Câu nói không bắt được trọng điểm của Hồng Đậu, lại khiến Thẩm Lạc Ngôn nghẹn một hơi trong lòng, chẳng qua vừa muốn phát giận, hỏa khí của hắn lại không còn nữa, bởi vì hắn tự nói với chính mình, Phương Hồng Đậu nữ nhân này nói chuyện vĩnh viễn đều không có trọng điểm, nói chuyện với nàng ngàn vạn không thể lòng vòng quanh co, cho dù là uyển chuyển một chút cũng đều không được.

Thẩm Lạc Ngôn kiềm chế hỏa khí nói: “Thức Bạch không phải con ta.”

“Nga……” Khi nàng phát ra một âm tiết đáp lại lời người khác nói, thực rõ ràng, nàng chính là đang có lệ với người ta.

Thái dương Thẩm Lạc Ngôn nhảy dựng, “Ta đã nói rồi, Thức Bạch không phải là con ta.”

“Ân……”

“Phương Hồng Đậu.”

Thẩm Lạc Ngôn đột nhiên gọi tên đầy đủ của nàng, nàng liền run một chút, “Trang chủ…… Ta ở đây……”

Cho nên không cần dùng ngữ khí nghiêm túc như vậy gọi tên nàng, nàng sẽ hoảng đấy.

Hắn lại không rảnh quan tâm nàng có hoảng hay không, lạnh giọng nói: “Cái gì khiến ngươi cho rằng Thức Bạch là con ta?”

“Mọi người đều nói như vậy……”

“Ngươi nói mọi người, lại là ai?”

“Chính là……” Hồng Đậu suy nghĩ một lát, nói: “Không phải hạ nhân Di Nhân Hiên nói ra sao, bọn họ gặp ai cũng nói, trang chủ ngươi giao con cho Phượng di nương chăm sóc, như vậy đại biểu cho việc không lâu sau ngươi sẽ động thổ ở hậu viện nha.”

Lời này đều là Lục Y nói cho nàng, lúc Lục Y nói như thế, chính là đang đặc biệt tức giận, nhưng thật ra Hồng Đậu lại cảm thấy không sao cả.

Thẩm Lạc Ngôn trầm mặc trong chốc lát, lại hỏi: “Ta muốn ở hậu viện động thổ sao…… Động cái gì thổ?”

“Chính là đưa Phượng di nương lên ghế phu nhân chính thất đó.” Hồng Đậu thuận miệng mà ra, nhớ trước đây nàng cũng đợi Thẩm Lạc Ngôn động thổ mất bao nhiêu lâu đó, từ vị trí phu nhân hạ xuống thấp, nói không chừng nàng càng dễ chạy trốn.

Thẩm Lạc Ngôn lại là ánh mắt khẽ động, hỏi nàng, “Hạ nhân suy đoán như vậy, ngươi có ý nghĩ gì?”

Nàng buột miệng thốt ra, “Khá tốt nha.”

“Ngươi lặp lại lần nữa.”

Thân mình nàng cứng đờ, bưng kín miệng mình, chớp chớp mắt nhìn hắn, nhỏ giọng nói: “Ngươi nghe lầm…… Ta nói như vậy không tốt, thật sự không tốt.”

Thẩm Lạc Ngôn liếc nàng một cái, xoay người liền đi.

Hồng Đậu chợt thấy thân hình hắn lảo đảo một chút, vội đỡ lấy tay hắn, lại thấy hắn sắc mặt tái nhợt, hảo tâm nói: “Ngươi còn đang bị thương, không cần đi nhanh như vậy.”

Hắn như vậy là bởi bị thương sao? Là do bị chọc tức đó!

Nhưng rũ mắt, thấy bàn tay đang đỡ mình của nàng có lót một chiếc khăn tay, hắn lại dừng một chút, trầm giọng hỏi: “Ngươi chê ta bẩn?”

Đừng nhìn bốn chữ này đơn giản, cảm xúc trong đó lại có thể nói là trăm chuyển ngàn hồi, bên trong nghi vấn lộ ra nguy hiểm, bên trong nguy hiểm lại lộ ra uy hiếp, bên trong uy hiếp lại lộ ra……

Tính, tóm lại chính là Hồng Đậu bị dọa rồi, trái tim nhỏ của nàng bùm bùm nhảy a nhảy, cảm thấy chính mình có phải lại làm gì đụng phải sấm sét của hắn hay không, không cần cảm thấy, tia sáng từ ánh mắt hắn nàng đã có thể nhìn ra, đáp án là khẳng định.

Chậm chạp không lên tiếng cũng không phải chuyện hay, nàng suy tư một chút, tìm được một đáp án mà mình tự nhận là chính xác, “Ta không phải chê ngươi bẩn, ta chỉ sợ trên người ngươi dính phải mùi son phấn của ta, sẽ khiến cho Phượng di nương không cao hứng.”

“Ngươi cùng Phượng di nương không thân không thích, giao tình cũng không sâu, cớ gì phải suy xét vì nàng như thế?”

“Bởi vì…… Bởi vì nàng là người ngươi thích a.” Hồng Đậu nói cực độ chân thành, hình tượng của nàng nháy mắt bay lên cao không ngừng nghỉ, sau lưng thậm chí còn có quầng sáng thánh mẫu long lanh.

…… Đây là nàng ảo giác thế.

Thẩm Lạc Ngôn căn bản sẽ không tin chuyện ma quỷ của nàng, hắn trầm mặc đẩy tay nàng ra, lần thứ hai đi về phía trước.

Bộ dáng hờn dỗi này…… Có chút đáng yêu?

Hắn không phải thật sự tức giận chứ? Hắn mà giận, vậy trước khi nàng chạy trốn, ngày tháng của nàng ở Thẩm Gia Trang sẽ có thể không dễ chịu nha!

Giậm chân một cái, Hồng Đậu lại đuổi theo, “Trang chủ, ta nói thật vậy, mỗi lần ta gặp ngươi, ngươi đều sẽ không tùy tiện chạm vào đồ vật khác, ta suy đoán là ngươi có thói ở sạch, ta sợ ta chạm vào ngươi sẽ không cao hứng, cho nên ta mới dùng khăn tay.”

Bước chân Thẩm Lạc Ngôn ngừng lại, nỗi lòng hắn chợt có chút cảm giác không tên, không khí an tĩnh trong chốc lát, hắn hơi hơi nghiêng đầu, nhẹ giọng nói: “Theo kịp.”

Hồng Đậu cười, lúc này mới tủm tỉm lại đi tới bên cạnh hắn, nàng vỗ vỗ ngực, thở ra một hơi nói: “Ta biết ngay mà, bình thường cũng không thấy ngươi kéo kéo tay nhỏ của Phượng di nương, ngươi khẳng định là có thói ở sạch.”

Vẻ mặt Thẩm Lạc Ngôn khựng lại, tiếp theo, không đợi nàng nữa mà bước nhanh hơn.

Lãng phí cảm động trên người nàng, thật là một chuyện lỗ vốn.