Tiệc tối bắt đầu với không khí nhộn nhịp, ngày càng sôi nổi. Ông Lục-Lục Tân cùng phu nhân dịu, hiền hậu của mình- Trần Thị Ngọc cùng chào đón những khách mời đến dự.

Luc Tầm Thu là một ngôi sao sáng chói, nổi bật trong màng đêm. Thân hình săn chắc được tôn lên cao vời vợi bởi bộ âu phục đen sang trọng, mái tóc được vuốt keo bóng lưỡn gọn gàng, hắc mâu lôi kéo cuốn hút đến tận con tim, nụ cười như khói mê, làm chao đảo rất nhiều tiểu thư. Khuôn mặt với độ góc cạnh hoàn hảo màu da đều màu không tì vết, chỉ cần nhếch miệng sẽ có người nói "em nguyện ý gả cho anh."

Nếu Đông An có ở đây thấy cảnh này không biết có giơ ngón cái với chuyên viên make-up không nữa. Hôm qua cô đấm hắn mạnh như vậy, mặt không nở hoa thì cũng tét gần chết lấy đâu hoàn hảo tới vậy... Ài, vi diệu, làm người không nên tin vào vẻ bề ngoài cẩn thận sụp hố phía sau.

Nhưng chớ lầm, đấy chỉ là cảnh nền, tiêu biểu ngày hôm nay mới là Lục Mộng Diệp. Đoá hoa hồng đỏ rực trong nhà kính, đẹp kiêu sa, quý phái tới không ai sánh nổi. Nhưng nét ngây thơ thuần khiết vẫn được pha lộng, tựa một nàng công chúa đột nhiên trở thành nữ hoàng. Ngây thơ chưa trãi đời, dễ mắc lỗi để phải rồi bối rối lo lắng như một đứa trẻ. Điều đấy không khỏi khiến cho bao người phải không kiềm lòng để ý tới, để rồi chút thu hút ấy sẽ thành tình yêu to bự. Không khỏi khiến cho những thiên tài trẻ cảm thấy nàng là người xứng đáng cho mình che chở.

Lục Mộng Diệp đêm nay mặc chiếc váy trắng thiết kế cup ngực để lộ bờ vai trắng noãn, váy đuôi cá dài tới đầu gối khi bước đi sẽ lộ bắp chân trắng, thon mịn. Đôi chân được mang vào đôi giày thủy tinh đặt làm số lượng độc nhất, tựa như lọ lem được nàng tiên hoá phép. Mái tóc dài được búi cao hình bông hoa, phía trước mặt xoã ra một vài sợi tóc xoăn tùy ý. Ẩn hiện phủ lên khung xương mặt xinh đẹp, hai mắt mở to tròn ve kèm hàng mi cong vút như cánh quạt, hơi phủ một tầng nước mông lung làm người ta chỉ muốn nhìn vào thêm một chút. Đôi môi được son lên màu đỏ cherry thuần chất, đôi lúc vễnh lên bóng bóng, căng mộng thật muốn cắn một phát. Trên người đeo một bộ trang sức kim cương thiết kế riêng theo váy, tùy ý đung đưa theo nhịp đi của Lục Mộng Diệp.

Nếu nói Đông An là một nét đẹp thuần túy, đẹp một cách tự nhiên không tì vết. Thì Lục Mộng Diệp là một nét đẹp phô trương, cố ý mà nặng mà tạo ra.

Thế nhưng trải qua sự sếp đặt sẵn thì ai quan tâm cái nào ra cái nào chứ. Chỉ cần biết ai được vinh danh có nghĩa người đó tốt, cái xấu ở trong, bộ bạn biết sao? Quan tâm sao?

Từ lúc Lục Mộng Diệp bước chân xuống bữa tiệc, nương theo ánh đèn tạo hiệu ứng thơ mộng, mọi ánh mắt như đổ dồn hết về một phía. Nét đẹp thu hút hết mọi sự chú ý của đám thiếu gia, làm cho các tiểu thư ghen tị muốn bay lên xé nát Lục Mộng Diệp. Thế nhưng ngoài mặt bọn họ vẫn tươi cười, cất lời khen giả dối.

Linh Ưu Ly ngước nhìn Lục Mộng Diệp chậc lưỡi.

" Ài, con hàng này mà không biết trước cẩn thận lại bị gạt như chơi. Có khi bị bán còn vui vẻ giúp người ta đếm tiền, thật dễ sợ."

Xung quanh bị tiêu điểm Lục Mộng Diệp thu hút, Linh Ưu Ly lui vào một góc khác ngâm nhi đồ ăn chờ xem diễn.

Quả thật như dự đoán của Linh Ưu Ly, Lục Mộng Diệp đi tới một khoảng đột nhiên chân lảo đảo suýt té, Lục Tầm Thu vội chạy tới hất đám người muốn tới giúp ra, đỡ cô khỏi ngã. Xung quanh thấy ai cũng hết hồn, cũng may Lục Tầm Thu đã đỡ gọn cô trong vòng tay.

Linh Ưu Ly huýt sáo, ở đó có cục đá, một cục đá tàng hình.

Lục Mộng Diệp môi mấp máy, Lục Tầm Thu trả lời lại, dìu cô đứng lên, ánh mắt âu yếm nuông chìu.

Linh Ưu Ly ném trái cây vào miệng hung hăng nhai. Đó là tình anh trai em gái ư... Cái cộng lông con công... Nhìn đi đảm bảo cái thứ tình yêu cấm loạn ấy cho mà xem. Ài nhân phẩm nát không còn gì nát hơn, thôi xin lỗi chứ hệ thống não iphone sếp ấy ngập nước chạm dây, không chữa được, trừ khi thay não mới... Quý vị thông cảm và chân thành cảm ơn!

Ông Lục thấy con gái xuống tươi cười, bước lên đọc diễn văn tuyên bố bữa tiệc bắt đầu.

Thật lạ... Vẫn chưa thông báo vấn đề chính, mời tới đây chỉ để ăn uống, nói chuyện vui vẻ? Đùa à? Chắc lát nữa mới để cho người lên ném boom tấn sau.

Linh Ưu Ly nghĩ nghĩ điều gì đó cười kì dị, khi An An tới sẽ dìm Lục Mộng Diệp đắm chìm như chưa bao giờ cô ta được nổi. Để xem lát nữa An An sẽ tới chắc có nhiều điều bá đạo, tha hồ cười trên nỗi đau của người khác, Linh Ưu Ly xấu xa nghĩ. Biết đâu được cô là bị lây từ Đông An mà ra.

Linh Ưu Ly cứ thế kìm nén kích động thưởng thức đồ ăn, nhưng cô là phó giám đốc công ty Ulth ai cho cô rảnh ở không đây? Linh Ưu Ly bị một đám kéo đến "tâm sự" khiến cô khóc không ra nước mắt.

---------------Lời Của Tác Giả--------------

Mị cảm thấy mị miêu tả Lục Mộng Diệp hơi quá, xin lỗi An tỷ êm hổng cố ý, êm chỉ muốn cho tỷ đè bẹp nó để nó thành bàn đạp cho tỷ trở nên ưu việt! Amen.