Còn Ngọc Hiếu, nếu Dương Quang mà biết thì e là cũng khó sống.

Lệ Ngọc thắc mắc hỏi.

- Hắn ta cả gan dám giết người à?

Thu Trang đáp lời.

- Giết thì không! Nhưng thà giết còn tốt hơn, đàng này hắn sẽ khiến chúng tôi sống còn khổ hơn chết.

Lệ Ngọc nhướng mày.

- Như hiện tại phải không?

Thu Trang gật đầu.

- Đúng vậy!

Bây giờ với khuôn mặt này, Thu Trang không thể đi hát.

Ngọc Hiếu ban đầu còn đi đàn ở trung tâm của Hiếu Minh.

Nhưng khi bị Dương Quang lôi kéo, vì không đồng ý, cho nên hắn dùng thủ đoạn để ép Ngọc Hiếu.

Ngọc Hiếu không chịu nổi nên tự hủy đôi tay mình.

Tuy rằng bây giờ cũng có thể cầm nắm được như người bình thường nhưng các ngón tay đã không còn linh hoạt để có thể đánh đàn được nữa.

- Cô cũng là một nghệ sĩ, hẳn cô cũng hiểu nỗi khổ khi một ca sĩ không thể được hát và một nghệ sĩ dương cầm mà không thể đánh đàn rồi chứ.

Thật sự là sống còn khổ hơn chết.

Điều này đúng là không sai.

Lệ Ngọc thắc mắc.

- Vậy hắn ta dùng thủ đoạn gì mà khiến hai người, một tự hủy dung, một tự hủy tay vậy?

Thu Trang lại nghẹn ngào không biết phải nói làm sao.

Cũng không thể nói.

Thật ra Hiếu Minh cũng không biết Dương Quang đã dùng thủ đoạn ti bỉ gì nhưng anh chắc chắn nó rất là đáng sợ.

Chinh vì vậy nên Thu Trang mới không dám nói.

Nhưng mà Lệ Ngọc lại dựa theo thời đại ở đây, liền đoán.

- Có phải hắn cho người chụp lén hình ảnh nóng của hai người hay đại loại như vậy, rồi đem ra hù dọa.

Nếu không theo ý hắn thì hắn sẽ đưa lên báo không?

Thu Trang kinh ngạc.

- Hả? Sao cô biết?

Lệ Ngọc dĩ nhiên là biết, thế kỷ 21 sử dụng thủ đoạn này để xì - căng - đan hà rầm đó mà.

Nhưng Lệ Ngọc cũng không thể nói cho họ biết.

Cô chỉ nói.

- Vì điều là phụ nữ với nhau, điều khiến cô không thể lên tiếng ngoài việc đó ra thì còn việc gì.

Thu Trang cuối mặt không nói nhưng cũng đã ngầm thừa nhận.

Hiếu Minh thì lại không thể tin được.

- Sao hắn có thể dùng thủ đoạn ti bỉ như vậy chứ?

Là phụ nữ, nếu chỉ cần hình khỏa thân bị đưa lên báo thì người ta đã không thể sống nỗi rồi, huống hồ lại là một người nổi tiếng.

Nếu Dương Quang dám làm vậy Thu Trang và Ngọc Hiếu có nước tự vẫn thôi.

Thế nhưng, Lệ Ngọc lại nói.

- Vì mọi người cứ nghĩ như vậy nên mới bị hắn ép không thở nỗi đấy.

Chỉ là chụp hình khỏa thân thôi mà...!có gì đáng sợ.

Cái vấn đề là… đố hắn dám đưa lên báo đấy!

Hiếu Minh kinh ngạc hỏi.

- Sao cô chắc hắn không dám đưa lên báo?

Lệ Ngọc thản nhiên đáp.

- Hình ghép dỏm đưa lên báo cho chúng chửi à!

Thu Trang kinh ngạc,

- Sao cô biết đó là hình ghép dỏm được? Cô đã thấy sao?

Lệ Ngọc lắc đầu.

- Chưa! Tôi chỉ đoán thôi!

Hiếu Minh thắc mắc.

- Nguyên nhân nào khiến cô đoán chắc như vậy?

Lệ Ngọc không đáp mà hỏi Thu Trang.

- Hắn đã cho người bắt cóc hai người rồi cưỡng ép chụp ảnh à?

Thu Trang lắc đầu.

- Không!

- Vậy dụ dỗ cho uống thuốc mê rồi cởi hết quần áo cô ra để chụp à?

- Cũng không!

Lệ Ngọc liền nói.

- Vậy thì phải rồi! Chỉ trừ khi cô ở truồng tắm mưa thì còn mặc may hắn chụp được cảnh đó.

Tôi nhớ nước ta chưa có công nghệ gắn camera...!à...!máy ảnh chụp lén trong nhà tắm nha.

Hiếu Minh bừng tỉnh đại ngộ, búng ngón tay hô lên.

- Ừ nhỉ? Sao anh không nghĩ ra điều này.

Có ai tắm mà để cửa nhà tắm mở toang để cho cái máy ảnh vô lọt đâu há.

( tg: máy chụp ảnh thời này còn rất là to)

Rồi đột nhiên Hiếu Minh chụp lấy mặt của Lệ Ngọc, rồi nói.

- Cô đúng là quá thông minh!

Sau đó liền lập tức hôn lên môi Lệ Ngọc một cái, trước sự ngơ ngác của Thu Trang và Ngọc Hiếu.

Tuy nhiên, Hiếu Minh chưa kịp bỏ ra thì đã...!

- Aaaaaa....!

Nằm xuống đất ôm hạ thân đau đớn.

Lệ Ngọc hừ lạnh.

- Hừ...!đây là hậu quả dám cướp nụ hôn đầu tiên của tôi một cách trực tiếp.

Cho anh thành thái giám luôn.

Hứ...!

Nói rồi Lệ Ngọc bỏ đi một nước ra ngoài.

Thu Trang và Ngọc Hiếu thì mắt chữ A mồm chữ O mà ngó.

Hiếu Minh thì đau đến muốn ngất đi nhưng cũng ráng mở miệng hô lên.

- Tôi...!mà có bề gì...!tôi sẽ bắt cô phải lấy tôi...!ui da...!

Tiếc là Lệ Ngọc đã đi xa rồi nên không có nghe thấy.

Lệ Ngọc trở về phòng bắt đầu leo lên giường ngủ một giấc cho đến tận 12 giờ trưa.

Thật ra là do bụng đói nên mới dậy đi ăn, chứ nếu không, cô cũng sẽ ngủ tiếp.

Nhưng khi vừa mở cửa ra thì lại thấy Hiếu Minh đang bắt cái ghế ngồi đọc báo trước cửa phòng cô.

Lệ Ngọc ngạc nhiên hỏi.

- Sao anh còn chưa về mà ngồi đây a?

Hiếu Minh hờ hững đáp.

- Dương Nguyên nhờ tôi trông chừng cô nên tôi mới phải ngồi đây.

Lệ Ngọc trợn tròn mắt.

- WHAT? Anh nghiêm túc đó hả?

Thế nhưng, sắc mặt của Hiếu Minh lại vô cùng nghiêm túc, không thể nào nghiêm túc hơn.

- Tôi không nói đùa!

Lệ Ngọc nhướng mày, trên miệng nở nụ cười nhẹ nhưng trong ánh mắt lại không hề có một ý cười nào.

- Dương Nguyên là gì của anh mà anh phải nghe lời anh ta?.