"Cái gì chết chắc?" Long Thu ở bên kia nói: "Làm sao vậy?"

Đào Nhiên lập tức ngửa đầu lên, phòng ngừa mũi miệng bị bùn cát che kín. Điện thoại di động cũng rơi vào bên trong nước tắt đen màn hình, Long Thu bên kia cũng không nghe được tiếng của Đào Nhiên nữa. Nàng tức thì luống cuống, gọi điện thoại cho trợ lý, "Hôm nay Đào Nhiên ở nơi nào quay quảng cáo, gửi địa chỉ cho tôi."

Trợ lý lập tức gửi địa chỉ cho Long Thu, Long Thu mặt lạnh hùng hổ đi ra ngoài. Dọc đường đi gặp phải mấy thành viên ban quản trị chào hỏi, Long Thu nhìn cũng không nhìn trực tiếp đi qua bọn họ. Nhóm hội đồng quản trị chẳng hiểu ra sao, còn tưởng ai chọc phải Long Thu.

Trên bờ biển mấy người cầm dây thừng chuẩn bị móc xe Đào Nhiên, sau đó lại đem xe kéo lên. Nhưng mà sóng biển hơi lớn, nhiều lần đi xuống đều bị sóng biển đẩy trở lại rồi. Tony gấp đến độ phát khóc, "Nhiên Nhiên của ta a, nếu hắn xảy ra chuyện gì ngươi phải chịu trách nhiệm hoàn toàn, ngươi phải ngồi tù ngươi biết không?"

Đạo diễn cũng bị hù sợ đầu đầy mồ hôi, hắn nói: "Không sao, xe đóng rất kín, nước biển tạm thời không vào được."

Nước rất nhanh liền tràn đầy chỗ điều khiển, Đào Nhiên chuyển tới vị trí ghế sau. Nơi đó hơi có chút vênh lên, tạm thời còn chưa ngập tới. Lúc này hắn cũng không dám mở cửa của chỗ ngồi phía sau nữa, đàng hoàng chờ người tới cứu.

"Tiểu Mỹ à, ký chủ gặp nguy hiểm ngươi có cứu hay không a?"

Hệ thống Tiểu Mỹ nói: "Công năng tự cứu cần thăng cấp hệ thống hai lần, trước mắt ký chủ tích điểm chưa đủ, không đủ để làm hệ thống thăng cấp."

Đào Nhiên tan vỡ nói: "Vậy cứ nhìn ta chết sao? Ta chết ngươi làm sao bây giờ?"

Tiểu Mỹ mở đôi mắt quầng thâm nói: "Ký chủ không cần lo lắng cho Tiểu Mỹ, Tiểu Mỹ đổi ký chủ khác là được, người ta sẽ nhớ ngươi."

"... Ai lo lắng cho ngươi?"

Xe của Đào Nhiên hình như bị cái gì đụng một cái, gấu trúc Tiểu Mỹ nói: "Ký chủ ngươi được cứu rồi, vừa rồi là tiếng dây thừng móc lấy đầu xe."

"Quá tốt." Đào Nhiên thở phào, "Ta biết mà, người đẹp trai như ta không thể nào tráng niên mất sớm được."

Sau đó lập tức hắn liền mừng quá hóa bi, cả thân xe bị kéo hướng lên bờ. Nước biển bùn cát nguyên bản từ từ rót vào xe nhanh chóng tràn vào, chỗ ngồi phía sau của Đào Nhiên cũng lập tức bị nước ngập đầy. Hắn phồng miệng nén khí, trợn to mắt nhìn hệ thống.

Gấu trúc Tiểu Mỹ niết cặp móng thành hình cầu, "Ký chủ cố lên! Kiên trì một hồi nữa, chỉ cần nín thở thêm ba phút, ngươi liền được cứu rồi."

Lỗ mũi Đào Nhiên póc póc nổi lên mấy cái bong bóng, phổi thiếu dưỡng khí đến cực hạn, miệng không tự chủ há ra, nước biển lập tức đổ vào. Đào Nhiên cảm giác phổi đau rát, đầu óc liền choáng váng, không biết trời trăng gì nữa.

Long Thu lái xe đi tới bãi biển quay quảng cáo, xa xa nhìn thấy một đám người đứng trên bờ biển. Nàng xuống xe vọt tới, "Tony!"

Tony thoắt cái nổ óc, thất thanh nói: "Long tổng?"

Long Thu chạy tới nói: "Đào Nhiên đâu?"

Tony đỏ mắt chỉ vào xe đang bị kéo trên biển, "Hắn còn ở trên xe."

Long Thu cũng không biết chuyện gì xảy ra, thoắt cái đỏ mắt. Đạo diễn công ty quảng cáo bị dọa sợ, nói: "Long tổng ngài đừng gấp, xe lập tức được kéo lên rồi, Đào Nhiên hắn không có việc gì."

Long Thu nhìn xe trong biển, lại nhìn đạo diễn, thanh âm lạnh đến như đóng băng, "Bất kể hắn như thế nào ông đều chớ nghĩ tiếp tục lăn lộn, tôi sẽ đích thân gọi điện thoại cho giám đốc công ty các ông, ông bị sa thải rồi biết không?"

Giờ thì đạo diễn thật muốn khóc, nhưng mà Đào Nhiên vẫn phải cứu, nếu không hắn khả năng còn phải ngồi tù.

Xe rất nhanh bị kéo lên, tất cả mọi người đều xông tới, người phụ trách kéo nhìn một cái, nói: "Không tốt, cửa xe mở rồi, bên trong đã sớm bị ngập."

Tony chân mềm nhũn, té lăn quay trên bờ cát. Long Thu bỏ giày cao gót vọt tới, vừa vặn nhìn thấy Đào Nhiên bị người kéo ra. Toàn thân hắn đều ướt đẫm, da trắng bệch môi tái xanh, nhắm mắt lại nằm ở đó không nhúc nhích.

"Đào Nhiên." Long Thu quỳ xuống bên cạnh Đào Nhiên, đưa tay vỗ vỗ mặt hắn.

Nàng hít sâu mấy hơi, bóp miệng Đào Nhiên bắt đầu làm hô hấp nhân tạo, dốc sức ấn phổi hắn. Đào Nhiên ói ra không ít nước, nhưng mà vẫn không khôi phục hô hấp. Xe cứu thương tới rồi, Tony tới nói: "Long tổng, xe cứu thương tới rồi."

Long Thu nói: "Vậy còn chờ gì nữa, mau đưa hắn đi a."

Nhân viên y tế rất nhanh đưa Đào Nhiên lên xe, Long Thu chân trần đi theo. Trên xe cứu thương chỉ được một người đi cùng, Tony chỉ đành tự lái xe đi bệnh viện. Bọn họ vội vàng đi, đạo diễn tê liệt ngồi trên bờ cát, hắn biết mình xong rồi, về sau cũng sẽ không còn công ty quảng cáo nào muốn hắn nữa.

Tony chạy tới phòng cấp cứu bệnh viện, Long Thu đang ngồi ở bên ngoài chờ. Tóc nàng có chút tán loạn, nguyên bản đuôi ngựa buộc chỉnh tề có chút lỏng ra. Tony đi tới nói: "Long tổng, thế nào rồi?"

Trên mặt Long Thu không chút biểu tình, thanh âm cũng rất bình tĩnh nói: "Vừa rồi đã đưa vào, tình huống thế nào vẫn chưa biết."

Tony có chút hối tiếc nói: "Tôi không nên nhận cái quảng cáo này cho Nhiên nhiên."

Long Thu nói: "Bây giờ hối hận cũng đã chậm, về sau thời điểm nhận quảng cáo suy nghĩ kỹ càng là được."

Hai người ngồi chung một chỗ, một lát sau Long Thu nói: "Anh trở về đi, còn có chuyện cần anh xử lý. Chuyện này phải che giấu tốt, đừng để cho đám ký giả kia chụp tới."

"Được." Tony đứng lên chuẩn bị đi, hắn nhìn Đào Nhiên một cái, sau đó từ trong túi xách lấy ra cái lược và gương nhỏ nói: "Long tổng, tóc của cô có chút rối loạn."

Long Thu nhận lấy gương nhìn một cái, sau đó bắt đầu chải đầu. Chỉ chốc lát sau nàng lại khôi phục thành nữ tổng tài lãnh khốc cẩn thận tỉ mỉ kia, nàng gọi điện thoại cho trợ lý, để trợ lý đưa một đôi giày tới bệnh viện cho nàng.

Trợ lý còn chưa tới đèn phòng giải phẫu đã tắt, Long Thu đứng lên, bác sĩ cùng y tá đẩy Đào Nhiên đi ra.

Long Thu nói: "Thế nào rồi?"

Thầy thuốc nói: "Đã thoát khỏi thời kỳ nguy hiểm."

Long Thu thở phào nhẹ nhõm, thần kinh căng thẳng cũng thả lỏng xuống. Thầy thuốc nói: "Bất quá hắn thiếu dưỡng khí thời gian khá dài, có thể sẽ có một ít hậu di chứng. Nghề nghiệp hắn là diễn viên đúng không, tôi từng xem qua phim hắn. Gần đây tốt nhất không nên an bài cho hắn công việc gì, hắn cần phải tĩnh dưỡng."

Long Thu gật đầu, "Được, là hậu di chứng như thế nào?"

"Bởi vì não bộ thiếu dưỡng khí một đoạn thời gian, về sau có thể sẽ thường xuyên nhức đầu, nghiêm trọng còn sẽ dẫn tới hôn mê." Thầy thuốc nói: "Nếu tĩnh dưỡng đàng hoàng, triệu chứng sẽ được cải thiện."

Đào Nhiên bị đưa vào phòng bệnh, Long Thu đi vào theo, nhìn Đào Nhiên sắc mặt tái nhợt nằm trên giường. Nàng có chút như giải bỏ gánh nặng, lại có chút thương tâm. Nàng cũng không biết bản thân tại sao lại có loại cảm giác này, trợ lý tiến vào nhìn thấy Đào Nhiên vẫn còn ngủ mê man, nhỏ giọng nói: "Long tổng, giày tới rồi."

Long Thu khom người đổi giày, nói: "Gần đây không cần an bài công tác cho Đào Nhiên."

Trợ lý ghi nhớ, lại nói: "Nhưng còn lễ trao giải điện ảnh ba ngày sau?"

Long Thu trầm mặc một hồi, nàng biết đối với diễn viên mà nói loại giải thưởng này quan trọng dường nào, cũng biết đối với một diễn viên người mới mà nói loại thời khắc này vinh dự bao nhiêu. Dựa theo ý tưởng của nàng, Đào Nhiên có thể không cần đi tham gia buổi lễ này, nhưng mà nàng tôn trọng ý của Đào Nhiên. Vì vậy nói: "Chờ hắn tỉnh rồi, nhìn xem ý hắn thế nào đi."

Lúc Đào Nhiên tỉnh lại Long Thu đã đi rồi, CEO Tinh Huy cũng không có rảnh rỗi như vậy. Tony đang ngồi ở mép giường bóc quýt, thấy hắn tỉnh rồi cao hứng thiếu chút nữa nhảy cỡn lên, sau đó không thèm để ý Đào Nhiên bị quýt đập trúng lỗ mũi xông ra tìm thầy thuốc. Bác sĩ tiến vào làm một lượt kiểm tra cho Đào Nhiên, nói: "Đã không sao, tiếp theo cần nghỉ ngơi cho khỏe."

Tony che ngực nói: "Aiz u cậu cuối cùng tỉnh rồi, nếu cậu có mệnh hệ gì, anh chắc phải đi tuẫn tình mất."

Đào Nhiên chảy mồ hôi một chút, cầu xin tha thứ: "Ngàn vạn lần đừng, nếu tôi chết còn phải cùng anh cùng một chỗ, vậy thì đúng là chết không nhắm mắt."

"Ghét." Tony liếc mắt khinh bỉ, nói: "Cậu tỉnh lại thật không khéo, Long tổng vừa mới đi. Cậu không biết Long tổng ở trên bờ biển nhìn thấy cậu ngưng thở là bộ dáng gì đâu, đôi mắt đỏ bừng đỏ bừng, tự mình làm hô hấp nhân tạo."

"Vậy sao?" Đào Nhiên cười cười nói: "Tôi biết mà, Long tổng vẫn là rất thiện lương."

Tony lại liếc mắt khinh bỉ, "Thiện lương? Nếu người không thở đổi thành ta, nhìn xem nàng còn có thể thiện lương hay không?"

┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴