Thật ra, Hiếu Minh cũng không phải gặp cô lần đầu ở nơi này, mà là ở trong nhà sách cơ.

Nhà sách đó cũng là của anh đấy.

Có điều, chỉ có giám đốc trong đó là biết anh là ông chủ thôi.

Còn những quản lý và nhân viên cũng biết có một ông chủ, nhưng hoàn toàn không biết mặt.

Cho nên, lâu lâu anh có ghé xem xét thì họ cũng chỉ xem anh là người mua hàng bình thường, không hơn không kém.

Vì thế, anh mới có thể biết được thái độ của nhân viên đối với khách hàng thế nào và họ làm việc ra sao.

Bởi thế, nhà sách hay thiếu nhân viên là vậy, đặc biệt là thu ngân.

Bởi vì nếu thái độ họ cáu gắt với khách hay là tham lam, lên mặt gì đó thì anh đều sẽ cho nghỉ việc.

Nhưng hôm kia, anh lại tình cờ thấy Lệ Ngọc làm thu ngân trong đó.

Nhìn cô không có mặc áo dài thì biết là nhân viên mới.

Anh quan sát cô rất lâu, càng nhìn càng ưng ý.

Bởi vì cách ứng xử của cô phải dùng từ là tuyệt, khách hàng dù khó tính cỡ nào, cô cũng đều dùng thái độ hòa nhã để ứng đối.

Tính tiền nhanh chóng, chuẩn xác không tham lam.

Lại không vì khách quá đông mà rối loạn tính nhầm.

Anh nghĩ, chắc cô đã có kinh nghiệm làm thu ngân ở chỗ khác rồi nên mới hay thế.

Nhưng mà anh lại rất thích cách cô ứng xử.

Miệng cô luôn cười, thối tiền cho khách lại đưa hai tay và nói cảm ơn, rồi nói hẹn gặp quý khách lần sau.

Dù người đó chỉ mua có một cây bút chì hay ăn mặc không sang trọng cũng vậy.

Cô không phân biệt hay kỳ thị bất kỳ một đối tượng nào, khiến người ta cảm giác mình rất là được tôn trọng.

Họ không khỏi nhìn cô nhiều một chút, dù cô không xinh đẹp nhưng cái miệng nói chuyện dễ thương thế mà không thích sao được.

Ngay cả anh cũng chỉ vờ mua một cục gôm trị giá có 1 đồng, mà cố tình móc bóp lấy ra tờ 500 đồng, lại như vô tình để lộ ra 1 đồng nhưng không hề lấy nó để thanh toán.

Ấy thế mà cô cũng vui vẻ thối lại cho anh, cục gôm thay vì anh cầm cũng được nhưng cô vẫn gói cho anh đàng hoàng.

Rồi cũng nói cám ơn, hẹn gặp quý khách lần sau.

Anh rất là ấn tượng với cô luôn.

Nếu Lệ Ngọc biết anh chỉ nhìn thấy có như vậy mà đã ấn tượng với cô, chắc cô sẽ cười rụng răng mất.

Ở thế kỷ 21, buôn bán cạnh tranh lẫn nhau rất gay gắt, nên nhân viên bán hàng hay thu ngân hầu như đều sẽ giữ thái độ rất hòa nhã và vui vẻ.

Nếu như không thì sẽ mất việc hoặc bị quay lên mạng xã hội thì cũng khỏi đi làm ở đâu được luôn.

Ở đây thì không có hiện tượng đó nên nhân viên hầu như đều ít ai tôn trọng khách hàng, chỉ khi nào có quản lý giám sát mới dám thu liễm thôi.

Rất tiếc là Hiếu Minh không biết điều này, anh vẫn cứ ấn tượng sâu đậm với Lệ Ngọc đấy.

Mà cũng không biết là do trùng hợp hay là có duyên, hôm sau khi Hiếu Minh đến đây thăm bạn, vừa bước ra đột nhiên nghe được tiếng đàn.

Vì sự tò mò anh đã theo tiếng đàn mà đến thì bắt gặp cô đang ôm đàn ngồi hát.

Cô lại khiến anh thêm một ấn tượng khó phai nữa.

Với sự mến mộ tài năng, anh đã không ngần ngại mời cô vào.

Từ lúc gặp cô cho đến bây giờ, cô không ngừng tạo cho anh ấn tượng này đến ấn tượng khác, bất ngờ này đến bất ngờ kia.

Thử hỏi anh làm sao không thích cô cho được.

Mặc dù nói đàn ông thường gặp người phụ nữ đẹp quyến rũ mới không kiềm chế nỗi.

Nhưng nếu đó là người mình thích thì dù xấu thế nào cũng vẫn muốn thân mật thôi.

Thực ra thì nhìn kỹ lại, Lệ Ngọc cũng đâu gọi là xấu, cô chỉ là xấu hơn so với người đẹp thôi.

Nếu cô trang điểm lên nhìn cũng rất xinh đẹp mà.

Đột nhiên, Hiếu Minh nhớ lại đêm hôm qua Lệ Ngọc trang điểm.

Cô hoàn toàn khác với khuôn mặt thật luôn, lung linh, đáng yêu vô cùng, làm anh cũng không khỏi ngỡ ngàng một chút.

Ban đầu anh tưởng là nhân viên trang điểm trong nhà hát đã trang điểm cô thành như vậy nên cũng không thắc mắc gì.

Nhưng lúc cô về, anh đã hỏi nhân viên nào đã trang điểm cho cô thì họ lại nói là cô tự mình hóa trang.

Ai chà...!mỗi lúc cô lại lòi ra một tài, khiến anh luôn kinh ngạc nhưng lại có phần lo lắng.

Không biết, một khi người đó biết sẽ lại có hành động gì để rinh mất cô như những người khác của anh đây.

Những người khác bị rinh đi thì anh không sợ nhưng cô thì...!

Hiếu Minh nhìn sang Lệ Ngọc, cô vẫn còn đang đắm chìm ở trong thế giới của riêng mình, tự cười một mình như con khùng.

Hiếu Minh không khỏi đổ một giọt mồ hôi thật lớn sau ót.

- Này...!cô có cần cười như con khùng thế không hả?

Lệ Ngọc hoàn hồn liếc xéo anh rồi vờ nói.

- Anh đúng là không hiểu biết gì về tác giả cả.

Tôi là đang thả hồn tìm cảm hứng để sáng tác đó biết chưa?

Cô cũng không thể nói là đang tra tấn anh trong tưởng tượng được.

- Cho nên có khi cười như khùng có khi khóc như mưa cũng là chuyện bình thường.

Anh hiểu không hả?

Hiếu Minh nghĩ cũng đúng, tác giả có nhập tâm mới cho ra đời những tác phẩm hay được chứ.

Lệ Ngọc chợt đứng lên nói.

- Này anh ăn sáng chưa? Nếu chưa thì tôi mời anh đi ăn, còn nếu rồi thì anh cứ trở về tiếp tục công việc của anh.

Thật ra Hiếu Minh đã ăn rồi nhưng nghe cô nói vậy, anh cũng đáp rằng.

- Chưa!

Nhưng trong lòng bổ sung, để xem cô mời anh nổi không cho biết? Còn dám đuổi anh đi à!.