La Nhất Bảo quạt lia lịa cây quạt trong tay, để không bị vướng vào cái đề tài vay tiền kia, hắn lại ra vẻ tiêu sái nói: "Đã sớm nghe nói trang chủ Thẩm Gia Trang đặc biệt yêu thương Phượng di nương, hiện giờ nhìn vị phu nhân này hoa dung nguyệt mạo, ta nghĩ nhất định chính là Phương di nương được sủng ái kia rồi."

Hắn cố ý nói như vậy, đồn đãi vớ vẩn về Thẩm gia trang từ trước đến nay rất ít, đối với việc nhỏ trong hậu viện như vậy, người ngoài lại càng không rõ được, mà La Nhất Bảo còn nói như vậy, là vì hắn biết nữ nhân trước mặt không phải Phượng Khuynh Liền, vì cái gì? Bởi vì Hồng Đậu đang mặc một thân màu đỏ rực, màu này, là màu chỉ có chính thất mới có thể dùng.

Mà hắn cố ý nói như vậy, chỉ vì muốn châm ngòi Hồng Đậu và Thẩm Lạc Ngôn, tìm lại mặt mũi cho chính mình mà thôi.

Nào biết nghe La Nhất Bảo nói xong, sắc mặt Thẩm Lạc Ngôn có chút vi diệu, Hồng Đậu thì nơm nớm lo sợ đứng sau lưng Thẩm Lạc Ngôn khủng hoảng nói: "Ngươi nói cái gì vậy? Phượng di nương là nữ tử xuất trần tuyệt diễm nhường nào, ngươi lại có thể dùng ta để vũ nhục nàng ấy!"

Không phải... Có người tự hạ thấp chính mình như vậy sao?

"Đừng vội nói linh tinh." Thẩm Lạc Ngôn hơi hơi nghiêng đầu, tầm mắt dừng trên người Hồng Đậu.

Hồng Đậu không hiểu hắn có ý gì, chỉ có thể dùng một đôi mắt to tràn ngập nước nhìn chằm chằm hắn, nàng tỏ vẻ chính mình thật vô tội, nàng tuyệt đối không hề nghĩ tới sẽ bị người ta ngộ nhận là nữ nhân hắn yêu nhất kia, nàng trong sạch!

Thẩm Lạc Ngôn... Nhất thời tâm tình phức tạp.

La Nhất Bảo chớp chớp mắt, "Không phải, ta nói phu nhân ngươi rốt cuộc có ý gì a? Ngươi không phải Phượng di nương sao?"

"Nàng đương nhiên không phải." Thẩm Lạc Ngôn dừng một chút, mở miệng nói: "Nàng là... thê tử của ta, cũng là trang chủ phu nhân Thẩm Gia Trang."

Bị hai cái danh hiệu này áp lên, Hồng Đậu rụt rụt thân mình, nàng sắp không thở nổi.

Thẩm Lạc Ngôn nhàn nhạt kiếp nàng một cái, nàng liền lập tức đứng thẳng tắp lên, chỉ là không giám nhìn lại hắn.

La Nhất Bảo không hiểu hình thức ở chung của hai vợ chồng này là do ý gì, hắn cà lơ phất phơ nói: "Tiểu sinh ta hôm nay đi tới Thẩm Gia Trang tìm báu vật, nếu đã tới, vậy thì không thể tay không mà về, nói như thế nào, ta cũng phải lấy được vài thứ."

"Ngươi có năng lực này sao?" Thẩm Lạc Ngôn rút kiếm, mặt lạnh như sương, vốn một thân khí chất lạnh lùng, nay lại càng lạnh hơn.

La Nhất Bảo khép quạt, trên môi nở nụ cười phong lưu, "Nếu là trước đây, ta nghĩ chỉ bằng công phu mèo cào này của ta chắc chắn không tới gần Thẩm trang chủ được, nhưng hiện giờ... Trang chủ có thương tích trong người, chỉ sợ tình hình sẽ khác."

Đã là người tập võ, chuyện trên người Thẩm Lạc Ngôn có thương tích, hắn đương nhiên cũng sẽ nhìn ra.

Thẩm Lạc Ngôn nói: "Rồng ở nơi nước cạn, dù có bị thương, cũng không đến lượt tôm nhỏ khinh thường."

La Nhất Bảo cười nói: "Trang chủ thật quyết đoán."

Tiếng nói vừa dứt, thân ảnh màu trắng liền thoáng động, Thẩm Lạc Ngôn kéo Hồng Đậu về phía sau một bước, lại lần nữa rút kiếm, trực tiếp đấu với La Nhất Bảo, vũ khí chạm nhau sát ra tia lửa sáng ngời.

"Trang chủ phản ứng không tồi... Chẳng qua, sức lực của người không không đủ, ta muốn nhìn xem, ngươi có thể chống đỡ được bao lâu." La Nhất Bảo nói xong, thân ảnh lại biến mất không thấy.

Đừng nhìn hắn đào phương võ nghệ không giỏi, nhưng hắn am hiểu nhất là thuật khinh công di hình đổi ảnh, gặp phải khinh công cao thâm như vậy của hắn, cho dù có là cao thủ kiếm thuật cường đại đi nữa, cũng không thể không hết sức tập trung mà chống đỡ, huống chi là Thẩm Lạc Ngôn đang bị thương, hơn nữa còn phải phân tâm bảo vệ cho Hồng Đậu ở phía sau hắn.

Hồng Đậu cách Thẩm Lạc Ngôn rất gần, nhìn trên trán hắn thấm ra mồ hôi lạnh, nàng nghĩ thầm cứ tiếp tục như vậy cũng không phải chuyện tốt, có lẽ, nàng không nên tiếp tục giấu chuyện mình biết võ công...

Hồng Đậu nghe được tiếng gió bên tai, trong tay ngưng tụ chưởng khí, thân thể nàng tuy rằng có nội lực, nàng lại không quen dùng, làm thế chẳng qua xuất phát từ bản năng của nàng thôi, liền ngay lúc Hồng Đậu chuẩn bị xuất chưởng, một đạo kiếm khí bỗng nhiên đánh úp lại.

Thân ảnh La Nhất Bảo xuất hiện trong bóng đêm, hắn che lại cánh tay bị thuơng lui về phía sau vài bước, "Là ai?"

Trong bóng đêm một thân ảnh màu trắng khác chậm rãi đi ra, chẳng qua, so với La Nhất Bảo cũng mặc bạch y, thân thể hắn lại bé hơn rất nhiều.

"Thức Bạch" Hồng Đậu kinh hủ kêu lên, liền chạy tới bên người hắn.

Thân thể Thẩm Lạc Ngôn nhoáng lên, nỗ lực đứng vững, hắn giơ tay lên nhấn lên ngực chính mình, nơi đó có miệng vết thương vỡ ra, máu đã thấm đầy y phục.

Hồng Đậu lại vội đỡ hắn, "Ngươi đừng kích động, yên tâm, ta sẽ bảo vệ Thức Bạch thật tốt."

Thẩm Lạc Ngôn trầm mặc một lát, nhìn về phía Thức Bạch cũng đang trầm mặc, nói: "Hắn không cần ngươi bảo hộ."

"Nhưng mà... Ngươi hiện tại đã thành ra thế này, cũng đâu thể bảo hộ tốt cho hắn được nha."

Đây là lời nói thật, nhưng Thẩm Lạc Ngôn càng tức, hắn hít sâu một hơi, "Ngươi không cần lo nữa."

"Ta..."

"Câm miệng."

"Ờ... "