chẳng liếc mắt đến nàng, thay nàng thái rau, động tác dứt khoát mà nhanh gọn, khác hẳn động tác lề mề của nàng khi nãy. Nàng tách ra khoảng cách với hắn, lặng lẽ đến xem lò bánh bao đã chín chưa, lửa đã sắp bị tắt rồi,cần thêm lửa... Nàng cúi xuống, thổi cho lửa to lên, khói tràn ra, khiến nàng trào nước mắt, không biết là do khói cay, hay là do đau đớn mà thành. Nàng cứ tiếp tục thổi, nước mắt giàn giụa, tại sao lửa vẫn chưa lớn lên vậy ? Ngay cả ngươi cũng chống đối ta sao ? Nàng càng thổi mạnh không ngừng, như là điên loạn...

Đột nhiên có bàn tay kéo nàng ngã vào một lồng ngực rộng lớn ấm áp, tách nàng ra khỏi bếp lò, tách nàng ra khỏi tình trạng bị khói mù bao vây.

Giọng nói quen thuộc, mang theo trách cứ

" Nàng làm sao vậy ?"

Nàng không phản ứng gì, chỉ vùi đầu trong lồng ngực ấy, tham luyến ôn nhu, lặng lẽ khóc, nàng làm sao ? Đúng vậy, nàng bị làm sao vậy ? Ngay cả nhóm bếp cũng không xong, càng nghĩ nước mắt tuôn ra càng nhiều, mặc kệ thói quen ưa sạch sẽ của hắn, nàng đem hết nước mắt của mình bôi vào áo của hắn, bao nhiêu kìm nén lâu nay đều để nó tuôn ra.

Cuối cùng nàng cũng nín, ngẩng mặt lên, thấy áo của hắn đã ướt một mảng lớn, hắn vẫn nhìn nàng, vẫn để cho nàng tùy ý ôm, nàng ngượng ngùng

" Là do khói cay quá, xin lỗi chàng..."

Hắn im lặng một hồi, cuối cùng cũng lên tiếng, vỏn vẹn một từ

" Ừ..."

Hắn buông nàng ra, xoay lưng đến bên bếp, tỷ mỉ nhóm lửa. Nàng nhìn chằm chằm vào bóng lưng của hắn. Khó khăn mở miệng

" Điền Văn Tứ, ta yêu chàng..."

Hắn lặng lẽ quay lại, đôi mắt tĩnh lặng, sâu hun hút xoáy vào nàng. Hề Như Quỳnh can đảm đối diện với ánh mắt ấy, nàng tiến lại gần, đặt môi mình lên môi hắn... Hắn vẫn bất động, không chối từ, cũng chẳng đáp lại. Nàng đưa lưỡi thăm dò xung quanh viền môi hắn, đột nhiên hắn đẩy nàng ra, đứng dậy đi đến bếp, tiếp tục công việc, trong bước đi của hắn, dường như có chút vội vàng, như muốn chạy trốn sao...? Nàng nhắm mắt, cố nở ra một nụ cười tự an ủi, cuối cùng lại không thể cười, cúi xuống đầy bất lực.

Đêm đến, nàng cùng hắn đồng sàng dị mộng * ( nằm chung giường nhưng không cùng ý tưởng, giấc mơ )  không nói một lời nào, nằm quay lưng lại với nhau, chìm vào giấc mộng khó khăn. Động tĩnh khiến nàng tỉnh dậy, quay lại nhìn, người bên cạnh không còn ở cạnh, nàng toan đi tìm, vừa đến cửa đột nhiên nghe bên ngoài loáng thoáng tiếng đối thoại

" Làm sao ngươi có thể tìm ra bổn vương?"

Người kia tỏ ra cung kính

" Vương Gia, nô tài vất vả lắm mới tìm được người,  đi tìm rất nhiều nơi, may mắn đến được chỗ này, liền thấy người. Chiến trận còn loạn, toàn binh đang mong chờ người trở về dẹp địch... Mong vương gia sớm trở về !"

" Ừ "

" Vương gia trì hoãn lâu như vậy, là vì nữ nhân kia sao ?"

Nàng căng thẳng. Rất lâu sau mới có tiếng trả lời

" Không, Bổn vương chỉ ở lại để dưỡng thương, hiện tại đã có thể khởi hành ."

Câu trả lời của hắn khiến lòng  nàng dâng lên một tia bi thương...

" Vậy, vương gia có đồ vật gì quan trọng không ? Nô tài đi giúp người sắp xếp... "

" Để ta tự lấy. Đừng làm kinh động đến nàng. Khi nào muốn trở về, ta sẽ ra hiệu cho ngươi."

" Vâng thưa vương gia !"

Thấy tiếng bước chân đến gần, nàng vội vàng chạy lên giường, nằm đắp chăn, nhắm chặt mắt lại. Bước chân ở bên ngoài thoáng khựng lại, rồi làm như không có việc gì, nhẹ nhàng bước vào. Khẽ khàng nằm lên giường, lần này không quay lưng về phía nàng, hắn thở dài khe khẽ ôm lấy nàng vào lòng. Nàng chấn động, nhưng không dám mở mắt, mặc cho hắn ôm... Cái ôm ấm áp quen thuộc khiên nàng chìm vào giấc ngủ từ lúc nào, trong giấc mơ, nàng mơ thấy nàng tay trong tay với hắn, vô cùng hạnh phúc, đột nhiên hắn buông tay nàng ra, tan biến. Nàng bừng tỉnh, vội vàng đưa tay tìm kiếm hơi ấm bên cạnh, nhưng chỉ chạm được vào một khoảng giường đã lạnh. Trời đã rất sáng, Hề Như Quỳnh hoảng hốt chạy đến chiếc hòm, vội vàng mở ra, tiền bạc vẫn còn nguyên, riêng có Hổ Phù là đã biến mất... Nàng như người mất hồn.

Tí tách... Tí tách... Tí tách... Nước mắt của nàng rơi từng giọt, cuối cùng là òa khóc, Điền Văn Tứ của nàng đi rồi, Điền Văn Tứ của nàng đã đi mất rồi...

*******************************

Có nhớ ta không a~ ?