"Vậy à?" Trợ lý cười nói: "Để sáng ngày mai mua cho Long tổng."

Thời điểm Long Thu trở lại phòng làm việc, Đào Nhiên đang cùng tiểu thư trợ lý vừa nói vừa cười. Nàng vừa tiến đến trợ lý liền lập tức im miệng đi ra ngoài, Đào Nhiên cảm thấy bầu không khí có chút vi diệu. Long Thu mặt không chút thay đổi nói: "Cậu rất thích trợ lý của tôi sao?"

Đào Nhiên không nghĩ nhiều, liền nói: "Một tỷ tỷ rất tốt."

"Vậy sao?" Long Thu ngồi xuống, nói: "Vậy tôi để cô ấy đi làm trợ lý cho cậu nhé."

Chỉ cần không phải loại thiểu năng trí tuệ liền có thể nghe được ngữ khí Long Thu không đúng, Đào Nhiên không biết mình nói sai chỗ nào, vì vậy hắn liền trầm mặc không nói lời nào. Long Thu càng là bực không chỗ phát tiết, không nhịn được nói: "Hai ngày trước thiếu chút nữa chết hiện tại còn chạy loạn khắp nơi, cũng không nhìn xem người khác có rảnh rỗi nói nhảm với mình hay không."

Đào Nhiên đứng lên nói: "Quấy rầy rồi, tôi đi đây."

"Đợi đã." Long Thu nói: "Tìm tôi có chuyện gì?"

Đào Nhiên: "Vốn dĩ muốn cùng cô ăn trưa."

"Vậy còn đi cái gì?" Long Thu mặt ghét bỏ nói: "Mời nữ sĩ dùng bữa chính là loại thái độ này sao?"

Đào Nhiên: "..." Không phải cô nói không rảnh sao?

Long Thu mở tủ quần áo phòng làm việc đổi món áo khoác màu sắc sáng hơn chút, đi tới bên cạnh Đào Nhiên nói: "Đi thôi, tốc độ nhanh một chút, buổi chiều tôi còn có rất nhiều chuyện phải xử lý."

Làm nữ nhân hơn hai mươi năm, Đào Nhiên đột nhiên cảm thấy mình căn bản không hiểu nữ nhân. Ví dụ như bây giờ, hắn hoàn toàn không hiểu Long Thu nghĩ gì. Rõ ràng chính nàng mặt mày khó chịu nói không rảnh, trong nháy mắt lại không kịp chờ đợi muốn cùng mình đi ăn, chẳng lẽ nữ nhân làm tổng tài không giống nữ nhân bình thường?

Hai người ở quán ăn tây bên cạnh công ty tìm một vị trí, Long Thu gọi cho Đào Nhiên một chén canh, lý do của nàng là thân thể Đào Nhiên vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, không thể uống rượu. Thịt bò bít tết đưa lên, Đào Nhiên cầm dao nĩa đang chuẩn bị ăn, Long Thu nói: "Cậu cùng nữ sĩ ăn cơm, vẫn luôn không lễ phép như vậy sao?"

"..."

Đào Nhiên mặt mờ mịt, không biết mình lại làm sai điều gì. Trước kia Long Thu ghét bỏ hắn ăn cơm thô lỗ, nhưng hôm nay hắn đã tận lực ưu nhã, trước lúc ngồi cũng có giúp Long Thu kéo ghế, hắn không biết Long Thu lại không vừa mắt hắn chỗ nào.

Thấy Đào Nhiên mờ mịt đưa mắt nhìn, Long Thu tức giận nói: "Giúp tôi cắt thịt bò bít tết."

Đào Nhiên oán trách bật thốt lên một câu, "Tự cô không biết cắt sao?"

Sắc mặt Long Thu trong nháy mắt liền như gió thổi báo hiệu giông tố sắp đến, Đào Nhiên bị hù sợ im miệng lại, bắt đầu ngậm đắng nuốt cay giúp Long Thu cắt thịt bò bít tết. Cắt xong hắn còn đặc biệt chân chó nói: "Long tổng, ngài nhìn xem kích cỡ thích hợp chưa?"

Long Thu từ trong lổ mũi hừ một tiếng, bày tỏ còn tạm được. Đào Nhiên tâm mệt bắt đầu ăn đồ, trong lòng đang suy tư mình rốt cuộc là dây thần kinh nào bị lệch mới sẽ nghĩ muốn cùng Long Thu cùng nhau ăn cơm. Đang ăn được một nửa, đột nhiên có hai cô gái đi tới bên cạnh Đào Nhiên nói: "A... Anh là Đào Nhiên sao?"

Đào Nhiên quay đầu nhìn các nàng, mỉm cười nói: "Là tôi."

"Oa... Trời ơi..." Hai cô gái kích động mặt đỏ rần, ghé vào bên cạnh Đào Nhiên nói: "Có thể ký cái tên cho bọn em không"

"Được a." Đào Nhiên nói: "Nhưng mà tôi không có bút."

"Vậy thì chụp chung đi, cùng chụp chung có được không?"

Đào Nhiên rất cao hứng đồng ý, cùng hai người chụp chung một tấm. Lúc ngẩng đầu lên, Long Thu ngồi đối diện mặt đã đen như đáy nồi. Hai cô gái lúc đi vẫn còn nhỏ giọng thì thầm, "Nữ nhân mặt đen kia chắc không phải là bạn gái Nhiên Nhiên chứ?"

"Không thể nào, Nhiên Nhiên khẩu vị kém như vậy sao?"

"..." Đào Nhiên cả người toát mồ hôi lạnh giải thích: "Long tổng đừng nóng giận, bọn họ hiểu lầm, tiểu nhân làm sao có thể trèo cao nổi ngài?"

Long Thu sậm mặt lại nhìn Đào Nhiên một lúc lâu, sau đó khẽ nâng cằm kiêu căng nói: "Biết là được."

Một bữa cơm này Đào Nhiên ăn nơm nớp lo sợ, dẫn đến lúc xế chiều nhà tạo hình còn cho rằng Đào Nhiên là da dầu, nhét cho hắn một đống lớn mỹ phẩm dưỡng da khống dầu. Đào Nhiên xách một đống đồ lớn rời khỏi, lòng nói mặt ta đầy mồ hôi dầu tất cả đều là do Long tổng chúng ta dọa đi ra.

Sau khi trở về nhận được điện thoại của Thôi Hiểu, ở trong điện thoại Thôi Hiểu mời hắn cùng đi thảm đỏ. Bởi vì loại nhân sĩ không thuộc giới giải trí như Bạch Thiếu Huy là không thể đi thảm đỏ, cho nên người phụ trách làm sứ giả hộ hoa rất tự nhiên liền thành Đào Nhiên. Đào Nhiên vỗ ngực bày tỏ, giày cao gót cứ thoải mái mang, đến lúc đó ta nhất định đỡ vững vàng.

Lễ trao giải điện ảnh hôm đó, Thôi Hiểu ngồi xe của Đào Nhiên cùng đi. Dọc đường Bạch Thiếu Huy gọi điện thoại cho Đào Nhiên, "Huynh đệ, tôi tạm thời giao Hiểu Hiểu cho cậu, tôi hôm nay cố ý không đưa nàng tới, cậu biết tôi có một kinh hỉ cho nàng mà."

Cái kinh hỉ này của ngươi đối với ta mà nói là kinh hãi, Đào Nhiên nội tâm phun xả, ngoài miệng lại nói: "Yên tâm đi, đem Thôi Hiểu giao cho tôi còn có gì mà không yên tâm?"

"Chính là giao cho cậu tôi mới không yên tâm a, Hiểu Hiểu đã nhiều lần ở trước mặt tôi khen cậu đẹp trai."

Đào Nhiên: "Vậy cũng không có biện pháp, đó chính là sự thực."

"Không nói nhiều thừa thãi." Bạch Thiếu Huy dặn dò: "Không cho phép đem kinh hỉ của tôi tiết lộ cho Hiểu Hiểu."

"Được được..."

Hắn vừa mới cúp điện thoại, Thôi Hiểu cười nói: "Thiếu Huy càng ngày càng dông dài."

Đào Nhiên còn chưa kịp phụ họa, điện thoại lại tới, Long Thu nói: "A lô, đang ở đâu? Muốn ngồi xe tôi cùng đi không?"

"Không cần đâu Long tổng." Đào Nhiên nói: "Tôi đã cùng Thôi Hiểu đi rồi."

"Tít tít tít..."

Đào Nhiên nhìn điện thoại di động không hiểu nổi nói: "Sao đột nhiên cúp rồi?"

Long Thu hung hãn đem điện thoại di động ném ra ngoài, trợ lý vội vàng giúp nàng nhặt về, nói: "Long tổng, chúng ta nên lên đường rồi."

Long Thu mặc lễ phục màu đen tao nhã, vẽ trang điểm tinh xảo. Nàng không biết tại sao bản thân nghe được việc này lại tức giận, rõ ràng là chính nàng để cho Đào Nhiên đến gần Thôi Hiểu. Long Thu lên xe nói: "Đi thôi."

Xe của Long Thu khiêm tốn tiến vào lễ trao giải điện ảnh Hoàng Thiên, thời điểm nàng ngồi xuống vị trí nhìn chung quanh một lần, không nhìn thấy Bạch Thiếu Huy, ở vị trí của nàng có thể nhìn rất rõ ràng tình huống thảm đỏ.

Sau khi xe Đào Nhiên đến, lập tức liền bị chìm ngập trong đám ký giả nhao nhao chen chúc. Đương lúc hắn đội lên áp lực che chở Thôi Hiểu xuống xe, toàn trường đều vang lên tiếng hoan hô. Từ sau khi chiếu phim, fan CP của hai người bọn họ cũng không ít. Đào Nhiên vừa đỡ Thôi Hiểu phòng ngừa nàng ngã, vừa ứng phó các ký giả.

Không ngừng bị yêu cầu đứng lại chụp hình, một đoạn thảm đỏ không dài bị bọn họ đi mất hai mươi phút. Cuối cùng Đào Nhiên quả thực không chịu nổi, liền kéo Thôi Hiểu đi. Sau khi hai người ngồi xuống vị trí, Đào Nhiên hỏi: "Lão Bạch có bảo hôm nay có kinh hỉ gì muốn cho cậu không?"

"Không có a." Thôi Hiểu hưng phấn nói: "Cậu có phải biết cái gì?"

Đào Nhiên cười nói: "Đây là bí mật."

Thôi Hiểu không nhịn được cười ra tiếng, trong lòng cũng đang yên lặng mong đợi kinh hỉ của Bạch Thiếu Huy.

Vị trí của Long Thu ở ngay hàng phía sau Đào Nhiên, nàng nhìn Đào Nhiên cùng Thôi Hiểu vừa nói vừa cười, thật là nhìn thế nào cũng chướng mắt. Lòng nói Thôi Hiểu quả nhiên là một nữ nhân làm cho người chán ghét, sớm muộn cũng phải thu thập nàng.

Các ký giả cũng chụp hình cảnh hai người bọn họ ngồi chung một chỗ vừa nói vừa cười, ngay cả tựa đề tờ báo ngày mai bọn họ đều nghĩ xong rồi, tình nhân màn ảnh từ giả thành thật...

Ánh đèn sân khấu đột nhiên sáng lên, cùng với một trận âm nhạc vui vẻ, hai MC một nam một nữ ăn mặc sáng sủa lên đài. Ngay sau đó chính là một đoạn mào đầu, Đào Nhiên nghe một chút liền có hơi mệt lả. Thôi Hiểu ở bên cạnh nói: "Cậu nói xem chúng ta lần này có thể có giải không?"

"Có thể." Đào Nhiên rất chắc chắn nói: "Cho nên cậu hiện tại phải làm chính là đem cảm nghĩ nhận thưởng lấy ra, tử tế đọc mấy lần cho thuộc."

Thôi Hiểu cực kỳ cho là đúng, từ trong xách tay móc ra một tờ giấy nhỏ, rất nghiêm túc nhìn. Đào Nhiên cũng bị nàng làm có chút khẩn trương, hắn đưa tay vào túi, chuẩn bị móc ra tờ cảm nghĩ nhận thưởng của mình đọc thuộc lòng một phen. Kết quả móc nửa ngày cũng không mò ra cái gì, Thôi Hiểu nói: "Cậu đang tìm gì vậy?"

"Cảm nghĩ nhận thưởng của tôi." Đào Nhiên chảy mồ hôi trán nói: "Không thấy."

Thôi Hiểu nói: "Nhìn của tôi đi, dù sao cảm nghĩ nghìn bài rập khuôn, đổi tên một chút là được."

"Nói cũng phải." Đào Nhiên liền chúi đầu tới, hai người hướng về một tờ giấy nhỏ thì thào.

Bên cạnh một minh tinh tiền bối thấy hai người họ tụm lại lặng lẽ nói thật lâu, trong lòng hết sức tò mò, liền tiến tới nghe lén. Kết quả nghe bọn họ nói gì mà, cảm ơn mẹ cảm ơn CCTVxxTV cảm ơn đạo diễn cảm ơn biên kịch...

"..." Tiền bối mặt phức tạp rút đầu về, bụng nghĩ người trẻ tuổi đầu năm nay hóa ra là kết giao như vậy.

Tiếp theo chính là biểu diễn của các nghệ sĩ, sau đó MC tuyên bố các tác phẩm và diễn viên đề cử của từng giải thưởng, cuối cùng công bố đáp án chung cuộc, sau đó diễn viên lên đài phát biểu cảm nghĩ. Quá trình này vô cùng dài dòng, hơn nữa hạng mục quan trọng nam nữ chính xuất sắc nhất lại là chốt cuối, nói cách khác Đào Nhiên và Thôi Hiểu phải đợi đến cuối cùng.

┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴