Hồng Đậu nhìn về phía tiếng nói kia, chỉ thấy một nam nhân dáng người quyến rũ đang bò dậy bằng một tư thế rất không ưu nhã từ trên mặt đất, hắn mặc một thân áo tím, cổ áo mở rộng, ngực hơi hơi lộ ra ngoài, xương quai xanh tinh xảo kia, cùng da thịt trắng nõn còn hơn cả nữ nhân, thật sự rất có ma lực khiến người ta muốn âu yếm.

Lại nhìn khuôn mặt yêu mị đa tình này của hắn …… Hồng Đậu xác thực đã hiểu, mỗi một giáo chủ Ma giáo đều là da trắng mặt đẹp chân dài.

Từ từ, giáo chủ Ma giáo?

Nàng nháy mắt liền phục hồi tinh thần sau khi chìm đắm trong sắc đẹp, vội vàng quay đầu muốn đi, nam nhân phía sau kia lại lạnh lùng nói: “Đứng lại.”

Nàng dừng bước, xoay người lại, ánh mắt biến thành không có tiêu điểm, “Công tử đang gọi ta?”

“Ngươi là ai?” Nam nhân đi đến trước mặt nàng, gương mặt bỗng nhiên tươi cười này, lại thật sự khiến người ta rất không an tâm.

Hồng Đậu ánh mắt trống rỗng chớp chớp mắt, “Ta là con gái nhà họ Vương ở thành Tây.”

“Họ Vương, gọi là gì?”

“Ta họ Vương, tên Sa Mạc.”

“Vương Cách Vách?”

“Công tử, là Vương Sa Mạc, không phải Vương Cách Vách.”

Nam nhân cười phong tình vạn chủng, “Ngươi là người mù?”

“Đúng vậy……” Nàng hơi hơi cúi đầu, cô đơn nói: “Trời sinh mắt bị mù, không nói tới cũng được.”

“Nếu đã là người mù, ngươi một mình đi ra ngoài buổi tối làm gì vậy?”

“Ta…… Ta ngưỡng mộ Thẩm trang chủ, cho nên mới năn nỉ nha hoàn mang ta đi quanh đây một chút, nhưng trên đường lại lạc mất nha hoàn……”

Hắn lại cười, “Ngươi thích Thẩm Lạc Ngôn?”

“Ừm……” Sắc mặt nàng ửng đỏ, giống hệt vẻ tiểu nữ nhi thẹn thùng biểu lộ không thể nghi ngờ.

Hắn dường như cảm thấy tò mò, “Vì sao ngươi lại thích hắn?”

“Trang chủ hắn hiệp can nghĩa đảm, đối đãi với người khác chân thành, giúp đỡ người nghèo, nâng đỡ kẻ yếu, nghe nói…… Còn tuấn tú đường đường, hắn là đối tượng ngưỡng mộ của mọi nữ tử trong Lạc thủy thành, tiểu nữ dĩ nhiên cũng không ngoại lệ.” Nha, nghĩ ra được nhiều lời khen như vậy cho Thẩm Lạc Ngôn, cho dù hôm nay nàng muốn trốn chạy, cũng coi như không làm thất vọng tên gia hỏa Thẩm Lạc Ngôn này.

Hắn lại cười cười, quyến rũ phi thường, “Thì ra là thế, không nghĩ tới hoa đào của Thẩm Lạc Ngôn lại nhiều như vậy.”

“Công tử…… Ta còn muốn tìm thị nữ của ta nữa, nên ta đi trước một bước vậy.”

Hắn cười, “Cô nương đi thong thả.”

Hồng Đậu hơi hơi gật đầu, xoay người rời đi.

Khi nàng đi được một đoạn, chợt nghe phía sau truyền đến một câu, “Cô nương, đồ trong bao quần áo của ngươi rớt kìa.”

“Cái gì?” Theo bản năng cúi đầu nhìn lại, Hồng Đậu liền nhanh chóng cứng đờ, nếu nàng là người mù, làm sao lại có bản năng cúi đầu nhìn đồ vật được chứ?

Quả nhiên, giọng của nam nhân kia nháy mắt xuất hiện ở sau lưng nàng, “Cô nương, xem ra, ngươi không chỉ là Vương Cách Vách đơn giản như vậy đâu.”

Hồng Đậu nháy mắt tuôn ra một thân mồ hôi lạnh, bỗng nhiên, một ánh kiếm lóe lên, nam nhân áo tím lui về phía sau một bước, hắn nhìn bé trai bỗng nhiên xuất hiện phía trước Hồng Đậu, khóe môi nhẹ cong, “Quả nhiên ngươi trốn ở chỗ này.”

Bé trai này không phải ai khác, mà đúng là Thức Bạch đang cầm kiếm, thân hình tuy nhỏ, nhưng tư thế cầm kiếm lại ra dáng ra hình, “Du Tử Tức, đã lâu không gặp.”

“Đúng là lâu không gặp.”

“Ngươi phái ra nhiều người như vậy, gây sóng gió lớn như thế, lại không ngờ rằng Thẩm trang chủ lại trở về trang vào hôm nay.”

Du Tử Tức cười, “Nhưng ngươi không phải vẫn lộ mặt sao? Ai nha, hiện tại ngươi cũng không phải đối thủ của ta, không bằng ngoan ngoãn bó tay chịu trói đi.”

Thức Bạch nói với Hồng Đậu: “Ngươi rời đi trước, đây là chuyện giữa ta và hắn.”

Hồng Đậu vẻ mặt khủng hoảng nói: “Không được a, nếu ngươi bị hắn bắt đi, nhỡ tương lai lại trở nên bất nam bất nữ giống hắn thì làm sao bây giờ?”