Nữ Phụ Ác Độc Cười Với Ta

Chương 169: Đệ đệ muốn leo giường ⑩

Quỳ Thanh Thanh giống như đại gia ngồi ở trên giường, hơi hất cằm nói: "Không nhìn thấy tôi là bệnh nhân sao? Còn không mau đút?"

Nữ tu la nói chuyện, Đào Nhiên dĩ nhiên chỉ có thể tuân mệnh. Hắn múc chén cơm, kẹp thức ăn đưa đến trước mặt Quỳ Thanh Thanh, nói: "Ăn cơm ăn cơm nào, há cái miệng, a..."

Phong cách dỗ con quỷ dị như vậy, ba người khác có mặt rối rít ghé mắt. Đây là tự mình yêu cầu, Quỳ Thanh Thanh dù có quỳ cũng phải phối hợp, nàng buồn bực há miệng ra, bị Đào Nhiên nhét vào một khối xương sườn.

Ăn ngon...

Quỳ Thanh Thanh bên kia ăn, Tần Khắc nhìn hâm mộ, hắn đáng thương rưng rưng nhìn Chân Lăng nói: "À... cậu biết đó, tôi từ địa phương cao như vậy rớt xuống, cánh tay đều gãy rồi."

Cánh tay ngươi không phải được Tiền Linh Linh nối xong rồi sao? Chân Lăng trong lòng lầu bầu, nhưng cũng không nói gì đi múc chén cơm bưng tới, Tần Khắc không cần phải nói liền tự động há hốc miệng ra, "A... Tôi muốn xương sườn."

Chân Lăng nhét cho hắn khúc xương sườn, Tần Khắc nhai hai cái, lập tức trợn to hai mắt nói: "Chòi má, ăn thật ngon, nhóp nhép nhóp nhép... Biểu đệ đây thật là ngươi làm?"

Đào Nhiên đút Quỳ Thanh Thanh một đũa rau cải, liếc mắt khinh bỉ nói: "Ai là biểu đệ ngươi?"

"Biểu đệ của Thanh Thanh chính là biểu đệ của mọi người mà." Tần Khắc hoàn toàn quên chuyện Đào Nhiên đem bản thân té thảm như vậy, hắn đầy mặt hưng phấn nói: "Thật là ăn quá ngon, ta cuối cùng biết tại sao sau khi ngươi tới Thanh Thanh liền không muốn ăn cơm ta làm. So với đồ ngươi làm, ta làm quả thực chính là cho heo ăn."

Lời vừa nói ra, Chân Lăng bên cạnh quả thực nghĩ đem thức ăn trong tay đổ ụp lên mặt hắn. Ta ăn cơm ngươi làm lâu như vậy, kết quả ngươi nói ngươi làm chính là cho heo ăn, là ý gì? Ngươi là heo hay ta là heo?

Tần Khắc rõ ràng không có loại tự giác này, hắn tròn mắt nhìn Chân Lăng nói: "Cho thêm miếng thịt bái?"

Chân Lăng ôm hận đút thịt, Quỳ Thanh Thanh cũng không vui vẻ lắm nói: "Ngươi cũng biết ngươi làm chính là cho heo ăn sao, lâu như vậy nấu nướng không có một chút tiến bộ nào, ngươi không cảm thấy xấu hổ sao?"

Tần Khắc cũng không để bụng nàng tố khổ, hắn nói: "Tài nấu nướng chưa đến mức không đâu vào đâu, cô lâu như vậy vẫn không biết nấu cơm đều không xấu hổ, tôi có cái gì mà xấu hổ?"

Quỳ Thanh Thanh nhận một kích trí mạng, giận đến sắc mặt bắt đầu biến đen như mực, Tần Khắc thật nhanh ăn hết một chén cơm, nói: "Bát kia là canh sao? Tôi muốn uống chén canh."

Quỳ Thanh Thanh mím môi trợn mắt nhìn hắn một cái, sau đó nhìn Đào Nhiên. Đào Nhiên lãnh ngộ đầy đủ ý nàng, ý niệm chợt động, canh xương sườn liền bay đến trước mặt mình. Hắn nói: "Canh này là ta làm cho tỷ tỷ uống, các ngươi cũng đừng nghĩ nữa."

Tần Khắc: "..."

Quỳ Thanh Thanh kiêu ngạo đắc ý nhìn Tần Khắc, sau đó nói: "Đem cái muỗng cho ta, ta muốn uống canh."

Đào Nhiên bình tĩnh đem cái muỗng đưa cho nàng, đã nhiều năm như vậy, cái dạng nữ phụ gì hắn chưa thấy qua? Tần Khắc oán niệm nói: "Bát lớn như vậy, cô uống hết nổi sao?"

"Uống không xong cũng không cho ngươi." Quỳ Thanh Thanh mặt đắc ý uống canh.

Đào Nhiên đúng lúc đưa tới khăn giấy, "Lau miệng một chút."

Chân Lăng cũng trợn mắt nhìn Tần Khắc một cái, nếu không phải bởi vì hắn, bản thân cũng có thể uống một chén canh sườn thơm nức rồi.

Bốn người mỗi người một tâm tư ăn xong cơm, Lão Trương ở một bên nhìn toàn bộ quá trình con mắt cũng sắp thành xanh lục rồi. Tần Khắc dựa ở trên giường tiêu hóa, bỗng nhiên nói: "Thanh âm gì?"

Chân Lăng nói: "Sấm đánh sao?"

Quỳ Thanh Thanh giận dữ trừng lão Trương, "Ông đang giở trò quỷ gì?!"

Lão Trương tiều tụy nói: "Ta không có a, bụng muốn gọi, ta có biện pháp gì?"

Lúc này Tiền Linh Linh đi tới nói: "Tôi làm cơm tối rồi, mọi người muốn ăn một chút không?"

Nói xong nàng liền ngửi thấy mùi thơm trong phòng, cùng với mấy cái chén rỗng. Tiền Linh Linh nói: "Coi như tôi không có hỏi." Sau đó xoay người muốn đi.

"Đừng đi a!" Lão Trương kích động nói: "Ta còn chưa ăn đây? Ta thật không có ăn, không tin cô nghe bụng ta kêu."

Tiền Linh Linh buổi tối xào một đĩa dưa muối, nàng không phải Quỳ Thanh Thanh cũng không phải Tần Khắc, ở phương diện cơm nước liền tương đối giản dị. Lão Trương bưng một chén cơm lớn, phía trên chất đống dưa muối như một tòa núi nhỏ, hắn yên lặng ăn, trong cuộc đời lần đầu tiên cảm nhận được cái gì gọi là đồng nhân bất đồng mệnh*. Vừa mới gặp một bữa tiệc lớn, kết quả bản thân chỉ có thể ăn dưa muối, đây cũng không phải dùng một chữ thảm là có thể hình dung.

(*) đồng nhân bất đồng mệnh: cùng là người nhưng số mệnh khác nhau

Quỳ Thanh Thanh nằm ở trên giường khó chịu nói: "Bụng ta khó chịu."

Đào Nhiên giúp nàng đè huyệt vị nói: "Ai bảo một mình chị uống cạn sạch cả bát canh?"

"Ta chính là no chết cũng không cho hắn ăn cùng." Quỳ Thanh Thanh khó chịu hừ hừ.

Đào Nhiên đỡ nàng dậy, nói: "Tôi giúp chị xoa bóp nhé, sẽ tiêu hóa nhanh một chút."

Quỳ Thanh Thanh nhắm mắt lại tựa vào Đào Nhiên đưa tay, "Được a được a."

Đào Nhiên bắt đầu ấn cho Quỳ Thanh Thanh, Tiền Linh Linh nhìn, hâm mộ nói: "Thanh Thanh tỷ, em trai chị thật ôn nhu a."

Quỳ Thanh Thanh không nhịn được cong cong khóe miệng, trong lòng đắc ý hết sức, ngoài miệng lại nói: "Hắn nào có tốt như vậy, phiền người thật nhiều."

Đào Nhiên chỉ cười cười không nói lời nào, Tiền Linh Linh nói: "Người đều có khuyết điểm mà, chị đừng ở trước mặt người ngoài nói hắn như vậy."

Quỳ Thanh Thanh: "Tôi cứ nói."

Tiền Linh Linh không dám ồn ào với Quỳ Thanh Thanh, nàng đưa mắt nhìn Đào Nhiên, bộ dáng lấp lánh để cho người nhìn liền thích. Đào Nhiên thấy nàng nhìn mình, liền hướng về nàng cười một tiếng. Tiền Linh Linh đỏ mặt, nói: "Thanh thanh tỷ, biểu đệ chị tên gọi là gì "

Quỳ Thanh Thanh nói: "Hắn tên Triều Ca."

"Nha, thật là dễ nghe." Tiền Linh Linh nghĩ một chút, sau đó nhìn Đào Nhiên nói: "Vậy hắn có bạn gái chưa?"

Đào Nhiên nhướn lông mày lên, Quỳ Thanh Thanh cũng sửng sốt một chút. Một cô gái hỏi một người con trai có bạn gái hay chưa, nàng có ý tứ gì rất dễ dàng đoán được. Không hiểu tại sao, Quỳ Thanh Thanh có chút không vui, nàng nói với Đào Nhiên: "Aiz, người ta hỏi cậu có bạn gái hay chưa."

Đào Nhiên ôn hòa cười một tiếng, nói: "Không có."

Ánh mắt Tiền Linh Linh trong nháy mắt tràn đầy hào quang, nàng cắn môi một cái, quả thực không biết bản thân nên nói gì.

Tần Khắc cười nói: "Yo yo yo, Linh Linh trưởng thành rồi, là đại cô nương rồi."

Tiền Linh Linh bị hắn đùa giỡn tay chân cũng không biết để vào đâu, nàng nhìn Đào Nhiên, giống như đang đợi một câu trả lời của Đào Nhiên.

Đào Nhiên nhìn về phía Quỳ Thanh Thanh nói: "Tỷ tỷ, chị nói xem nên làm gì?"

Quỳ Thanh Thanh trong lòng phiền não một trận, nàng lạnh mặt nói: "Cậu thích ai muốn cùng ai cùng một chỗ, hỏi tôi làm gì? Cậu vẫn còn bú sữa mẹ sao?"

Đào Nhiên không thèm để ý nàng nói lời hung dữ, chỉ là nói: "Dị năng của Linh Linh là chữa trị, nhất định là một cô nương rất hiền lành."

Tiền Linh Linh thẹn thùng hết sức, quay đầu lao ra khỏi phòng nói: "Tôi đi nấu nước uống cho mọi người."

Chân Lăng cũng không nhịn được cười lên, Tần Khắc nói: "Tiểu tử ngươi may mà có một gương mặt tuấn tú, Linh Linh là cô gái được hoan nghênh nhất trấn nhỏ chúng ta đó."

Đào Nhiên chỉ cười cười, Quỳ Thanh Thanh cuối cùng không nhịn được, vén chăn xuống giường nói: "Nơi này ồn ào chết, ta trở về!"

Nói xong mang cả người áp suất thấp đi, Tần Khắc không giải thích được nói: "Nàng đây là thế nào? Ai chọc nàng?"

Chân Lăng nói: "Cậu nói Linh Linh là nữ hài được hoan nghênh nhất, nàng khả năng mất hứng rồi."

"Tôi là nói thật a." Tần Khắc nói: "Nếu xếp hạng nữ nhân không được hoan nghênh nhất trấn nhỏ, nàng đoán chừng có thể lên bảng."

Đào Nhiên lễ phép nói: "Tỷ tỷ thân thể còn chưa lành, tôi đi về nhìn một chút."

Nói xong hắn liền đuổi theo, lúc này đã là chạng vạng, nắng chiều chiếu vào trong trấn nhỏ, có một loại cảm giác bình an hài hoà. Không ít cư dân trong trấn đều đi ra ngắm nắng chiều, Đào Nhiên đi qua bên cạnh bọn họ, có vài người lặng lẽ nhìn Đào Nhiên, nhỏ giọng nói chuyện. Đào Nhiên thỉnh thoảng có thể nghe được đôi lời, nói chính là chuyện hôm nay đánh Tần Khắc.

Hắn cũng không thèm để ý, một mình trở về biệt thự. Cửa biệt thự đang đóng, bên trong tĩnh lặng, Đào Nhiên nói: "Tỷ tỷ!"

Không ai trả lời hắn, hắn đi lên lầu, Quỳ Thanh Thanh không có ở biệt thự. Đào Nhiên cũng không gấp, hắn ra khỏi nhà, hai chân cách mặt đất, bay lên vùng trời trong trấn nhỏ, càng bay càng cao, dần dần có thể nhìn thấy cả cái trấn. Sau đó hắn nhìn thấy Quỳ Thanh Thanh đi một mình trên đường, nắng chiều chiếu vào trên người nàng, đem bóng nàng kéo rất dài.

Quỳ Thanh Thanh cũng không biết bản thân tại sao phải không vui, có lẽ là bởi vì Tần Khắc và Chân Lăng, có lẽ là bởi vì mọi người đều có người mình thích đều tốt đẹp mỹ mãn, chỉ một mình mình làm cho người chán ghét. Nàng đi tới bờ hồ mọc rất nhiều cỏ dại, trong hồ thỉnh thoảng lại có cá lội qua.

Cõi đời này không chỉ có người là biến dị, ngay cả cỏ cây động vật đều có biến dị, bọn họ ban đầu đem trấn nhỏ này dọn dẹp cũng tốn công sức rất lớn. Nhưng mà cá bên trong nước không thể hoàn toàn dọn dẹp, bởi vì cho dù là người dị năng hệ thủy, cũng không thể bảo đảm có thể ở trong nước đánh thắng được cá biến dị.

Quỳ Thanh Thanh đứng ở ven hồ, gió nhẹ nhàng thổi tóc nàng phiêu phiêu.

Ngay ở thời điểm nàng đang suy nghĩ gì đó, sau lưng bỗng nhiên truyền tới một trận đại lực, cả người nàng đều té xuống về phía hồ. Quỳ Thanh Thanh thật thất kinh, nàng không phải người dị năng kim loại, hơn nữa nước khắc lửa, nàng rớt vào cũng không thể bảo đảm hoàn hảo không tổn hao đi lên.

Lúc nàng sắp lập tức rơi vào trong hồ, một đôi tay ôm lấy eo nàng, sau đó nàng liền bay lên. Đào Nhiên từ phía sau lưng ôm Quỳ Thanh Thanh, mang nàng bay lên trên trời, Quỳ Thanh Thanh khẩn trương nắm cánh tay Đào Nhiên. Lúc này nàng dĩ nhiên biết là ai đang trêu cợt mình, nàng cả giận nói: "Chơi với tiểu mỹ nhân hiền lành của ngươi đi, chớ tới phiền ta!"

Đào Nhiên cười một cái, ở trên không trung ôm ngang Quỳ Thanh Thanh lên, chao đảo giữa bầu trời. Quỳ Thanh Thanh sợ hãi té xuống, nàng nắm thật chặt cánh tay Đào Nhiên. Đào Nhiên nói: "Tỷ tỷ tại sao tức giận? Bởi vì ghen sao?"

Quỳ Thanh Thanh: "Ta ghen cái gì?"

"Ăn giấm của Tiền Linh Linh a." Đào Nhiên nói: "Bởi vì nàng khả năng đem tôi từ bên cạnh chị cướp đi."

Quỳ Thanh Thanh mắng: "Sao ngươi lại không biết xấu hổ như vậy? Ngươi tưởng ngươi là ai? Tiểu thí hài nhà ngươi tới nơi này mới mấy ngày? Mau mau mau, mau buông ta ra cách ta xa một chút."

"Ờ." Nói xong Đào Nhiên liền buông lỏng tay, Quỳ Thanh Thanh cảm giác thân thể thoắt cái rơi xuống, nàng hét lên một tiếng tốc độ thật nhanh ôm bả vai Đào Nhiên.

Đào Nhiên giang hai tay ra, vô tội nói: "Tỷ tỷ, tôi buông chị ra rồi, sao chị còn không cách xa tôi ra."

┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴