Hồng Đậu mẫn cảm nhận ra không khí không thích hợp, nàng lén nhìn Thẩm Lạc Ngôn, thầm nghĩ thằng nhãi này chẳng lẽ lại đang tức giận?

Nói thật, Hồng Đậu thật sự không thể hiểu nổi, Thẩm Lạc Ngôn rõ ràng là một đại nam nhân anh tuấn tiêu sái, nhưng tâm hắn thật đúng là còn phức tạp hơn cả nữ nhân, đều nói là tâm nữ nhân như kim đáy biển, nhưng nàng cảm thấy Thẩm Lạc Ngôn người này đúng là chỉ có hơn chứ không có kém.

Hồng Đậu hơi hoảng, nàng nhìn trái, lại nhìn hải, cuối cùng thật sự là chịu không nổi cái không khí này, nàng thấp thỏm hỏi Thẩm Lạc Ngôn, “Trang chủ…… Ngươi làm sao vậy?”

“Phương Hồng Đậu.”

“A?”

Thẩm Lạc Ngôn nheo lại đôi mắt, “Ngươi dường như có rất nhiều bất mãn với ta.”

“Không, không có a……” Tay cầm hoa của Hồng Đậu phát run, nàng khổ quá mà, còn đang tặng cả hoa cho hắn đó, thế nào mà người nam nhân này lại tức giận với nàng đây?

Thẩm Lạc Ngôn lại nhìn bông hoa lan héo trên tay nàng, “Nếu ngươi không có bất mãn với ta, vì sao lại đưa ta đóa hoa này?”

“Bởi vì…… Bởi vì hoa rất đẹp a……” Thôi được rồi, tuy rằng hoa lan này đã rụng gần hết cánh, chỉ còn lại vài cái lá cây, nhưng dù vậy vẫn có thể cảm nhận được sự huy hoàng trước đây của nó a! Hồng Đậu tự an ủi chính mình rất tốt, nhưng điều này không đại biểu cho việc Thẩm Lạc Ngôn có thể hiểu rõ suy nghĩ muốn lấy lòng của nàng.

Thẩm Lạc Ngôn lại chậm rãi nói: “Phương Hồng Đậu, ngươi đối với chữ “đẹp” này có phải có hiểu lầm gì đó hay không?”

“Không có a.” Hồng Đậu tự nhận là thẩm mỹ của chính mình vẫn rất tốt, để người ta không nói thẩm mỹ của mình có vấn đề, nàng liền buột miệng thốt ra một câu, “Ta cảm thấy ngươi cũng khá đẹp a.”

Thẩm Lạc Ngôn khựng lại, ở nơi người khác không chú ý tới, bên tai hắn phiếm hồng, lại vẫn nghiêm trang nói: “Đừng vội nói bậy.”

“Nga…… Vậy ngươi coi như ta là nói bậy đi.” Hồng Đậu cúi đầu nghịch ngón tay, sợ tên gia hỏa Thẩm Lạc Ngôn này lại tức giận tỏa ra khí lạnh.

Thẩm Lạc Ngôn nghẹn họng, không còn lời nào để nói.

Hồng Đậu càng thêm nơm nớp lo sợ.

Cô nương ngốc, người ta nói ngươi hồ ngôn loạn ngữ, cũng không phải muốn để ngươi thật sự thừa nhận chính mình là hồ ngôn loạn ngữ a! Hắn chỉ ngượng ngùng mà thôi, đơn giản là muốn nghe ngươi nói tiếp một câu “Không phải a, ta không có nói bậy, ngươi thật sự đẹp mà”……

Đáng tiếc, Hồng Đậu vĩnh viễn không hiểu lòng nam nhân.

Thẩm Lạc Ngôn cùng Hồng Đậu đều không nói, Du Tử Tức ngoan ngoãn kéo kéo tay Hồng Đậu, “Nương……”

“Câm miệng!” Hồng Đậu gạt phắt tay Du Tử Tức, nàng hiên ngang lẫm liệt, rất có giác ngộ nói: “Ta đường đường là phu nhân Thẩm Gia Trang, chính tà không đội trời chung, cho dù trang chủ chúng ta đồng ý ngươi chạm vào ta, ta cũng sẽ không đồng ý!”

Nhìn xem, nàng là người giàu tinh thần trọng nghĩa cỡ nào a.

Thẩm Lạc Ngôn lạnh lạnh nói một câu: “Ta cũng sẽ không đồng ý hắn chạm vào ngươi.”

“Đúng! Cho dù là ta đồng ý, trang chủ chúng ta cũng sẽ không đồng ý!” Hồng Đậu biết nghe lời phải sửa lại câu vừa rồi, rất có bộ dáng chó săn theo chủ như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.

Thẩm Lạc Ngôn không cảm thấy cao hứng chút nào, trong lòng hắn chỉ muốn thở dài.

“Vì sao cha lại không cho Tiểu Du chạm vào nương?” Du Tử Tức nhìn Thẩm Lạc Ngôn, ngây thơ hỏi ra vấn đề khó hiểu.

Thần sắc Thẩm Lạc Ngôn bất động, “Nếu ngươi muốn biết đáp án, vậy giữ im lặng một canh giờ đi.”

Du Tử Tức giơ tay bưng kín miệng mình.

Thẩm Lạc Ngôn nhập vai phụ thân của Du Tử Tức…… Thật đúng là nhanh a.

Hồng Đậu cảm thán một câu trong lòng, nàng lại tò mò hỏi: “Trang chủ…… Ngươi định xử trí Du Tử Tức như thế nào?”

“Xử trí? Người của Thẩm Gia Trang không bắt nạt người già yếu bệnh tàn.”

“Vậy…… Ngươi muốn thả hắn sao?”

Thẩm Lạc Ngôn dường như cười một tiếng, có lẽ là bởi Hồng Đậu nói quá mức ấu trĩ, hắn hỏi Du Tử Tức, “Biết viết chữ không?”

Du Tử Tức còn nhớ rõ là mình không được nói chuyện, vì thế hắn gật gật đầu.

“Biết viết là tốt rồi.” Thẩm Lạc Ngôn lấy ra một tờ giấy, “Viết mấy câu lên đây, câu đầu tiên…… Liền viết Du Tử Tức vĩnh viễn thừa nhận Thẩm Lạc Ngôn là phụ thân của mình.”

Hồng Đậu suýt thì sặc nước miếng.