Editor: Xanh Lá

Nguồn: ebookngontinhsung.wordpress.com

Khi trăng lên giữa trời, cũng là lúc ban đêm lạnh nhất.

Tiếng khóc nức nở trong phòng vẫn chưa ngừng, Hồng Đậu cuộn tròn trong góc, vẫn không hề cử động. Ký ức trở về chỉ mang lại cho nàng thống khổ, nàng nhớ tới rất nhiều chuyện trước kia, nàng mang theo ký ức sinh ra trong Phương phủ, lại sợ hãi phát hiện ra mình trở thành nữ phụ trong một tiểu thuyết đã xem qua, nàng liều mạng không để mình bước lên con đường giống như trong cốt truyện, nhưng kết quả là, nàng vẫn phải bước lên con đường mình không muốn đi đó.

Người Phương gia đối xử với nàng rất tốt, quan hệ của Tử Mạch và nàng cũng rất thân, thậm chí, nàng tìm mọi cách bái Ôn Quyết làm sư phụ. Nàng không ngừng tiếp cận Ôn Quyết, muốn tới gần hắn, kéo quan hệ thân cận với hắn thêm chút nữa. Nhưng ở bến đò đêm đó, tất cả ảo tưởng của nàng đều mất sạch.

Khi đó Hồng Đậu nghĩ không ra, nàng và hắn rõ ràng đã ở vườn hoa ước hẹn, hắn sẽ mang nàng rời đi, từ nay về sau sẽ chỉ có hắn và nàng. Nhưng nàng đợi một đêm, chỉ chờ được người Phương gia đến mang nàng về nhà.

Hồng Đậu không muốn thừa nhận mình chính là Phương Hồng Đậu kia, nhưng nàng xác thực chính là Phương Hồng Đậu đó. Nguồn: ebookngontinhsung.wordpress.com

Chịu cảm giác đau khổ đến không muốn sống khi bị vứt bỏ kia, Hồng Đậu chỉ có thể yếu đuối dựa vào cơ hội bị người Ma giáo gây thương tích mà uống vong tình đan.

Hồng Đậu được như ý nguyện thanh lọc ký ức, một lần nữa sống lại. Nhưng… nhưng A Miên đã chết…

Hai đoạn ký ức hỗn loạn trộn lẫn vào nhau, dường như muốn khiến đầu nàng nổ tung vậy. Nguồn: ebookngontinhsung.wordpress.com

Nhưng vào lúc này, cửa bỗng nhiên mở ra, theo ánh trăng xuất hiện, là một bóng người.

Hồng Đậu nghẹn ngào giương mắt, thấy được nam nhân mình ngày đêm nhớ mong, nàng vừa khóc lóc, vừa mở tay ra.

Rất nhanh, nàng đã bị người ôm vào ngực.

Trên người hắn tràn đầy hơi thở nàng quen thuộc, Hồng Đậu vòng tay qua cổ hắn, tiếng khóc khó nén nổi, đứt quãng nói: “A Miên… chàng tới gặp ta…”

“Ta tới gặp nàng.” A Miên hôn lên khắp gương mặt nàng, nếm tới tư vị nước mắt nàng, cũng không khiến người ta dễ chịu như thế. Một tay không ngừng nhẹ vỗ về lưng nàng, hắn lại hôn lên khóe mắt đang rơi lệ, thấp giọng nói: “Hồng Đậu, Hồng Đậu của ta…”

Dáng vẻ nàng khóc nức nở khiến hắn khủng hoảng cùng đau lòng chưa từng có, nàng cuộn tròn trong góc, giống như thú con bị người ta vứt bỏ, nếu hắn không ôm nàng vào lòng, có lẽ nàng sẽ giống như ánh trăng, chờ đến khi hừng đông, nàng sẽ biến mất trong góc này. Nguồn: ebookngontinhsung.wordpress.com

Hắn bế nàng lên, ngồi trên giường, nàng liền ngồi trên đùi hắn, dựa vào trong ngực hắn. Lòng bàn tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt nàng, hắn nhất thời không nói, chỉ cố hết sức trấn an nàng, cho nàng cảm giác an toàn.

Tiếng khóc của Hồng Đậu dần dần thu nhỏ, nhưng vẫn thút thít, nàng ngước đôi mắt đỏ lên vì khóc nhìn hắn, “A Miên… Ta biết mà, chàng luyến tiếc ta, nhưng vì sao… vì sao đến giờ chàng mới vào trong mộng gặp ta…”

“Xin lỗi, ta… còn rất nhiều chuyện phải xử lý.” Hắn hôn lên trán nàng, lại hôn lên khóe môi nàng, “Ta hiện tại đã tới gặp nàng, cho nên Hồng Đậu không cần khóc nữa.”

Nàng nằm chặt lấy tay hắn, không yên tâm hỏi: “Liệu chàng có … có rời đi rất nhanh hay không?” Nguồn: ebookngontinhsung.wordpress.com

“Sẽ không.” Hắn cầm lấy tay nàng áp lên trên má, “Ta sẽ luôn ở bên Hồng Đậu, Hồng Đậu phải tin tưởng ta, chờ ta xử lý xong tất cả mọi chuyện, ta sẽ lập tức đến đưa nàng đi. Đến lúc đó… không ai có thể tách chúng ta ra nữa.”