Chiến hỏa vô duyên vô cơ đốt tới trên người mình, Cảnh Minh bày tỏ mình thật không phải oan uổng bình thường. Hắn bị tức thiếu chút nữa nổ tại chỗ, liền muốn chỉ lỗ mũi Đào Nhiên loạn mắng một trận, Cảnh ba nhàn nhạt liếc Cảnh Minh một cái, nói: "Ngươi muốn làm cái gì?"

Cảnh Minh: "..."

Đào Nhiên nói: "Hắn muốn đánh con a, không nhìn ra được sao?"

Cảnh Minh tức đỏ mặt nói: "Chớ nói bậy bạ."

Cảnh ba ưu nhã tự gắp cho mình một đũa thức ăn, nói: "Huynh đệ với nhau vì một nữ nhân mà muốn gây gổ, nói ra thật mất mặt, còn để ta nhìn thấy các ngươi như vậy, xem ta làm sao thu thập các ngươi."

Đào Nhiên lòng nói chúng ta đây là vì một nữ nhân sao? Chúng ta đây là vì hai nữ nhân. Kỳ thực hắn cũng không quá lo lắng, xã hội hiện đại tin tức phát triển như vậy, chỉ cần hai người đều còn sống, luôn sẽ có biện pháp liên lạc gặp mặt. Hơn nữa hắn vẫn còn đang đi học, cho dù Cảnh ba muốn con trai cắt đứt ý niệm kết hôn, cũng là cắt Cảnh Minh trước không phải sao.

Nghĩ tới đây Đào Nhiên vô cùng vui vẻ, hắn cảm thấy Cảnh Minh đem chuyện này nói cho Cảnh ba thật sự là quá chính xác, có một người anh như vậy đúng là vận may của hắn.

Bên này thì ngược lại, Cảnh Minh ngồi đối diện Đào Nhiên sắp đem gương mặt tuấn tú buồn thành một quả dưa muối. Hắn vẫn còn muốn nói lý tranh thủ, "Ba, Bách Trân nàng có chỗ nào không tốt?"

Mạnh Bách Trân quả thật cũng rất tốt, bất luận là tướng mạo hay gia thế, đều là nhất đẳng. Chỉ cần nàng nguyện ý kết hôn, sau lưng có vô số nam nhân đều đang chờ, bất cứ lúc nào đều có thể cùng nàng đi vào cung điện hôn nhân. Nhưng mà Cảnh ba chính là không thích, đối với việc này hắn chỉ nói ba chữ, "Ta không thích."

Cảnh Minh nhìn ba ruột mình, trong lòng có mười ngàn câu ĐMM không nói ra miệng, hắn muốn nói con cưới vợ liên quan cái rắm gì đến ba, ai quản ba có thích hay không. Nhưng mà hắn không dám nói, nín nửa ngày nghẹn ra một câu, "Tại sao vậy chứ?"

Cảnh ba không nói gì, Đào Nhiên ở một bên nói: "Ba chúng ta thích nữ hài tử đơn thuần."

Cảnh Minh nghiêng đầu nhìn Cảnh ba, trong mắt rõ ràng viết: Là vậy sao?

Cứ như vậy Cảnh ba liền căng mặt không nổi nữa, những lời này vô cùng có nhiều nghĩa a, cái gì gọi là ta thích nữ hài tử đơn thuần, các ngươi cùng ai cùng một chỗ liên quan gì đến ta? Nhưng mà chuyện hắn trước đó cương quyết chia rẽ hai huynh đệ còn sờ sờ trước mắt, làm cho hắn không nói những lời này ra miệng được.

Cảnh ba nói: "Các ngươi cùng ai làm loạn ta không xen vào, nhưng mà ta tuyệt không cho phép hai nữ nhân này vào cửa Cảnh gia, dĩ nhiên các ngươi cũng có thể không nghe lời ta, chẳng qua có hậu quả gì thì ta không nói trước được."

Cảnh mẫu thấy bầu không khí biến thành cái quỷ này, hòa giải nói: "Ăn cơm đi, nói những thứ này làm gì, thức ăn đều sắp nguội rồi."

Cảnh ba cũng không nói gì nữa, người một nhà cúi đầu ăn cơm, cho đến khi kết thúc, Cảnh Minh thừa dịp Cảnh ba rời khỏi kéo Đào Nhiên nói: "Giờ thì hay rồi, ngươi vui vẻ rồi chứ gì?"

Đào Nhiên nói: "Cái gì gọi là tôi vui vẻ, không phải chính anh gọi ba ba trở về sao? Chỉ cho phép anh chia rẽ tôi và Tư Thiều, lại không cho tôi chia rẽ anh và Mạnh Bách Trân?"

Có vẻ như đúng là cái lý này, Cảnh Minh không lời chống đỡ.

Đào Nhiên đi vào phòng mình, gửi cho Tư Kỳ cái tin nhắn, "Mau chuẩn bị cho tôi một cái điện thoại di động cùng sim điện thoại mới, để ngừa ngộ nhỡ, ba ba tôi biết chuyện này rồi."

Tư Kỳ quả thực chính là đáp ngay trong giây, "Nghe nói Cảnh tiên sinh đặc biệt lợi hại, có phải thật vậy không?"

Đào Nhiên ở trong đầu suy nghĩ lại một chút hình ảnh của Cảnh ba, nói: "Quả thật rất lợi hại, tôi gần đây vẫn là ngoan một chút thì tốt hơn, tôi sự định dẫn sự chú ý của hắn tới trên người anh tôi."

Tư Kỳ hỏi làm sao dẫn, Đào Nhiên liền nói để cho Mạnh Bách Trân làm trò nhiều lên, như vậy Cảnh ba liền sẽ tập trung đả kích Cảnh Minh và Mạnh Bách Trân. So ra mà nói, bản thân bên này liền sẽ ung dung hơn rất nhiều.

Tư Kỳ nhìn kế hoạch của hắn sau đó trầm mặc hồi lâu, cuối cùng không nhịn được nói: "Hắn thật sự là ca ca ruột của anh sao?"

"Phải." Đào Nhiên nói: "Không lừa già trẻ."

Sau đó Đào Nhiên lại liên lạc Tư Thiều, Tư Thiều bày tỏ bản thân sẽ toàn lực phối hợp, sắp tới nhất định ngoan ngoãn không gây chuyện. Đào Nhiên rất hài lòng, hắn nói: "Chỉ như vậy cũng không được, Mạnh Bách Trân không phải ám hại chúng ta một phen sao, chi bằng chúng ta cũng gài nàng một phen đi."

Sau khi Mạnh Bách Trân biết được Cảnh ba phản đối mình và Cảnh Minh cùng một chỗ, cả người đều lâm vào cáu kỉnh. Nàng không hiểu nổi, thật vất vả đẩy đi Tư Thiều, ngay cả thái độ của Cảnh mẫu đối với bản thân cũng có giãn ra, tại sao Cảnh ba vẫn cứ không đáp ứng?

Nàng đi nói với ba ba mình, Mạnh ba nhiều năm như vậy mới tìm được con gái, đối với con gái có thể nói là yêu thương chết đi được. Mạnh Bách Trân ở trước mặt hắn hết khóc lóc đến làm nũng, Mạnh ba chính là sao trên trời đều nguyện ý mua cho nàng.

Hắn đã sớm biết con gái bảo bối thích con trai lớn của Cảnh gia, hắn cảm thấy rất tốt, hai người cũng môn đăng hộ đối. Nghe Mạnh Bách Trân nói Cảnh ba không đồng ý, Mạnh ba liền không vui, con gái ta sao lại không xứng với con trai ngươi? Ngươi dựa vào cái gì không đồng ý?

Tức giận thì tức giận, chung thân đại sự của con gái nhất định phải giải quyết, vì vậy hắn hạ xuống cái mặt già hẹn Cảnh ba đi ra, muốn làm công tác tâm lý cho vị ba ba cứng ngắc này một chút.

Cảnh ba cũng không cự tuyệt, hắn mặc tây trang phẳng phiu đắt tiền, đến đứng trước mặt Mạnh ba, chính là khác biệt giữa lão nam nhân và người mẫu. Cảnh ba dè đặt bắt tay Mạnh ba, Mạnh ba nói: "Chúng ta tuy đều ở thành A làm ăn, nhưng hình như còn chưa gặp nhau được mấy lần."

Cảnh ba nói: "Trên phương diện làm ăn không có lui tới gì, dĩ nhiên ít gặp."

Mạnh ba là kinh doanh giới giải trí, Cảnh ba là kinh doanh nhiên liệu, quả thật không có qua lại gì. Mạnh ba nói: "Cảnh tiên sinh có nghĩ đến việc đầu tư vào giới giải trí hay không?"

Cảnh ba nói: "Có nghĩ tới."

Mạnh ba đại hỉ, nói: "Anh muốn đầu tư phương diện này, tìm người khác không tránh khỏi không yên tâm, tìm tôi thì anh có thể yên một trăm hai mươi cái tâm."

Cảnh ba lạnh lùng nói: "Tại sao? Anh không phải là người khác sao?"

"Làm sao giống vậy được?" Mạnh ba nói: "Chỉ cần con gái tôi cùng con trai anh kết hôn, vậy chúng ta liền là người một nhà."

Cảnh ba dường như đã sớm biết hắn muốn nói gì, nghe nói như vậy nội tâm không chút dao động nào, hắn uống một hớp cà phê, nhàn nhạt nói: "Khuyển tử trèo cao không nổi lệnh thiên kim."

Con trai hắn sao có thể không xứng với con gái mình, nói lời này ý tứ chính là cự tuyệt rồi? Sắc mặt Mạnh ba khó coi, nói: "Cảnh tiên sinh, chúng ta người quang minh chính đại không nói lời ngầm, anh rốt cuộc tại sao không đồng ý con gái tôi cùng con trai anh ở bên nhau?"

Cảnh ba cũng rất sảng khoái nói: "Nghe nói con gái anh trước hai mươi tuổi ở trong môi trường sinh hoạt cùng hoàn cảnh giáo dục vô cùng tồi tệ, tôi hoài nghi những điều này mang đến ảnh hưởng không tốt đến các phương diện phẩm đức của con anh, cho nên tôi cự tuyệt có một người con dâu như vậy."

Mạnh ba đỏ mắt ngây ngẩn nhìn chằm chằm Cảnh ba thật lâu, cuối cùng mắng: "Ngươi nói cái rắm!"

Cảnh ba khẽ mỉm cười, "Bây giờ nhìn lại, cho dù con gái ngài từ nhỏ đi theo bên cạnh ngài thì có vẻ cũng không có được sự giáo dục hay ảnh hưởng tốt gì, cho nên tôi càng thêm cự tuyệt..."

Mạnh ba ở chỗ Cảnh ăn cả bụng tức trở lại, Mạnh Bách Trân đáng thương rưng rưng nhìn hắn, "Ba, thế nào rồi?"

Mạnh ba một quyền đem bàn uống trà trong nhà đánh rung vang trời, sau đó cả giận nói: "Chẳng ra cái hình dáng gì, khắp thiên hạ nhiều thanh niên ưu tú như vậy, chúng ta không thèm con trai Cảnh gia hắn. Con gái con đừng lo, ba ba sẽ giới thiệu cho con các thanh niên ưu tú có triển vọng khác."

Được rồi, đây chính là bàn không xong rồi. Mạnh Bách Trân vừa nghĩ tới bản thân đều đã trọng sinh mà vẫn không thể cùng Cảnh Minh cùng một chỗ, không khỏi bi thương dâng trào, bụm mặt hức hức khóc thút thít.

Mạnh ba bị khóc cho tâm phiền ý loạn, thật nghĩ móc cây súng vọt tới Cảnh gia bùm bùm, nhưng mà hắn chỉ có một con gái bảo bối, còn là từ nhỏ không ở bên người chịu nhiều khổ cực như vậy...

Mạnh ba chịu đựng tay đau, lòng nói lần sau có tức giận cũng không thể đập đồ, thật là đau a. Hắn đưa tay vuốt lưng Mạnh Bách Trân, thuận lông an ủi nói: "Đừng khóc, có gì mà khóc. Ba ba vừa nhìn thấy dáng vẻ của ba ba Cảnh Minh kia, liền biết Cảnh Minh cũng không phải thứ tốt gì."

Mạnh Bách Trân: "Hu hu hu..."

Mạnh ba cảm giác đầu mình muốn nổ, hận không thể ôm khuê nữ cùng nhau khóc.

Buổi tối người Cảnh gia một lần nữa tụ tập đủ, Cảnh Minh trước giờ dùng cơm tìm Đào Nhiên nói: "Coi như ta sợ ngươi rồi, ta không phản đối ngươi và Tư Thiều nữa, nhưng mà ngươi phải giúp ta."

Đào Nhiên trợn trắng mắt khinh bỉ, nói: "Mời anh tiếp tục phản đối, dù sao cũng không có ích gì, tóm lại anh và Mạnh Bách Trân vẫn là trước qua cửa ải của ba đi đã."

Cảnh Minh cắn răng nói: "Nếu có biện pháp ở chỗ ba, ta còn tìm ngươi làm gì."

Đào Nhiên nói: "Vậy anh nghĩ tôi đối ba có biện pháp chắc?"

...

Cảnh ba ngồi ngay ngắn ăn cơm, Cảnh Minh trong lòng có chuyện đứng ngồi không yên, cuối cùng vẫn không nhịn được nói: "Ba, nghe nói phụ thân Bách Trân đi tìm ba?"

Cảnh ba: "Ừ."

"Vậy..." Cảnh Minh thận trọng nói: "Ông ấy nói cái gì?"

Cảnh ba nói: "Con gái hắn nghĩ muốn trèo cao con trai ta, bị ta chửi một trận, khóc chạy trở về."

Cảnh Minh: "..." Trời đất, cuộc sống này qua không nổi nữa!!

Đào Nhiên nghe buồn cười, lòng nói ba ba còn thật hài hước. Lúc này Cảnh ba nhìn Đào Nhiên nói: "Ngươi đối với chuyện này có ý kiến gì không?"

Đào Nhiên sửng sốt một chút, lòng nói liên quan ta cái rắm, hắn đầy mặt nghiêm túc ăn cơm, nói: "Ăn không nói ngủ không nói, ăn không nói ngủ không nói..."

Cảnh ba: "..."

Cảnh mẫu: "..."

Cảnh Minh: "..."

Cảnh Minh chấn kinh Đào Nhiên gan phì, hỏi: "Ngươi không muốn cùng Tư Thiều cùng một chỗ nữa sao?"

Đào Nhiên nói: "Anh đoán thử xem."

Cảnh Minh: "Ta không đoán."

Cảnh ba tựa như ngày đầu tiên nhận biết đứa con trai này vậy, nói: "Ba ba cũng muốn nghe thử ý tưởng trong lòng ngươi."

Đào Nhiên nói: "Là vầy, con dự định qua tiếp mấy năm, chờ con đến tuổi kết hôn pháp định liền cùng Tư Thiều kết hôn. Con đi ở rể Tư gia, nhà bọn họ chung quy sẽ không để cho con chết đói."

Cảnh Minh: "..."

Cảnh ba ngây ngẩn nhìn Đào Nhiên hồi lâu, chợt phát hiện nếu hắn thật làm như vậy, mình hình như cũng không có biện pháp gì tốt. Tư gia mặc dù không có thế lực lớn như Cảnh gia, nhưng cũng không phải hắn muốn như thế nào thì như thế đó. Vì vậy hắn giật giật khóe miệng một cái, nói: "Ngươi chỉ có một điểm tiền đồ như vậy?"

Đào Nhiên thở dài một tiếng nói: "Ba, ngài không biết đâu, mười mấy năm trước ngài sinh ra một hạt giống đa tình."

"..."

┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴