Chương này tung chút hint ~ Hai chương sau ngược tra công. Hi vọng các độc giả không bị dị ứng với độ thần kinh của nam chính

_______________________

Quả trứng thối Mặc Triêu Ngân đúng là càng ngày càng thối!

Ta không biết bằng cách vi diệu gì, tên thụ khốn kiếp bỗng dưng giận dỗi với ta. Không phải đã giải quyết ổn thỏa cả rồi sao? Không phải ta đã tự nhận ra rồi xin lỗi hắn rồi sao?

Ta hoàn toàn chìm trong sương mù dày đặc.

Quả trứng thối này buổi sáng, trưa, chiều, tối gặp ta là tránh như tránh tà, ăn cơm cũng sai người đem đến thư phòng, thật khiến ta cảm thấy bản thân như một thứ gì đó truyền nhiễm cực kỳ đáng sợ!

Có một hôm, Cẩn Huân luôn đi bên cạnh hắn lại đến tìm ta, đưa cho ta một mảnh giấy, trên đó ghi bút tích của Mặc Triêu Ngân, nội dung là quả trứng ung kia cảm thấy bị tổn thương sâu sắc, lần chăm sóc hôm kia của ta cực kỳ tệ hại, lăn ra ngủ trước cả bệnh nhân, lại thêm chuyện ta hiểu nhầm hắn, vì vậy muốn tránh mặt ta một thời gian, yêu cầu ta đừng đến tìm hắn làm gì.

Ta đọc xong thư, tiện tay lấy làm giấy bọc bánh, thoải mái quyết định - mặc kệ hắn.

Cuối cùng thần kinh cũng được thư giãn, thật hi vọng hắn cứ vài ba bữa lại tổn thương sâu sắc một lần thế này.

Và, thời gian cứ vậy trôi qua gần hai tháng trời.

Lại nói, trong gần hai tháng này, tình hình ở Tây Khương có rất nhiều biến chuyển, cái này rất giống với kịch tình.

Đầu tiên phải kể đến - các Thái y từ Thái y viện đã tìm ra loại thuốc có thể chữa trị hoàn toàn bệnh dịch, loại thuốc đó là gì thì ta không biết, nguồn gốc xuất xứ là trí tưởng tượng của tác giả.

Chuyện thứ hai cũng là một chuyện đáng mừng, đó là nạn bạo dân không xảy ra, Mặc Triêu Ngân không những không sứt sẹo miếng nào lại còn được tung hô hết lời, hiện tại đang khỏe re giận dỗi với ta, Bách Lí Dật không theo như kịch tình gây dựng được uy tín.

Chuyện thứ ba chính là, đúng y như kịch tình nguyên tác, cuối tháng này sứ quân triều đình giải quyết xong việc sẽ hồi kinh, Tổng đốc Tây Khương mở tiệc tại tư gia tiễn đoàn sứ quân hồi triều.

Nhắc đến chuyện thứ ba này, chính là thời gian diễn ra tiểu kịch ngược thụ lần thứ ba.

Mà tra công kia, có lẽ Mặc Triêu Ngân ra tay khá nặng, hắn phải nằm trên giường dưỡng thương một tháng mới có thể đi lại bình thường, vì vậy ta sống rất yên ổn trong khoảng thời gian này.

Mật thám mà ta mua chuộc bên người Trình tiểu thư cũng báo về, nàng ta trong lúc Bách Lí Dật bị thương thường thường lén lút đến thăm hắn ta bồi dưỡng cảm tình, tiến độ rất là đều đặn.

Mọi chuyện xem ra khá thuận lợi, không biết đám người kia sẽ ra tay vào lúc nào, và bằng cách gì đây?

Thời gian trôi nhanh như nước chảy, cái gì đến cũng sẽ đến, hiện tại đã tới lúc yến tiệc mừng đoàn sứ quân hồi kinh được diễn ra.

Tối hôm đó, Diệp Trúc mặc cho ta rất nhiều lớp y phục, đến cả cái yếm cũng được thêu tỉ mỉ tinh vi, cũng may trời có thể xem như là khá lạnh, nên ta không có nhiều cảm giác sắp chết ngạt lắm. Nha đầu kia thấy thế còn chưa đủ, đem một đống trâm vàng trâm bạc, hai mươi mấy loại cắm hết lên đầu ta, làm cho cái cổ của ta bị đè đến lún xuống, hại ta như người bị thiếu vài đốt sống cổ vậy.

"Đủ rồi! Ngươi định biến đầu của ta thành cái bàn chông đấy à?" Đưa tay tháo hết trâm xuống, ta dở khóc dở cười nói với Diệp Trúc.

"Nương nương, không phải "ta", mà là "bản cung". Còn nữa, những cái trâm này đều rất đẹp, rất khó chọn, vì vậy nô tì đều đem cắm hết lên ấy!" Diệp cô nương kia còn hề hề thanh minh, không quên sửa lỗi xưng hô cho ta.

"..."

Ta nhất thời nhớ ra, Diệp cô nương này mang tiếng nô tì tâm phúc của ta, nhưng công dụng chính là buôn chuyện góp vui, thỉnh thoảng chọn giúp ta vài bộ y phục, nhưng lại cùng vấn đầu búi tóc không có một xu quan hệ, ngày thường đều là do cung nhân khác vấn tóc giúp ta.

Vì vậy, ta thở dài, y phục không sao, nhưng mà...

Đưa tay vấn tóc thành một kiểu đơn giản, ta chọn lấy chiếc trâm bằng vàng dạng mũ miện loại nhỏ, được chạm trổ kì công hình lông đuôi khổng tước đang xòe rộng, mỗi một mắt trên lông đuôi là một viên hồng ngọc đỏ tươi, sau đó cẩn thận cài lên để mũ trâm ôm trọn búi tóc, lại vẽ đuôi mắt xếch lên, dặm thêm chút son phấn, kết hợp với bộ y phục màu thạch lựu thêu chỉ bạc hôm nay nhìn cũng không tệ lắm.

"Nương nương, quả nhiên thẩm mỹ vô cùng đáng ngưỡng mộ!" Diệp Trúc hai mắt tỏa sáng, hào phóng khen tặng ta.

Ta cười vui vẻ đáp lại nàng, sau đó nói cho nàng vài cách vấn tóc đơn giản nhưng đẹp mắt mà ta đã học qua ở thế giới hiện đại, khiến cho tiểu cô nương vô cùng thích thú. Nữ nhân mà, ai cũng có một chút hư vinh muốn làm đẹp cho bản thân.

Giữa lúc thế này, cửa phòng đột nhiên "kẹt" một tiếng mở ra, mà cái người ta không gặp hơn một tháng nay không ngờ hôm nay lại xuất hiện.

Mặc Triêu Ngân vẫn là một thân bạch y phiêu dật, áo choàng lông cáo cũng cùng một màu tuyết trắng, có lẽ là đi từ ngoài vào, khuôn mặt tuấn mỹ bị hơi lạnh làm cho ửng đỏ.

Hắn nhìn thấy ta, ngẩn ra một lát, thật lâu sau mới chậm chạp mấp máy môi: "Nàng đẹp..."

Sau đó, như nhớ ra chuyện gì, hắn cau mày, hứ một tiếng: "Mới là lạ!"

Ta: "..."

Diệp Trúc: "..."

Tên này, đúng là ngày càng ấu trĩ, ngày càng xa rời hình tượng nguyên tác!

Cuối cùng, ta vẫn là miễn cưỡng bỏ qua kẻ nào đó nổi tính trẻ con, nhạt nhẽo nói với hắn: "Vị điện hạ mặc đồ trắng như đưa đám định đi dự yến tiệc đang giận dỗi với ta này, có thể đi dự yến tiệc luôn rồi chứ?"

Mặc Triêu Ngân: "..."

Diệp Trúc: "..."

Mặc Triêu Ngân nghẹn một lúc, ai oán: "Vệ Cơ Anh!"

Ta nghe vậy, vẫn là thái độ nhàn nhạt lên tiếng: "Ồ, vị điện hạ mặc đồ trắng như đưa đám định đi dự yến tiệc đang giận dỗi với ta này, tên ngài là gì ấy nhỉ?"

Diệp Trúc: "..."

Mặc Triêu Ngân trợn tròn mắt, ra vẻ kinh hoảng run rẩy chỉ chỉ ta: "Nàng...nàng! Chỉ mới không nói chuyện với nàng một tháng mười tám ngày bốn canh giờ hai khắc rưỡi, vậy mà...vậy mà nàng lại...quên tên ta?"

Sau đó, à, không có sau đó nữa, vì cái tên kia đã kịch cũ diễn lại, tổn thương tông cửa chạy ra ngoài rồi!

"..." Thì ra là một tháng mười tám ngày bốn canh giờ hai khắc rưỡi à? Trí nhớ thật tốt!

"Còn tưởng cãi nhau! Phu thê hai người sến mù mắt nô tì rồi!" Diệp Trúc bỗng lên tiếng cảm khái, vẻ mặt của nàng như vừa thấy một chuyện kinh dị vậy.

"Con mắt nào của ngươi thấy ta và hắn sến hả?" Ta hộc máu, cốc đầu nàng một cái thật mạnh.

Diệp Trúc ôm đầu ủy khuất: "Bây giờ người hỏi có ích gì, đều mù cả rồi!"

"..."

Cuối cùng, ta vẫn là cốc nàng thêm hai cái, sau đó mới nhanh chóng dẫn theo cung nhân đi đến chính sảnh dự tiệc.

Ngoài ý muốn là, vừa mới bước chân ra khỏi cửa, ta đã thấy cái người bị tổn thương tông cửa chạy đi lúc nãy đang đứng dựa vào cột, bộ dạng kiên nhẫn quật cường, bóng dáng cao lớn giữa những cơn gió lạnh thổi tới vẫn vững chãi chờ đợi.

Lòng ta run lên một chút, sau đó bước nhanh qua.

Mặc Triêu Ngân nhìn thấy ta, ánh mắt hơi lóe, nhưng vẫn quay đầu đi, dẩu môi: "Vị phu nhân quên tên tướng công sau một tháng mười tám ngày bốn canh giờ hai khắc rưỡi này, sao lại chậm chạp như vậy?"

Ta nghe vậy, không những không tức giận mà còn cười phì một tiếng, tiến tới khoác tay hắn.

"Triêu Ngân, đi thôi!"

Tên thụ ngốc ra một lát, lại ngoảnh cái đầu sang hướng khác, vậy nhưng không đẩy ta ra, mặc cho ta kéo đi về phía trước.

Thở dài, đúng là giống y hệt một con cún Husky thuần chủng!

"Sến sáng lại mắt nô tỳ rồi!" Ở phía trước, ta nghe được giọng Diệp Trúc từ phía sau lẩm bẩm.

"..."

Hiểu nhầm rồi! không biết Mặc Triêu Ngân có nghe thấy không? Lén ngẩng đầu dò xét, ta thấy thái độ tên kia vẫn bình tĩnh như thường, chỉ có khuôn mặt là bị hơi lạnh làm cho ửng đỏ.

May mà không nghe thấy!

Nếu như chỉ vì một chút hiểu nhầm này làm hắn khó chịu, lại tiếp tục giận dỗi khó chiều nữa nữa thì nguy.

Trẻ con tâm hồn mong manh ấy...rất khó chiều! Husky mà bị kích động ấy, đại chiến thế giới cũng không bì kịp đâu!

Đoàn người chúng ta một đường tiến tới sảnh chính, mới vừa vào đến cửa lớn đã thấy Tổng đốc đại nhân một thân quan phục chỉnh tề, cái đầu trọc được mũ ô sa bao kín, chòm râu dê lúc trước đã hóa thành một nắm cỏ tiêu điều, bên cạnh ông ta còn có binh lính dưới trướng của Bách Lí Dật, quan viên triều đình được cử đi cùng Mặc Triêu Ngân xếp thành hai hàng thẳng tắp.

Ta toát mồ hôi, a di đà phật, chuyện Mặc Triêu Ngân nhảy hồ rửa oan bọn họ đã biết chưa nhỉ?

Bách Lí Dật hôm nay cũng tới, thương thế có lẽ đã lành hẳn, hắn đứng trước hàng binh sĩ dưới trướng mình, toàn thân hắc y lông sói tản mạn lãnh ý, vẻ mặt hòa cùng bóng đêm.

Mặc Triêu Ngân bỗng đi lên chắn trước mặt ta, lòng bàn tay đang nắm lấy tay ta đổ đầy mồ hôi, cho thấy hắn hiện tại đang rất căng thẳng.

Ánh mắt của Bách Lí Dật từ lúc ta và tiểu thụ bước vào đều đổ dồn về phía này. Nhưng, có lẽ ta nhìn nhầm, hung quang trong đôi mắt đen thăm thẳm kia lúc nhìn tiểu thụ không có căm hận thấu xương, mà ẩn dật một tia khát vọng chiếm hữu.

Còn lúc hắn nhìn qua ta, ánh mắt ấy lại trở về bình tĩnh không gợn sóng, nhưng ta hiểu, đằng sau cái vẻ lạnh nhạt kia chính là sóng ngầm hận ý cùng sát ý mãnh liệt. Ta cũng thờ ơ đối mắt với hắn, lãnh ý trong lòng tăng cao.

Trình Tổng đốc thấy Mặc Triêu Ngân tới, vô cùng kính cẩn hành lễ cùng các binh lính, quan viên, sau đó mang một bộ mặt tiếp đón niềm nở, khom người mời chúng ta vào chính phòng trước.

Mặc Triêu Ngân dắt tay ta lướt qua một đám quan viên đi vào chính phòng diễn ra yến tiệc, hướng thẳng ghế chủ vị bước tới, dáng vẻ cùng khí chất cao quý kinh người.

Dáng vẻ này của hắn thật khiến cho ta có một chút xa lạ, lại có một chút kinh ngạc.

Thì ra tên thụ cam chịu cũng sẽ có lúc cao lãnh kiêu ngạo như vậy.

Thì ra tên thụ luôn hở chút là giận dỗi ủy khuất với ta cũng có một dáng vẻ lãnh mạc xa cách khiến người kính sợ như thế.

Cũng phải, nhớ tới kịch tình lúc hắn nước mất nhà tan rơi vào tay địch, hắn đều khí thế lãnh ngạo không giảm, nhìn Bách Lí Dật bằng một ánh mắt giá buốt tận xương, quật cường như hàn liên trong gió tuyết, khiến cho tên tra công đã từng có suy nghĩ muốn móc mắt hắn ra. Nhưng mà, hắn từ khi bị tra công bắt lấy đều không nói không cười, không nghe không phản ứng, tựa như một kẻ câm điếc, nếu bây giờ bị móc mắt nữa thì có khác gì vật đã chết đâu, vì vậy tra công mới buông bỏ ý niệm này, chuyển qua hành hạ cơ thể hắn. Mặc Triêu Ngân khi bị bắt, bị giam cầm, để ngăn hắn tự sát, tra công luôn để hắn trong tình trạng bị xích chân xích tay, miệng cũng bị nhét vải bố, bị ném vào hầm giam ẩm mốc, năm ngày mới được một bữa, đều là điểm huyệt rồi dùng sức nhét thức ăn vào miệng, ép buộc bị động nuốt xuống để ngăn hắn cắn lưỡi tự tận. Để giải tỏa thú tính, Bách Lí Dật thường xuyên xuống đó đánh đập hắn, cưỡиɠ ɦϊếp hắn, chơi đủ trò bệnh hoạn với cơ thể yếu nhược của hắn. Kinh tởm hơn, tên công này "lúc cảm thấy hắn sạch sẽ thì sẽ tự mình chơi hắn, lúc cảm thấy hắn thật bẩn thỉu, thật ghê tởm thì sẽ để nhiều thuộc hạ cùng một lúc chơi hắn, chơi hắn đến còn một hơi thở thoi thóp mới chịu dừng".

Bệnh hoạn! Thật là bệnh hoạn!

Ta ngồi bên cạnh Mặc Triêu Ngân, cảm xúc khi nhớ về những điều này thật ngổn ngang hỗn loạn.

"Vị phu nhân quên tên tướng công sau một tháng mười tám ngày bốn canh giờ hai khắc rưỡi này, nên tập trung vào yến tiệc được rồi, thu hồi hồn phách của mình lại đi."

Mặc Triêu Ngân không thèm nhìn ta, dẩu môi nhỏ tiếng nhắc nhở.

Ta nghe vậy, cười một tiếng, sau đó cũng nói nhỏ với hắn: "Vị phu quân của vị phu nhân giả vờ quên tên tướng công sau một tháng mười tám ngày bốn canh giờ hai khắc rưỡi này, ta chỉ là đang cảm thấy khí chất của ngài rất cao quý, bạch y phiêu dật như tiên nhân hạ phàm, nhất thời thất thố."

Nói xong, ta thấy khóe môi của tiểu thụ rõ ràng cong lên, nhưng cuối cùng vẫn bị hắn ép xuống. Hắn lại quay mặt đi, nói giọng mũi hờn giận: "Ta tưởng là giống như đưa đám?"

"..." Đây chính xác là tự vả sao? Ta cười gượng hai tiếng. "Vậy thì là vị tiên nhân hạ phàm để đưa đám?"

"..."

Nụ cười trên mặt Mặc Triêu Ngân cứng lại, khóe miệng giật giật đầy vẻ không đồng tình.

"Khụ khụ! Khụ khụ! Khụ khụ khụ!"

Bỗng từ phía dưới nổi lên những đợt ho khan kéo dài.

Quên mất, phía dưới còn có người, hơn nữa còn là rất nhiều người.

Mặc Triêu Ngân cũng tự cảm thấy hơi xấu hổ, cứng ngắc phất tay: "Được rồi, bắt đầu đi!"

Lúc này, mọi người mới nghiêm cẩn ngồi vào vị trí của mình. Khụ khụ, vậy là bọn họ đứng như vậy từ nãy đến giờ sao?

Bách Lí Dật từ đầu đến cuối đều trầm mặc, nhưng hơi lạnh tản ra từ người hắn ta ngày càng nhiều.

Hôm nay, Tổng đốc đại nhân thật rất đầu tư, bao nhiêu ngày cần kiệm liêm chính bị một cái yến tiệc này phủi sạch sành sanh.

Rèm châu, huân hương, sơn hào hải vị, mỹ nhân ca múa,...có thứ nào là tầm thường cả đâu?

Sảnh chính trải thảm nhung hươu giá trị hoàng kim, bích tiêu đồ treo xung quanh phòng tinh tế tỉ mỉ, lư hương bằng vàng ròng không pha tạp chất, ngay đến cả bình rượu nho nhỏ kia cũng được làm thành từ bạch ngọc thượng hạng.

Mẹ nó, trách gì xảy ra bạo dân! Cần kiệm ở đâu? Thương dân cái gì? Đều là vứt cho chó gặm!

Lại nói đến những mỹ nữ eo nhỏ chưa đầy một nắm tay, xiêm y lả lướt, chậc chậc, đúng là như tiên nữ hạ phàm.

Mặc Triêu Ngân cũng nên biết cảm nhận mỹ nữ rồi chứ? Ta nghĩ vậy, ra sức khen vị hồng y yểu điệu kia xinh đẹp, cô nương mặc y phục Tây Tạng này quyến rũ, mỹ nhân áo xanh thật thanh tú động lòng người,...vì sự nghiệp mà không ngừng đem hết vốn liếng văn chương ra miêu tả từng người từng người một cho tiểu thụ nghe. Ai ngờ, tên này nhăn mày, đặt "cạch" ly rượu bạch ngọc xuống bàn, sau đó lườm ta một cái sắc lẹm:

"Vị phu nhân đang cao hứng gây ô nhiễm tiếng ồn này, có biết phu quân của mình rất ghét xiếc thú không?"

"..."

Mẹ nó!