Sau lần nói chuyện tối hôm đó, Mặc Triêu Ngân đã rất tức giận với ta, mấy ngày nay đều là chiến tranh lạnh, gặp ta thì tránh, nửa câu cũng rất keo kiệt nói ra, khiến ta rất ức chế.

Ta nghĩ, cái tên nhóc chưa lớn này, nếu không phải ta vẫn còn nhiệm vụ bẻ thẳng hắn, ta đã đập phát chết tươi hắn rồi!

Ta rất ức chế, hắn cứ thái độ như vậy, bao nhiêu thiện ý ta gây dựng từ trước đến giờ sẽ cứ vậy mà mất đi sao? Ta rất rất ức chế! Đáng lẽ ra ta không nên thả lỏng với hắn!

Ai mà ngờ được, một bà cô hai mươi tư tuổi là ta lại bị một tên nhóc mười sáu tuổi làm cho tức sùi bọt mép chứ?

Cố ý thay đồ khi cho phép ta vào là hắn, tự luyến là hắn, trẻ con mặc cả là hắn, bây giờ còn tức giận cái gì? Người ta nói đàn ông đã khó hiểu, phụ nữ càng khó hiểu hơn. Ta thấy, tên thụ xăng pha nhớt mới là khó hiểu nhất!

Trong nguyên tác đâu nói hắn trẻ con, vô lí như thế này? Hay là lâu ngày không gặp Bách Lí Dật mới sinh ra chứng trầm cảm u uất? Quả nhiên vẫn chưa thể bẻ được mà! Tên này vẫn còn lưu luyến người cũ lâu như vậy?!

Lại nhắc đến mấy ngày gần đây, Hoàng cung thật sự xảy ra rất nhiều chuyện. Đầu tiên phải kể đến chuyện xạ hương lần trước, quả nhiên Du phi cũng bị tính toán, dầu gội đầu của bà ấy cũng bị người ta cho một ít xạ hương, vài ngày sau lấy lí do tới trò chuyện cùng tam Hoàng tử tới gặp ta, ta cũng đưa Tê Hạ ra đối chất thuật lại tất cả sự tình. Du phi vì vậy giận dữ tìm đến Trân Quý Tần thuật lại toàn bộ. Trân Quý Tần đương nhiên căm hận tột cùng, cho người điều tra, quả nhiên là Chung Đức phi, từ đó quyết định chơi một trận ra trò. Cái gọi là mật thám, không phải chỉ có mình Chung Đức phi mới giở trò được đâu!

Nghe nói, tối đó Hoàng đế dẫn theo hậu phi gồm Du phi, Trân Quý tần, Từ Thục phi, Lương Tần,...chính mắt bắt gian Chung Đức phi đang lăn lộn cùng bốn tên thị vệ. Trong một đêm bị cắm nhiều sừng như vậy, Hoàng đế sắp bị hóa kiếp thành kỳ lân rồi, vì vậy long nhan thịnh nộ, muốn ban rượu độc cho Chung Đức phi, nhưng nể tình thập Hoàng tử còn quá nhỏ, nên chỉ bị cắt hết tước vị, đày vào lãnh cung. Đúng lúc này, Du phi lại đứng ra, tố cáo chuyện xạ hương, hơn nữa còn có một tiểu cung nữ làm chứng, chính là gián điệp mà Chung Đức phi gài vào Tĩnh Uyên cung. Hoàng đế lúc đó như muốn bùng cháy vậy, lại thêm Trân Quý tần khóc lóc kể lể, Từ Thục phi một bên dịu dàng ẩn ý nói không biết thập Hoàng tử có phải là hoàng thất chính tông không, dẫn đến Hoàng đế không do dự gì nữa, lập tức ban chết cho Chung Đức phi, hơn nữa còn không cho phép chôn cất nàng ta tử tế. Tiểu Thập Hoàng tử mới một tuổi đã phải trích máu nghiệm thân, xác định là nhi tử của Hoàng đế mới được bỏ qua, bị chuyển tới tay Diêu Hiền phi không con cái nuôi nấng, kết thúc một hồi phong vân.

Ta nghe đám cung nhân bàn tán, thầm cảm thấy nữ nhân hậu cung thật không tầm thường. Du phi và Trân Quý tần đều có thể dùng nhân chứng vật chứng tố cáo Chung Đức phi, làm nàng ta bị thất sủng giáng bậc. Nhưng mà, bọn họ không thỏa mãn, bọn họ còn dựng nên một tội danh dâʍ ɭσạи hậu cung, nhân lúc Hoàng đế phẫn nộ mới đứng ra tố giác, trực tiếp đẩy Chung Đức phi vào con đường chết. Mà Thập Hoàng tử, xem ra sau chuyện này đã hoàn toàn mất đi cơ hội được nhìn nhận, được tranh đoạt rồi.

Vì vậy, Hoàng cung này - ta vẫn nên sớm rời đi là hơn.

Diễn biến tiếp theo, cũng chính là chuyện thứ hai, không ngờ cũng đến sớm như vậy. Tây Khương đúng như kịch tình xảy ra nạn dịch, thực ra đã xảy ra từ hai tháng trước, vì vậy mới có chuyện Tuyết Thanh Ly lo lắng Bách Lí Dật đến đó, nhưng bỗng dưng ba ngày trước dịch bệnh bùng phát mãnh liệt, thoắt cái đã kéo theo hơn hai nghìn người chết. Hoàng đế trong vài ngày như già đi mấy chục tuổi, khàn giọng hỏi có vị đại trung thần nào dám đi cứu trợ hay không?

Và cũng rất đúng với kịch tình, quần chúng trầm mặc.

Hoàng đế tức giận đến mức ho ra máu ngay trên đại điện.

Đúng lúc này, có hai người bước ra từ hàng ngũ quần chúng, chói sáng như đèn pha ô tô, đồng thanh cất tiếng: "Nhi thần/ hạ thần xin đến Tây Khương cứu trợ!"

Ánh sáng chói lọi này! Tình ý triền miên này! Cầm sắt hòa hợp này! Còn là ai ngoài tiểu thụ Mặc Triêu Ngân và tra công mệnh con gián đập mãi không chết Bách Lí Dật của chúng ta nữa?

Bách Lí Dật đúng là con gián, một con gián siêu nhân! Cho dù bị đánh năm mươi trượng máu thịt lẫn lộn, cộng thêm phong hàn loại nặng, vậy mà trong một tuần đã đến điện hầu triều rồi.

Hoàng đế nghe vậy, vô cùng vui mừng, từ ho ra máu thành xúc động rơi lệ, lại thấy dịch bệnh lần này quy mô lớn, lập tức khâm điểm cả hai người đi cứu trợ, đồng thời nhìn nhận Mặc Triêu Ngân bằng con mắt khác.

Lại nói tên tiểu thụ Mặc Triêu Ngân, đúng là một con trung khuyển thụ! Hắn đúng là trung thành với nguyên tác, lúc hạ triều vừa thấy Bách Lí Dật qua bao ngày không gặp đã chạy đến cầm tay lo lắng đau lòng, cuối cùng bị kẻ hắn quan tâm hất tay khiến cả người va vào cột đá ngay trước cửa điện, mất hết thể diện trước đám quan viên, đã không phản pháo thì chớ, lại còn cười cam chịu bảo bản thân có chút chóng mặt, Bách Lí tướng quân chỉ lỡ tay.

Ta đúng là chỉ biết câm nín.

Khi nghe Cẩn Huân theo bên cạnh Mặc Triêu Ngân thuật lại chuyện này, ta không biết bản thân đã cắn phải lưỡi bao nhiêu lần.

Ngươi con mẹ nó tiểu thụ sao khó bẻ như vậy?! Chẳng thà thiến luôn cho rồi đi! Mà không đúng, hắn bị đâm chứ có phải đâm đâu, có thiến cũng vô dụng!

Ba ngày sau là ngày Mặc Triêu Ngân xuất hành đến Tây Khương, thân là thê tử của hắn nên ta phải giúp tên này sửa soạn hành lí để lên đường cho kịp lúc.

Vì vậy tối đó, ta đành phải làm lơ cái mặt khó ở của kẻ nào đó, đi qua đi lại trong phòng hắn, phân phó cung nhân lấy đến vài thứ cần thiết cho chuyến đi, bản thân thì ngồi sắp xếp lại cho vào rương lớn.

Mặc Triêu Ngân ngồi trên nhuyễn tháp, mắt lạnh nhìn chúng ta làm việc. Ta cũng làm như không thấy, nếu không phải vì đây là lễ nghi cần có của đám nữ nhân cổ đại, ta cũng không muốn đến đây để bị người ta lạnh nhạt làm gì.

"Tất cả ra ngoài!"

Tên hỗn đản này không biết lại thần kinh cái gì, đột nhiên lớn tiếng quát mắng.

Gân xanh trên trán ta giật giật, trực tiếp ném gói đồ trên tay "phịch" một cái xuống đất, lạnh mặt theo cung nhân đi ra ngoài.

"Nàng ở lại!"

Chân đã sắp bước qua ngưỡng cửu rồi lại bị tiếng gầm của Mặc Triêu Ngân khiến cho hơi ngừng lại. Ta nhíu mày một cái, sau đó làm như không nghe thấy, tiếp tục bước đi.

Hừ, có giỏi thì ngươi đối với Bách Lí Dật như thế này đi! Dựa vào đâu ngươi có thể tùy tiện gầm thét sai khiến ta? Dựa vào cái gì ta phải nghe ngươi tức giận chỉ trỏ?

Ta lạnh mặt đi ra ngoài, vừa đi được mấy bước đã bị một bàn tay mạnh mẽ kéo lại, lôi cả người ta vào phòng, "rầm" một tiếng đóng sập cửa lại. Trong phòng giờ chỉ còn lại hai chúng ta.

"Vệ Cơ Anh!"

Mặc Triêu Ngân gào lên, không biết ta có nhầm không, hắn ngoài tức giận còn có thê lương và bất đắc dĩ.

"Mặc Triêu Ngân!"

Ta cũng không hiền thê lương mẫu gì nữa, nhìn thẳng mặt hắn, quát cả tên cả họ của hắn.

Mặc Triêu Ngân lập tức sững sờ. Một lúc sau, sắc mặt hắn trông vô cùng khó coi, lại tiếp tục điệp khúc lớn tiếng với ta: "Nàng nên biết chừng mực!"

Ta nghe vậy, đáy lòng nặng xuống, sau đó cười lạnh: "Chừng mực? Câu này phải để ta nói với chàng mới đúng!"

Hắn tưởng hắn là ai? Ở trên triều yếu đuối với Bách Lí Dật, bây giờ về tới nhà lại quát mắng ta sao? Ở đâu ra cái kiểu bắt nạt dây chuyền như thế?

"Chàng đừng nghĩ ta luôn nhẫn nhịn chàng thì chàng có thể trèo lên đầu ta, tức giận thì trút lên ta! Ta nói cho chàng biết, ta cũng không phải loại nữ nhân nhu nhược, coi trượng phu là trời, lấy mặt nóng đi dán mông lạnh. Ta cũng có cảm xúc, ta không bao giờ là người tiết chế cảm xúc của bản thân vì bất kỳ một ai."

Ta nhìn hắn nói liên tiếp một tràng dài, tâm trạng vô cùng mệt mỏi. Ta không phẫn nộ vì hắn giở tính trẻ con ngang bướng, cố chấp, ta tức giận vì hắn không nói lí mà tự cho mình là trên hết, tất thảy đều theo ý hắn. Ta không quản chuyện bẻ hay không bẻ nữa, vì để sống mà chấp nhận thu liễm tính cách thật sự, lúc nào cũng gò bó trong lễ nghi và tư tưởng cổ nhân, ta rất mệt, rất rất mệt.

Mặc Triêu Ngân nghe xong, sắc mặt đột nhiên trắng bệch, ánh mắt ẩn hiện tia bàng hoàng cùng đau đớn, giọng nói mang theo run rẩy: "Nàng nói...nàng luôn nhẫn nhịn ta?"

"Phải, ta rất nhiều lần nhẫn nhịn chàng, ta và chàng đều có suy nghĩ của riêng mình, để tránh xảy ra mâu thuẫn thì một bên bắt buộc phải hạ mình. Ta tôn trọng chàng, nhưng còn chàng? Chàng không một chút tôn trọng ta. Đây là một xã hội nam tôn nữ ti, ta biết ta như vậy rất vô lí, nhưng ta cũng là con người mà, ta cũng có cảm xúc. Chàng vì sự hạ mình của ta, hết lần này đến lần khác ngang ngược với ta. Chàng đến tẩm cung ta dùng bữa, vậy mà đám người kia đã bảo chàng đối tốt với ta, ta không nói gì. Ở Chiêu An điện, ta vì muốn giải vây cho chàng, chỉ nhắc đến tiên Hoàng Hậu thôi, chàng lại giận dỗi, ta cũng nhịn. Chàng vì bảo vệ Bách Lí Dật mà kéo tay ta lại, dù cho chàng biết tay ta đang bị thương là vì chàng, ta nhịn xuống. Ta chỉ muốn mưu cầu đường sống sau này nên mới bất đắc dĩ lợi dụng Du phi và Trân Quý tần, chàng chất vấn ta, hứa hẹn đưa ta rời cung là sợ một ngày ta bị vấy bẩn, ta cũng thuận theo chàng."

Ta không kiềm chế nổi nữa, bao nhiêu ức chế từ lúc xuyên qua cứ vậy tuôn hết ra.

"Nhưng còn chàng? Khi chàng vui vẻ thì chàng quan tâm ta, khi chàng tâm trạng không tốt thì quát tháo ta, bảo ta đi đi, đi cho khuất mắt chàng! Bây giờ chàng lại ra lệnh cho ta ở lại, chàng coi ta là gì? Con chó gọi thì đến đuổi phải đi?"

Sắc mặt Mặc Triêu Ngân càng ngày càng tái, cuối cùng chỉ biết khó khăn mở miệng, hốc mắt đỏ hồng: "Ta...ta thật không biết!"

Ta rất vô lương tâm cười lạnh: "Chàng tất nhiên không biết, bởi vì ánh mắt của chàng đều đặt trên người Bách Lí Dật."

"Cơ Anh!" Hắn thê lương gọi tên ta, giọng nói mang theo vô vàn khổ sở, còn có bất lực cùng hối hận nồng đậm. Sau cùng lại cụp mắt, giọng nói rầu rĩ. "Nàng thì ra vẫn luôn để ý."

Ta suýt thì hộc máu! Đây là chuyện trượng phu của mình cưỡng hôn nam nhân khác không nói tới, nhưng tra công Bách Lí Dật đóng vai trò chủ chốt trong cốt truyện máu chó này, ta là thánh mẫu mới không để ý!

Mặc Triêu Ngân trầm mặc rất lâu, sau đó hắn nhìn ta, ta không hiểu sao thứ ta nhìn thấy trong đôi con ngươi xinh đẹp kia là đau đớn bất lực vô hạn. Cuối cùng, hắn như muốn nói gì với ta, lại như nhớ ra chuyện gì, tự mình đi đến đẩy cửa lao nhanh ra ngoài, để lại cho ta một bóng người cao lớn cô độc dần xa khuất.

Ta ngồi thụp xuống, sao lại thế này, chỉ là bắt đầu từ chuyện tên thụ kia vô ý thay đồ trước mắt ta thôi mà, sao lại như thế này? Lồng ngực ta dâng lên cảm giác sợ hãi, điều kỳ lạ là không phải ta sợ nhiệm vụ đến đây kết thúc, bản thân sẽ phải chết. Ta sợ hãi những cảm xúc kích động vừa rồi của ta, dường như đã làm tổn thương Mặc Triêu Ngân rất nghiêm trọng. 

Đợi đến lúc Thanh Ninh và Diệp Trúc chạy vào phòng, tâm trạng ta vẫn còn rối loạn, bọn họ hỏi gì cũng không nghe thấy. Rốt cuộc sao lại thế này?