Tuy người dẫn đầu đang ở ngay đây nhưng hắn lại không có thực lực để đánh lại cô. Nhàn Vũ không quên hỏi lại hắn:

- Giờ ngươi đã nhớ bằng cách nào mình xuyên qua đây chưa.

- Tôi nghĩ là rồi. Trước khi tôi bất tỉnh nhân sự, tôi nhớ rằng mình đã đạp vào trận pháp nào đó rồi thấy cơ thể mình không di chuyển được sau rồi không cử động được bất kì bộ phận cơ quan nào trong cơ thể.

- Ra là thế. Chắc ngươi đạp phải truyền tông bắt buộc rồi. Bảo sao ở thế giới này có gia tộc tu tiên.

Nhàn Vũ nói càng nhỏ dần xuống. Câu cuối cô lẩm bẩm chỉ có chính cô nghe thấy.

Chắc chắn là từ xưa, hai thế giới này có một cổng không gian nối liền nhau sau rồi chắc do vấn đề gì đó mà hỏng khiến thông đạo bị phá hủy ngăn cách hai thế giới. Đây chắc hẳn là do thiên đạo. Dù sao hai thế giới có liên quan chặt chẽ quá liền không tốt.

- Bây giờ ngươi hãy nhớ lại khung cảnh lúc trước khi ngươi bị dịch chuyển đến đây đi.

- Hảo.

Nói xong chuyện, Nhàn Vũ dùng một lá bùa dán vào đầu Huyên Hạ. Niệm thuật, nhìn vào bên trong.

Trong đầu Huyên Hạ hiện tại là một cánh rừng. Nhàn Vũ dùng đôi mắt của mình nhìn xung quanh nơi đó.

Quả là khung cảnh của tu chân giới sẽ không sai biệt sau khi cô đi. Vẫn là đầy núi đồi cây cỏ, nhìn có chút nhàm chán nhưng còn tốt chán so với tận thế khô cằn này.

Nương theo đường đi của Huyên Hạ, nó cũng là nơi cô từng tới rồi thì phải mà sao lại không nhận ra nhỉ.

Tất cả các nơi ở tu giới đều được cô cùng Dạ Ảnh đi qua kể cả nơi đó không một bóng người. Nghĩ lại mà nhớ thật.

Cây cối ở đây liền có chút khác xưa nha. Nhưng chung quy chỉ tươi tốt hơn chứ không lụi tàn đi nhiều.

Không biết vì sao Huyên Hạ như bị thôi miên vậy, cứ thế đi sâu vào trong. Nhàn Vũ nhìn theo tầm mắt của hắn.

Lần trước đến đây cô đến giữa rừng này là cùng cũng không tiến sâu thêm.

Đến khi bừng tỉnh nhận ra, Huyên Hạ đã thấy mình đang ở một khu tàn tích. Hắn như bị hấp dẫn bởi gì đó, liền đi sâu vào tiếp.

Bỗng cạch một cái, như mở ra cơ quan nào đó. Huyên Hạ giật mình, không nhúc nhích được khiến tầm mắt của Nhàn Vũ. May mà bỗng dưng cậu ta di chuyển tầm mắt xuống dưới chân giúp cô nhìn được trận pháp. Không biết đây là cố ý hay vô tình mà lại có thể nhìn xuống nữa. Nhàn Vũ dùng thuật sao chép lại trận pháp trước mắt.

Theo thân thể Huyên Hạ đi qua không gian rồi đến thế giới này. Thân thể anh ta rơi từ trên ngọn núi không xa chỗ cô nhặt được được hắn.

Khá đau à nha.

Cô không phải chịu tác động vật lí nên không sao nhưng nhìn cô cũng thấy đau rồi.

Ai da. Sau này đối tốt hơn với hắn một tí vậy.

Huyên Hạ không biết cô đang nghĩ gì, dù sao hắn cũng đang ngất. Mà có biết cũng sẽ vô cùng sợ hãi. Vì nhìn mặt Nhàn Vũ rất gian như đang tính toán làm chuyện xấu vậy.

Làm xong chuyện cần làm, Nhàn Vũ để Huyên Hạ ở đấy còn mình thì về phòng nghỉ ngơi mặc kệ trời đất.

Hạn năm ngày trôi qua nhanh như chớp mắt. Nhàn Vũ lần này mang theo Mạc Thần đi chứ không cô sợ ở trong căn cứ của mình loạn thành một đoàn mất, xong cô lại thành người phải giải quyết hết.

Như vậy rất mệt.

Nhìn tiểu phu quân lái xe mà Nhàn Vũ đến thua. Lần nào đặc điểm khiến cô nhận ra khi yêu đương là ngoại hình đẹp trai nam tính nhưng khi yêu đương liền thành cái tính trẻ con đến không thể ngốc manh hơn.

Cô có chút sợ đó có phải là biến chứng bởi vì anh là tên ngốc ở thế giới đầu tiên không nữa.

Hơi bị lo đó nhưng nói về tiền kiếp thì anh lại không có bất kì cái ấn tượng gì....

Thật lười quá, muốn bỏ nhiệm vụ.

Nhìn Mạc Thần chằm chằm, Nhàn Vũ vừa nghĩ xem có thể bỏ nhiệm vụ không thì Bạch Miên nhảy ra dùng giọng máy móc nói:

[ Kí chủ đại nhân. Mong cô bỏ suy nghĩ đó đi, trừ khi cô không muốn gặp hắn.]

" Ngươi mà lại uy hiếp ta."" Nhàn Vũ dùng ánh mắt say mê nhìn Mạc Thần nhưng trong lòng thì đang cãi nhau cùng Bạch Miên.

Hai vị cãi nhau cho đến khi căn cứ của con người lần trước đến làm thỏa thuận.

Giờ hết hạn thỏa thuận, tất nhiên Nhàn Vũ đến để đòi câu trả lời.