Ta mắng cha hắn bại trận, hắn lại mỉa mai phụ thân của Vệ Cơ Anh - tức ta, là một kẻ thích hư vinh ti tiện. Mặc Triêu Ngân tất nhiên hiểu rõ.

Ta cúi thấp đầu, ánh mắt lạnh đi. Bách Lí Dật trong nguyên kịch tình lúc này có thể nhục mạ Mặc Triêu Ngân, bởi chuyện tiểu thụ bị đánh đã truyền ra ngoài, hơn nữa vạt áo sau người còn dính máu, bị mọi người coi thường từ lúc ấy. Nhưng hiện tại thì khác, chuyện bị đánh không xảy ra, ngược lại Lan Quý phi còn bị cấm túc, Mặc Triêu Ngân vẫn là vị Hoàng tử có chỗ dựa không bị ghét bỏ, Bách Lí Dật cũng không hiểu rõ sự tình Chiêu An điện lúc vừa rồi.

Cho dù trong nguyên kịch tình, tác giả có miêu tả tâm trạng của tra công khi nhìn thấy tình cảnh bi đát của tiểu thụ là "không biết vì cái gì, nhìn thấy tình cảnh y chật vật như vậy, lồng ngực hắn dâng lên từng đợt đau đớn", nhưng sau đó vẫn lao vào ngược thụ như đúng rồi?!

Nhưng mà, Mặc Triêu Ngân biết, hắn biết ta ra mặt thay hắn, hắn biết ta đối tốt với hắn.

Vì vậy, khi Bách Lí Dật hả hê nhìn biểu tình cúi đầu tưởng như ủy khuất của ta, Mặc Triêu Ngân vội vàng nắm lấy tay ta, trừng mắt với Bách Lí Dật, quát:

"Ngươi đừng nói bậy!"

Chậc chậc, biết vùng lên cơ đấy, có tiến bộ!

Tuyết Thanh Ly thấy Mặc Triêu Ngân tức giận, sắc mặt tái nhợt.

Bách Lí Dật sững sờ, hiển nhiên không nghĩ tới tiểu thụ lại lớn tiếng với mình, cười lạnh lùng:

"Tam Hoàng tử thật sự rất sủng ái thê tử. Nhưng những gì ta nói có gì sai sao? Binh bộ Thượng thư Vệ Cẩn, lúc Vân phi nương nương còn sống thì trăm phương ngàn kế gả nữ nhân này cho người. Sau khi Vân phi nương nương qua đời, không biết liêm sỉ đu bám chỗ Lan Thừa tướng cùng Lan Quý phi, việc này có ai là không biết?"

Lần này hắn không ẩn dụ nữa, trực tiếp gọi tên cúng cơm của phụ thân ta ra luôn!

Ta toát mồ hôi, phụ thân Vệ Cẩn của ta đúng là người nổi tiếng!

"Cũng không ai ngờ được, ai đó có phải là gián điệp được phái tới bên cạnh tam Hoàng tử và Thái sư hay không?"

Hắn ta tiếp tục bồi thêm một câu.

Ta tự véo một cái, sắc mặt vì đau mà trở nên tái nhợt, ánh mắt hoang mang nhìn Mặc Triêu Ngân bên cạnh, thấy sắc mặt hắn cũng đang đen lại.

Ta trong mắt hắn bất quá chỉ vì muốn trút giận cho "phu quân", là nữ hài tử tức giận thì "buột miệng". Còn Bách Lí Dật thì sau những lời này, nghiễm nhiên trở thành một kẻ mồm miệng độc địa, chấp nhặt với cả một nữ nhân, đâu ra vẻ tuyệt tình lãnh khốc lúc đầu chứ?

Bách Lí Dật bình thường đúng là lạnh lùng ít nói, nhưng cái chết của phụ thân hắn ta tựa như cái vảy ngược trên thân hắn vậy. Vì thế nên ta mới cố ý chọc vào đó, để hắn ta bộc lộ mặt trái của mình.

Mặc Triêu Ngân dù yêu thầm hắn ta một năm, nhưng tiếp xúc rất ít, mộng tưởng về hắn ta còn tốt đẹp, vậy hãy để ta đập tan mộng tưởng đó nhân lúc nó còn chưa lớn mạnh.

Ta nghĩ, ta đúng là một nữ phụ phản diện tiêu chuẩn!

Mặc Triêu Ngân phần vì sững sờ, phần lại không cam lòng, nhưng không có thất vọng, tức giận quát:

"Ngươi đủ rồi!"

Ta không sai, hắn không thất vọng. Dù sao làm gãy một mối tình cảm cũng không dễ dàng như vậy.

Khi hắn quát xong thì cả Bách Lí Dật, Tuyết Thanh Ly và chính bản thân hắn cũng sững sờ, chỉ có ta là bình thản đứng nhìn.

Ta đếm thời gian, câu giờ lâu như vậy chắc đám cung nhân cũng đến rồi chứ nhỉ?

Quả nhiên, đúng như nguyên tác, một loạt đám cung nữ thái giám do Diệp Trúc và Cẩn Huân dẫn đầu đi về phía này để giúp tiểu thụ sau màn ngược đi về tẩm cung. Nhưng bây giờ bọn họ lại đến sớm hơn trong nguyên tác, trước khi cơn mưa kịp kéo đến, chắc cũng vì trong kịch tình tiểu thụ bị hắt hủi, bọn họ cũng không quản vị chủ tử này nữa, sau vì trời đổ mưa nên sợ xảy ra án mạng, lại ngại bởi Thái sư mới bất đắc dĩ tìm người. Nhưng giờ thì khác, Mặc Triêu Ngân không bị hắt hủi, hơn nữa lại được Hoàng đế khen ngợi thư pháp, đám cung nhân tất nhiên lo lắng cho sự biến mất của hắn.

Nhưng cũng chính là vì vậy liền thuận lợi cho ta!

Trong lúc ba người kia đang sững sờ, ta tiến lên phía Bách Lí Dật. Mặc Triêu Ngân định thần nhanh nhất, nghĩ ta định đánh Bách Lí Dật nên đưa tay kéo ta lại, người hắn cũng rướn về phía trước. Bách Lí Dật là người luyện võ nên cũng phản ứng nhanh, chỉ là nếu như bình thường thì hắn đã đủ bình tĩnh xử lí, nhưng bây giờ hắn ta đã có tình cảm với tiểu thụ, lại còn bị tiểu thụ quát đến sững sờ, theo bản năng đưa tay ra đẩy mạnh người phía trước. Nhưng mà, ta đã bị Mặc Triêu Ngân kéo ra sau rồi, kẻ bị đẩy tất nhiên là tiểu thụ số ngược của chúng ta, rất may hắn đã kịp thời buông tay ta ra. Ta cũng không đỡ hắn, lần này phải để hắn ngã thật đau mới có tác dụng tốt nhất.

"Rầm!"

Tiếng động thật mạnh mẽ! Bách Lí Dật là người luyện võ, còn không nương tay chút nào. Ta nuốt nước bọt, nếu người bị đẩy là ta, khẳng định gãy vài cái răng là ít, cũng may là ta đoán đúng, Mặc Triêu Ngân sợ ta gây khó dễ cho người trong lòng sẽ đưa tay kéo ta.

Nhìn lại Mặc Triêu Ngân ngã ngồi trên đất, bàn tay bị ma sát rách cả một lớp da, máu đỏ ghê người thấm ướt ống tay áo, sắc mặt vô cùng khó coi, xen lẫn không tin được cùng thất vọng.

Xem xem, phải đặt hắn vào vị trí của ta, chịu nỗi đau mà đáng lẽ ta mới là người phải gánh chịu, hắn sẽ thay đổi một cái nhìn khác. Lúc trước Bách Lí Dật ngược hắn, hắn chẳng nghĩ gì nhiều hơn là cam chịu và nghĩ mình đáng bị như vậy, nhưng bây giờ đối tượng lại chuyển thành ta. Ta đáng bị như vậy sao? Ta chỉ tiến lên, còn chưa động thủ, ta cái gì cũng chưa làm đã bị đối xử như vậy, hơn nữa ta còn là một nữ nhân. Vì thế, dưới hành động bạo lực của tra công, cái kéo tay ngăn cản của tiểu thụ không những vô ích, còn tăng thêm có lỗi với ta.

"Điện hạ! Nương nương!"

Diệp Trúc từ xa thất thanh kêu lên, hiển nhiên một màn này đã bị đám người kia nhìn thấy. Ta cười thầm trong lòng, lần này Bách Lí Dật không thể lấy lí do "không ai biết" để càn rỡ như trong nguyên tác được nữa!

Ta làm như sực tỉnh, chạy tới bên cạnh Mặc Triêu Ngân, bàn tay run run như muốn mà không thể chạm vào hắn, cố gắng ép cho nước mắt của mình chảy ra, giọng nói cũng run rẩy:

"Điện hạ, chàng thế nào rồi? Tay chàng...tay chàng..."

Mặc Triêu Ngân ngẩng mặt nhìn ta đang nức nở, đôi mắt trong suốt màu hổ phách ánh lên sự hối lỗi nồng đậm, còn có thương tiếc và cảm động. Sau cùng, hắn dùng bàn tay bị thương nhẹ hơn vỗ về ta, nhẹ giọng: "Đừng sợ, ta không sao! Đừng sợ!"

"..."

Buồn nôn chết ta!

Bách Lí Dật bây giờ càng thêm sững sờ, khó khăn mở miệng: "Ta...ta..."

Tuyết Thanh Ly bên cạnh cũng hồi thần, nhận thấy tình cảnh như vậy, vội vàng hướng ta và Mặc Triêu Ngân cầu khẩn: "Điện hạ, nương nương, Dật ca ca không cố ý mạo phạm điện hạ đâu! Dân nữ xin điện hạ cùng nương nương khai ân cho huynh ấy!"

Ta lúc này mới như chú ý đến Bách Lí Dật cùng Tuyết Thanh Ly, ánh mắt trở nên lạnh lùng sắc bén, dọa cho Tuyết Thanh Ly hoảng sợ lùi về sau vài bước. Sau đó, đợi Diệp Trúc cùng vài ba cung nữ tiến tới đỡ Mặc Triêu Ngân và ta đứng dậy, tên thụ kia vẫn là ghét nữ nhân đụng chạm, tự mình dìu ta đứng lên.

Ta lúc này mới như vừa ổn định bước chân, khí thế cũng lấy lại được, nhìn Bách Lí Dật cất giọng lạnh lùng: "Bách Lí tướng quân đả thương hoàng thất, xét theo quốc pháp đáng tội chém đầu, tru di tam tộc. Nhưng Trấn Viễn tướng quân chiến tử sa trường, hi sinh vì nước, vì vậy bản cung khai ân, chỉ phạt đánh năm mươi trượng. Người đâu, giải đi!"

Ta là muốn nhắc nhở hắn, Mặc Triêu Ngân mới là hoàng thất chân chính! Một vết xước nhỏ của hắn cũng đủ để tam tộc Bách Lí Dật rơi đầu! So sánh như thế, ngươi đã hiểu chưa? Sau này chớ nên khinh cuồng càn rỡ!

Sau khi ta nói xong, lập tức có một đám cận vệ và thái giám tiến tới bắt lấy Bách Lí Dật đang chết trân tại chỗ, áp giải đến nơi thụ hình. Bách Lí Dật biết ta đường đường chính chính kết tội hắn, nghiến răng nghiến lợi không phản kháng, chỉ là ánh mắt lướt qua ta trước khi rời đi rất tàn độc.

Vừa rồi ta mặc cho hắn càn rỡ là vì xung quanh không có người, cũng là để hắn bộc lộ bản chất trước mặt tiểu thụ. Nhưng giờ thì người đã đến đủ, ta mới không cho hắn chiếm một xu tiện nghi!

Mặc Triêu Ngân bây giờ không nói lời nào, cũng không cầu xin cho tra công, cũng biết năm mươi trượng đó không đủ để lấy mạng hắn ta, hơn nữa đây là hình phạt nhân từ nhất có thể rồi.

Ngược lại là Tuyết Thanh Ly, nàng níu lấy tay áo ta cầu xin, khóc nói: "Nương nương, xin nương nương khai ân! Năm mươi trượng đánh xuống sẽ xảy ra án mạng mất. Hơn nữa, Dật ca ca huynh ấy cũng là võ sư của các Hoàng tử, nương nương người..."

Ta giật tay áo ra khỏi tay nàng, giọng nói vẫn lạnh lùng như cũ: "Tuyết tiểu thư xin tự trọng! Bản cung biết tiểu thư và Bách Lí tướng quân là thanh mai trúc mã, tình cảm tốt đẹp, nhưng một nữ nhân chưa xuất giá như tiểu thư lại ở cùng một chỗ với một nam tử trưởng thành, thay hắn cầu tình, e là không hợp. Chuyện hắn là võ sư dạy võ cho các Hoàng tử, bản cung đã nể mặt hết sức rồi. Nếu người xử lí chuyện này hôm nay là Hoàng Thượng, sẽ không đơn giản là năm mươi trượng đánh xuống thôi đâu."

Tuyết Thanh Ly càng nghe mặt mày càng tái nhợt. Ta thở dài trong lòng, ta tuy thưởng thức nhan sắc vài tài nghệ của nàng, nhưng cũng chưa đến mức đồng tình cùng thứ tình cảm sai trái này được.

Ta bổ sung thêm: "Tiểu thư hôm nay nhập cung cùng Kiến Châu Tổng đốc có việc đúng không? Xét thấy sắc trời không còn sớm, bản cung cũng không ở đây cản trở tiểu thư nữa."

Nói xong những điều cần nói, ta định kéo tay Mặc Triêu Ngân rời đi, không nghĩ tới tên tiểu tử này thế nhưng lại chủ động nắm tay ta kéo đi. Hắn nắm rất chặt, lòng bàn tay vì căng thẳng mà ẩm ướt, tựa như tâm trạng đang cuộn trào của hắn lúc này. Chúng ta cứ vậy rời đi trước sự ngỡ ngàng của Tuyết Thanh Ly.

Ta nhớ ra một chuyện, cảm thấy năm mươi trượng này còn quá nhẹ, vì vậy rút tay ra khỏi tay hắn. Mặc Triêu Ngân sững người lại, ta mỉm cười với hắn:

"Điện hạ đi trước đi, thần thiếp còn có việc."

Ta chỉ nói một câu như vậy, không nghĩ tới vẻ mặt của tiểu thụ trước mắt biến hóa vô cùng phong phú: kinh ngạc, sững sờ, áy náy, đau đớn, buồn bã.

Ta 囧 Ngươi là cái thể loại gì thế?

Cuối cùng, hắn vẫn xoay người, bóng lưng có chút rã rời đi về phía trước, một nửa cung nhân tiến lên theo hắn, nửa còn lại ở lại với ta, trong đó có Cẩn Huân.

Ta chờ tiểu thụ đi xa, nhìn sang Cẩn Huân bên cạnh, thái độ khôi phục bình thường, nhỏ giọng:

"Ngươi đến Hình bộ, bảo đám người đó đưa Bách Lí Dật ra ngoài trời đánh. Nói với họ, dù mưa cũng phải đánh, đánh đủ năm mươi trượng thật mạnh, gậy đánh phải dùng loại to nhất."

Ta cảm thấy Cẩn Huân bên cạnh ta run lên, nhưng hắn vẫn ngoan ngoãn phụng mệnh, nói một câu "vâng, nương nương" rồi chạy đi, tốc độ nhanh nhẹn.

Ta xoa xoa tay cười man rợ trong lòng. Ha ha, trận mưa rào mùa đông do bà tác giả nổi hứng đã giúp ta ngược con đẻ tra công của bà ta một cách hoàn mĩ. Ta phải cho tra công kia biết được, mùi vị vết thương chồng chất ngâm trong nước lạnh là như thế nào! Kịch tình đảo lộn là như thế nào!

Tra công này cứ tưởng năm mươi trượng là xong sao? Ta chính là nữ phụ trong truyền thuyết mới không để hắn được suôn sẻ như vậy!

NPC, hài lòng rồi chứ?