Câu trả lời của Diệp Thu Bạch chỉ có hai chữ đơn giản, lại khiến Hồng Đậu như nhỏ đi còn không đầy một tấc, nàng gắt gao nhìn chăm chú người nam nhân trước mặt, giờ đây trong mắt nàng, Diệp Thu Bạch không khác gì như đang phát sáng lấp lánh vậy, sáng chói đến mức phải đeo kính râm!

Trái tim thình thịch nhảy loạn, dường như đang có một con nai con không chịu cô đơn muốn nhảy ra khỏi lồng ngực nàng, sống hai mươi năm, đây là lần đầu tiên nàng có cảm thụ mãnh liệt như vậy.

A Miên đứng sát bên Hồng Đậu có thể cảm nhận rõ sự kích động cùng khẩn trương lúc này của nàng, Hồng Đậu còn bắt lấy tay A Miên, sức lực lớn đến mức A Miên cho rằng cái tay của mình hẳn là sắp gãy, nhưng hắn lại không hề kêu đau, mà ánh mắt lại mang ý cười nhìn về phía Diệp Thu Bạch, “Diệp Minh không cần tự hỏi một chút nào đã có thể chặt đứt một ngón tay vì người khác, quả đúng là người rộng lượng, khiến nô gia bội phục.”

Giọng A Miên trước sau như một đều mang vẻ vũ mị đa tình, chẳng qua lúc này nếu nghe cẩn thận hơn một chút, lại dường như có vẻ hơi khác lạ, không thể nói rõ là bội phục thật sự, hay là……châm chọc.

Lời nói miệng ra quả thực là rất đơn giản, tất cả mọi chuyện đều khó ở chỗ thực thi.

Diệp Thu Bạch vẫn không hề biện giải chút nào rằng mình không nói dối, hắn chỉ thấp giọng cười, vẫn luôn là một vẻ tốt đẹp như thế, hắn nói với Hồng Đậu: “Nếu Thẩm phu nhân gặp phải chuyện gì khó xử, hoặc là có vấn đề gì cần một ngón tay ta để giải quyết, chỉ bằng giao tình giữa Thẩm Gia Trang và Võ Lâm Minh, ta có mất một ngón tay cũng không chối từ, huống chi…… Lúc ở Thẩm Gia Trang, ta cũng được phu nhân chăm sóc nhiều.”

Diệp Thu Bạch là một chính nhân quân tử, hắn sẽ không vi phạm lời hứa của chính mình, cũng sẽ không vì muốn lấy lòng ai mà đi nói lời màu mè giả tạo.

Hồng Đậu lại để ý tới một câu cuối cùng kia của hắn, “Ngươi thật sự là Thức Bạch!”

“Thức Bạch chỉ là một cái tên giả thôi.” Sắc mặt của Diệp Thu Bạch hoàn mỹ như khí chất hắn vậy, hai tròng mắt hắn sáng như sao trời, ánh mắt lại như thanh phong nước chảy yên lặng ôn hòa, “Thực xin lỗi hiện tại mới cho ngươi biết tên thật của ta.”

Ngoài ý muốn, Hồng Đậu thế nhưng lại không hề cảm thấy tức giận một chút nào, nàng kiềm chế kích động dưới đáy lòng, lắp bắp nói: “Ta biết…… Ngươi khẳng định là có, có nguyên nhân mới có thể làm như vậy, cho nên…… Cho nên ngươi không cần xin lỗi ta.”

“Xác thật là có nguyên nhân.” Diệp Thu Bạch nói: “Vào mấy tháng trước, ta từng chiến đấu một trận với người Ma giáo, nói ra thật xấu hổ, trong lúc đó ta bị người đánh lén, tuy rằng nhặt về được một mạng, nhưng thân thể lại bị biến đổi, rơi vào đường cùng, ta chỉ có thể tạm thời ở lại Thẩm Gia Trang.”

Cho dù Thẩm Lạc Ngôn cùng Diệp Thu Bạch không có quan hệ cá nhân, chỉ bằng việc Diệp Thu Bạch là Võ Lâm Minh chủ, Thẩm Lạc Ngôn cũng sẽ đạo nghĩa không thể chối từ mà bảo vệ tốt Diệp Thu Bạch, mà khi Hồng Đậu tỉnh lại ở thế giới này, Thẩm Lạc Ngôn không ở trong trang, cũng là vì Thẩm Lạc Ngôn phải ra bên ngoài tìm Ôn tiên sinh nhờ hỗ trợ.

“Cho nên ta mới có thể nhìn thấy Tiểu Thức Bạch……” Hồng Đậu rốt cuộc hiểu rõ được điểm này, nàng lại nghĩ tới khi ở Thẩm Gia Trang, chính mình vừa kéo lại vừa ôm hắn, còn nói rất nhiều lời không hợp quy củ, nàng liền muốn tát một cái vào mặt chính mình.

Khó trách lúc ban đầu nàng lại cảm thấy Thức Bạch đứa nhỏ này như ông cụ non, rõ ràng là một đứa trẻ, lại biểu hiện còn thành thục hơn so với nàng, mà Du Tử Tức thân là Giáo chủ Ma giáo, lại muốn nhìn chằm chằm một đứa trẻ như Thức Bạch, sau khi biết Thức Bạch chính là Diệp Thu Bạch, vậy hết thảy những điều này đều có thể giải thích.

Diệp Thu Bạch lại nói: “Nửa tháng trước, ngươi và Du Tử Tức cùng mất tích, ta cũng muốn đi tìm ngươi, nhưng thân thể ta chỉ mới tạm thời khôi phục, hơn nữa lại có người cố ý tung ra tin tức Võ Lâm Minh có Bản đồ Tuyết sơn…… Ta không thể phân thân được, chỉ có thể trước hết về Võ Lâm Minh ổn định đại cục.”