Dưới ánh nắng sớm mai, Đà Lạt dần mở ra với các mảng xanh và đồi núi trập trùng. Tất cả hòa hợp tạo thành một bức tranh đầy màu sắc.

Lưu Thế Hiển bế con sâu lười vẫn mãi mê ngủ xuống xe vali đã được nhân viên khách sạn lễ phép xách đi dẫn đường phía trước. Thế Hiển nghiêm túc đánh giá bao quát khách sạn 5 sao này. Dalat Palace Hotel nằm ở trung tâm thành phố Đà Lạt, cách Dinh Bảo Đại 300m. Tọa lạc trong công viên riêng thanh tao quý tộc, khách sạn thông gió tự nhiên. Còn về phần đồ sộ của nó thì không cần bàn cãi.

Nữ nhân viên lễ tân miệng xinh đẹp lịch sự chào anh cũng chỉ gật đầu qua loa đáp lại.

- Cho tôi hai phòng.

- Xin lỗi quý khách do đang trong kỳ du lịch khách sạn rất đông phòng đã được đặt hết hiện khách sạn chúng tôi chỉ còn một phòng.

Lưu Thế Hiển mặt không đổi mắt chỉ đảo qua một vòng rồi phun ra một câu.

- Cũng được.

Nữ nhân viên mĩm cười đưa thẻ phòng cùng chìa khóa cho anh. Khi bóng lưng cao khuất dần cô nhân viên bỗng bị người bên cạnh huýt vào hông.

- Thật đẹp trai nha còn rất phong độ chỉ tiếc là hoa đã có chủ.

- Haiz.....đúng là tiếc thật.

- Cho tôi đặt 3 phòng loại tốt.

Mãi mê luyến tiếc Lưu Thế Hiển mà không chú ý vị thanh niên trẻ đứng trước mặt từ bao giờ cô tiếp tân ngượng nghiệu gật đầu.

- Vâng...đây là thẻ phòng và chìa khóa...

Phòng thiết kế mở trang nhã với lối trang trí kiểu thuộc địa Pháp từ những năm 1920 và sàn gỗ cứng, được trang bị minibar. Đủ xa hoa đủ hào nhoáng cho giới thượng lưu nhưng anh lại cảm tình với những thứ phong sương bụi bặm hơn. Đặt Hà My ngay ngắn trên giường anh ngáp dài một cái nằm bên phần giường còn lại thả lỏng khép mắt.

Ngủ đến tận tối Hà My bụng đói cồn cào lôi kéo Lưu Thế Hiển xuống "Le Rabelalis" trong khách sạn nơi này cung cấp tuyển chọn nhiều món ăn và rượu vang Pháp đồng thời mở cửa phục vụ bữa sáng và tối thật đúng lúc cần lắp đầy bụng lại gặp món ngon khó cưỡng. Sau đó lại đến "Larry’s Bar" là một tùy chọn ẩm thực ngon miệng khác có thể thưởng thức đồ uống và món ăn nhẹ cực hấp dẫn và phong phú.

- Em đến đây tìm Trần Quốc Anh tính sổ hay là nghỉ mát vậy?

Hà My miệng đang ngậm miếng bánh kem vị dâu nghe Lưu Thế Hiển nói vội vàng muốt xuống liếm mép sạch sẽ.

- Anh không nhắc em cũng quên mất.

Thế Hiển tối tăm vầng trán. Chuyện như vậy cô cũng có thể quên? Cô đứng lên vỗ vai anh.

- Em đi tìm Trần Quốc Anh đây. Anh ăn xong thì về phòng trước đi.

Lưu Thế Hiển cũng không phản ứng gì chỉ là vương tay lấy cốc nước lọc hốp một ngụm.

Hà My đi một vòng rồi lại đi tiếp một vòng vẫn là trở lại vị trí cũ phòng 167. Cô thở hòng học thầm oán than tại sao khách sạn này chỗ nào cũng giống nhau xác định hướng đi thật mệt chết người. Đúng lúc này trong đôi mắt to đang hằn học bỗng lóe lên tia vui vẻ. Từ cuối dãy hành lang một anh phục vụ đang thuần thục đẩy xe thức ăn đi tới.

- Anh cho tôi hỏi phòng 198 đi lối nào?

Nam phục vụ sơ mi trắng quần tây đen gọn gàng cười ôn nhu có phần say đắm nhìn cô.

- Tôi cũng đang đi đến đó. Mời cô theo tôi.

Hà My như nhặt được vàng cười sáng lạng rối rít đi theo anh ta. Mà anh phục vụ kia không những thân thiện dẫn đường còn rất nhiệt tình tiếp chuyện. Hà My trong lúc vui chí nghe anh ta nói về những địa điểm đámg tham quan ở Đà Lạt không để ý một cánh tay lén lút ấn gửi đi tin nhắn mờ ám.

Lưu Thế Hiển đi dạo một vòng trở về vẫn chưa thấy Hà My điện thoại cô lại không mang theo. Đã hơn một tiếng đồng hồ không biết tìm được Trần Quốc Anh chưa. Trong lòng bất an lúc nãy lại quên hỏi cô số phòng Quốc Anh. Anh cầm nhanh áo khoát rồi vội đi tìm. Hà My mà xảy ra chuyện Nam Tuấn Kỳ chắc sẽ chôn sống anh. Chạy dọc dãy hành lang gõ cửa cũng không thấy gặp vài nhân viên phục vụ phòng anh đều chặn lại hỏi nhưng tất cả chỉ lắc đầu nói không gặp cô gái anh miêu tả. Lưu Thế Hiển lại đi qua vài dãy phòng khác.

Trần Quốc Anh vừa tắm xong choàng khăn tắm quanh hông rồi tùy tiện lau qua tóc. Lại mở điện thoại không một tin nhắn hay cuộc gọi từ Hà My. Kể từ hôm qua đến giờ anh gọi không biết bao nhiêu cuộc nhưng Hà My vẫn là không nghe máy. Gọi cho ám vệ anh bí mật cài bên cạnh cô chẳng thấy tung tích không cần nghĩ cũng biết 9 phần là do Nam Tuấn Kỳ ra tay. Vẫn biết hắn nhất định không tổn hại cô nhưng Trần Quốc Anh như ngồi trên đống lửa không thể không lo lắng. Hai ngày nữa mới bàn xong công việc cho đến lúc đó anh có lẽ cũng điên lên rồi. "Cộc cộc cộc" tiếng gõ cửa đều đều vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ. Nhìn ra hướng cửa chẳng biết điều gì khiến anh do dự. Một dự cảm kỳ lạ dâng lên.

(Tình tiết tiếp theo rất dễ đoán =)))